Lúc này, Cố Bảo Bảo cũng cảm giác mình có hơi luống cuống, "Xin lỗi, tôi đi trước, xin lỗi." Nói rồi cô vội vã lui ra.
Cô một đường đi thẳng vào toilet, rửa mặt rồi mới ra ngoài.
Ban nãy, mình thật sự quá kích động rồi!
Có lẽ là bởi vì, do thăm lại chốn xưa đi!
Cô vào thang máy, kỳ quái, lúc này trong thang máy lại chỉ có mình cô! Muốn lên hay xuống đều tùy thuộc vào cô.
Xuống, xuống, trong lòng cô lặng lẽ tự nhủ, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào cô lại ấn lên. Tầng 28.
"Đinh đông!" