Xung quanh một mảnh đen như mực, mặt đất giống như có con rắn lớn đang quằn quại, rung chấn mọi người gần như không đứng vững được.
Tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía, một mảnh hỗn loạn.
"Vãn Vãn!" Giang Diệc Hãn xông về phía vị trí bạn gái.
Lá gan Vãn Vãn rất nhỏ, cô nhất định rất sợ hãi đúng không? Giang Diệc Hãn vừa vội vừa lo.
Ngực anh hoảng loạn, vô cùng rõ ràng.
Sợ cô sợ hãi, sợ cô bị người đạp lên, sợ cô khóc, sợ cô bị thương....
Giang Diệc Hãn cuối cùng cũng bắt được một cánh tay.
Nhưng mà, sau khi nắm chặt, anh lập tức liền phát hiện có cái gì không đúng.
"Là cô? !" Là Phó Vịnh Bội!
"Vịnh Bội, có nhìn thấy Vãn Vãn không?" Anh lập tức buông tay của đối phương ra.
"Không có, tôi cũng đang tìm Giang Thiệu Cạnh." Loại phản ứng này của anh, khiến Phó Vịnh Bội rất không có tư vị.
Rốt cuộc quảng trường cũng có một điểm ánh sáng, mẹ Diệp cầm đèn pin cầm tay, "Phóng viên Giang, các người nhanh chạy về phía mặt sân rộng, nơi này có cái gì rất không đúng!"
Chỗ không xa, đột nhiên nghe thấy một tiếng gào khóc, "Con của tôi, mẹ rất nhớ con!"
Giang Diệc Hãn cả kinh, đó là một người thân của người gặp nạn, con trai của cô....
"Bây giờ xung quanh đều là oan hồn, nơi này có khả năng sẽ có nguy hiểm, phóng viên Giang, hai người tránh đến chỗ an toàn trước đi!" Mẹ Diệp đem bọn họ đẩy ra ngoài.
Tiếng khóc liên tiếp, mặt đất chấn động ngày càng dữ dội, Giang Diệc Hãn cũng lảo đảo.
Phó Vịnh Bội nghe vậy, nắm lấy Giang Diệc Hãn không thả, chuẩn bị cùng anh đi ra khỏi quảng trường.
"Mẹ Diệp, tôi không thấy bạn gái của tôi, tôi không thể đi!" Nhưng mà, cho dù gặp nguy hiểm, Giang Diệc Hãn cũng kiên quyết không rời đi.
Vãn Vãn nha đầu ngốc này, nếu như không tìm được anh, nhất định sẽ không một mình chạy mất! Có lẽ cô vẫn còn ở nơi này, anh nhất định phải tìm được cô trước!
Quảng trường giống như bị một mảnh mây đen bao phủ, không có tí ánh trăng nào, có vẻ âm u mà kinh khủng.
"Được, đèn pin cầm tay cho cậu, tôi phải nhanh chóng đi tìm con rể tôi về!"
Bên trong quảng trường, cuối cùng không lắc lư nữa, Giang Diệc Hãn cầm đèn pin cùng Phó Vịnh Bội, kinh hãi thấy hoảng sợ từng đợt từng đợt.
....
Mấy phút sau.
Bạch Lập Nhân và Liêu Diệu Trăn theo mẹ Diệp chạy vào quảng trường.
"Làm sao lại như vậy? Chúng con ở bên ngoài căn bản không cảm thấy một chút kì lạ nào!" Liêu Diệu Trăn vô cùng nghi ngờ, nhưng mà, nghi ngờ này sau khi bước vào quảng trường, Liêu Diệu Trăn lập tức thét chói tai: "Mẹ ơi!" Co bị dọa sợ nhanh chóng ôm lấy eo Bạch Lập Nhân.
Cả quảng trường được bao phủ trong sương mù, rất nhiều "Vật kia" toàn thân đều đã **** , chúng nó vây quanh vòng nến hình trái tim bên cạnh.
Vô cùng rõ ràng, chúng nó đều là đám quỷ nước.
Giang Diệc Hãn đang tìm Vãn Vãn cứng đờ, nhúc nhích cũng không dám.
"Phóng viên Giang, cậu đừng sợ, tôi tính qua, bạn gái của cậu không ở chỗ này, cô ấy đang được người bảo vệ rất an toàn!" Mẹ Diệp nói cho anh biết.
Vãn Vãn không ở bên trong quảng trường? Giang Diệc Hãn an tâm.
"Ta là mẹ Diệp, các ngươi là những vong hồn trong sự cố này, nếu như các ngươi ở Địa phủ vẫn chỉ là dã hồn, thì đem cây nến trước mặt mình đốt lên, viết tên của mỉnh lên mặt đất!" Giọng nói của mẹ Diệp vang dội trên quảng trường.
Lúc này, chuyện quỷ dị xảy ra, những cây nến, giống có cảm ứng, từng cây từng cây tự động đốt lên, ánh nến yếu ớt chiếu sáng cả quảng trường.
Trên mặt đất xuất hiện từng vệt nước, hóa thành chữ.
"Phong Viên Giang, nhanh xác minh các tên trong danh sách!" Mẹ Diệp cũng thúc giục con gái, "Diệu Diệu, thời gian cấp bách, con đi giúp phóng viên Giang!"
"Không, con đi!" Nghe mẹ vợ tương lai muốn bạn gái mình dính vào nguy hiểm, Bạch Lập Nhân lập tức vươn mình ra.
Nhưng mà, mẹ Diệp lại không đồng ý, "Con áp chế bùa dương khí cho ta là được rồi, đứng xa một chút!"
"Những con quỷ kia sẽ làm Diệu Diệu bị thương!" Bạch Lập Nhân phản đối mãnh liệt.
"Chắc là không, bọn chúng đều là hồn mới, căn bản sẽ không sử dụng được lực lượng!" Mẹ Diệp cùng Bạch Lập Nhân vẫn còn đang cãi cọ không nghỉ, Liêu Diệu Trăn đã sớm thừa cơ đi cùng Giang Diệc Hãn, Phó Vịnh Bội ở đó bắt đầu phân chia công việc, có một vài người truyền thông cũng lấy can đảm gia nhập hàng ngũ ghi chép.
Mới vài phút, mọi người tề tâm hợp lực đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vệt nước trên mặt đất, cũng dần dần biến mất.
"Bọn họ đều là hồn mới, không có ác ý, sau khi bọn họ cùng trải qua lễ cúng tế, sẽ chủ động rời đi!" Ý bảo con rể không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà, mẹ Diệp vừa nói xong, trong không khí, đột nhiên tràn ngập một cỗ mùi hôi thối rất mãnh liệt, mùi vị này, càng ngày càng mạnh mẽ, có vài người giống như Phó Vịnh Bội đã không chịu nổi mùi thối, bắt đầu nôn ọe không ngừng.
Rất nhiều người cũng không chịu được nữa, muốn chạy ra khỏi quảng trường, nhưng mà, lại phát hiện dường như lọt vào một kết giới, bất kể đi như thế nào không đi ra được.
"Nguy rồi, có quỷ đói tới đây giành ăn!" Những âm khí vong hồn kia, đưa tới một nhóm quỷ đói cửa!
Diệu Diệu mở to mắt, bởi vì, con mắt trái của cô đã nhìn thấy một đoàn lại đoàn khí bẩn đang ép gần nơi này.
"Bạch Lập Nhân, nhanh cởi quần áo ra đi, đem quỷ đói kia đuổi đi!" Những con quỷ đói tàn bạo hung ác, thủ đoạn thường dùng chính là đầu tiên làm người mệt mọi, sau đó bắt đầu tùy ý đả thương người.
Mẹ Diệp ra lệnh một tiếng, khiến Bạch Lập Nhân thay đổi sắc mặt.
"Mẹ Diệp, thật ra thì.... Cái con ‘Rồng’ kia đã sớm bị con tẩy sạch rồi!" Thời khắc mấu chốt, Bạch Lập Nhân chợt bắt đầu cự nự, trước mặt nhiều người như vậy, anh mới không muốn cởi đâu!
Nơi này có nam có nữ, anh mới không cần thanh danh một đời bị hủy ở nơi này! Nếu không phải là mẹ Diệp là mẹ vợ tương lai của anh, đối với can đảm dòm ngó thân thể của anh, anh đã sớm không khách khí ra tay rồi.
"Gạt người, đã tẩy sạch, nhưng vẫn còn đường nét.... Nó còn từng phát quang đấy...." Ngay lập tức, anh đã bị người bán đứng.
Rõ ràng đêm bọn họ xảy ra quan hệ lần đầu tiên, con Rồng ảm đạm không ánh sáng theo phản xạ mà rực sáng, còn có thể tỏa sáng !
"Liêu Diệu Trăn!" Bạch Lập Nhân bởi vì người phụ nữ khuỷu tay hướng ra bên ngoài mà tức đến thiếu chút nữa hộc máu.
Cô cứ như chỉ mong sao vật "**" tư nhân thuộc về mình, cung cấp cho mọi người thưởng thức.
"Bạch Lập Nhân, anh ở đây phiền toái cái gì vậy!" Thấy mẹ Diệp đã dần dần bất mãn, Liêu Diệu Trăn vội vàng bước lên phía trước cởi quần áo của anh ra.
Bạch Lập Nhân nộ khí đầy mặt, rồi lại không thể phát tác với cô.
Liêu Diệu Trăn nghe mẫu thân chỉ huy, quen thuộc lấy bùa áp chế dương khí trên cổ anh, sau đó, nhanh chóng cởi áo sơ mi của anh ra.
Bạch Lập Nhân chỉ còn dư lại áo lớt, nhất thời lộ ra con Rồng trên bả vai có màu sắc rất nhạt, mẹ Diệp nhanh chóng niệm một chuỗi phù ngữ, một chưởng vỗ vào con Rồng kia thì chỉ thấy con Rồng ảm đạm đột nhiên trở nên kim quang lấp lánh, thậm chí giống như có sinh mạng nhảy ra khỏi bả vai Bạch Lập Nhân, "Gầm!" một một tiếng, nhất thời, cả quảng trường kim quang bắn ra bốn phía, sương mù xám xịt lập tức tiêu tan.
Con Rồng kia sau khi lượn một vòng trên không trung, trở lại bả vai Bạch Lập Nhân, từ từ lại trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Bạch Lập Nhân nhanh chóng mặc lại áo sơ mi của mình, thậm chí đem cả cúc áo ở cổ áo cũng cài đủ.
Bốn phía, khôi phục yên tĩnh.
Trong không khí, không còn mùi hôi thối tràn ngập nữa.
"Các vị, trong thời gian ngắn nơi này rất an toàn, nhưng bây giờ là tết Trung Nguyên, vì lý do an toàn mọi người vẫn nên về nhà sớm đi!" Mẹ Diệp tuyên bố.
Mọi người cũng chợt phục hồi lại tinh thần, kinh hãi vội vàng rối rít tan tác như chim muông.
"Bạch Lập Nhân, ở đây không cần con nữa, con cũng có thể về nhà." Mẹ Diệp nhắn nhủ con rể.
"Hừ!" Đánh xong "Nước tương" Bạch Lập Nhân sau khi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"Bạn trai, bạn trai, anh đừng tức giận, chờ em đi cùng với!" Liêu Diệu Trăn vội vàng đuổi theo, ôm lấy hông của anh.
Tay của cô bị vuốt ve, dây dưa, lại bị nắm, lại dây dưa.
....
Tất cả mọi người đều tan hết, trải qua một cuộc Hữu Kinh Vô Hiểm (bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm), sau đại nạn nghe rợn cả người, Giang Diệc Hãn ở cửa quảng trường tìm Vãn Vãn khắp nơi.
"Có lẽ cô ấy sợ đi về trước rồi." Phó Vịnh Bội chua chua nói.
"Sẽ không!" Giang Diệc Hãn rất nóng nảy.
Có phải anh hai mang Vãn Vãn đi hay không? Anh càng không ngừng gọi điện cho Giang Thiệu Cạnh, nhưng mà, vẫn không có cách nào liên lạc được.
Ngay tại chỗ này, từ xa đến gần, lối ra của công viên bên cạnh quảng trường, một nam một nữ chạy ra.
"Giang đại ca, chúng ta thành công, thật sự là ở hướng của WC kia!"
"Ừ!"
Hai giọng nói, đều rất quen thuộc.
Giang Diệc Hãn vội vàng chạy lại gần đó, nụ cười mừng rỡ, lại sau khi nhìn thấy mười ngón tay quấn quít của hai người thì khẽ đông cứng.
"Diệc Hãn!" Vãn Vãn thấy anh, vội vàng hưng phấn thoát khỏi Giang Thiệu Cạnh, kích động nhào vào ngực của anh.
Đạo kia hoàng phù, từ đám bọn anh hai người buông ra trong lòng bàn tay, chảy xuống trên mặt đất.
Giang Diệc Hãn kích động mạnh mạnh mẽ mẽ tiếp được bạn gái.
Không tìm được cô, anh cũng rất sợ!
"Vừa rồi em với Giang đại ca nhìn thấy một thứ thật đáng sợ, là một đoàn tay, hai chúng em chạy nhanh, mới chạy ra ngoài!" Ở trong ngực anh, Vãn Vãn cơ hồ sợ đến sắp khóc thành tiếng.
Giang Thiệu Cạnh cúi người tìm kiếm, nhặt lá bù màu vàng lên, siết chặt trong tay, cuối cùng anh vẫn đưa tay ra, mặt không chút thay đổi nói: "An toàn, trả lại cho hai người."
Không cần phải nói quá nhiều lời, lập tức hiểu được vừa rồi bọn họ có thể gặp phải chút nguy hiểm, bởi vì Giang Diệc Hãn tin tưởng hai người quan trọng nhất bên cạnh mình.
Giang Diệc Hãn lộ ra nụ cười vô tâm vô phế, nhận lấy lá bùa: "Cám ơn anh hai đã bảo vệ Vãn Vãn."
Giang Thiệu Cạnh không nói gì nữa, anh yên lặng nhìn em trai đang trấn an Vãn Vãn.
Bả vai Vãn Vãn không ngừng run rẩy, dáng vẻ thật sự bị hoảng sợ, Giang Diệc Hãn một hồi hôn nhẹ đỉnh đầu Vãn Vãn, một hồi hôn nước mắt trên gương mặt cô, dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành an ủi cô.
Giang Thiệu Cạnh thờ ơ lạnh nhạt.
"Thiêu Cạnh, em mệt mỏi, đưa em trở về khách sạn đi!" Phó Vịnh Bội vẫn bị lơ là, không cam lòng ôm lấy tay của anh.
"Thu thập một chút, tôi đưa hai người về nhà!" Giang Thiệu Cạnh không đẩy Phó Vịnh Bội ra, anh hướng em trai mở miệng, nhưng mà, ánh mắt của anh cuối cùng vẫn dừng lại trên gương mặt Vãn Vãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT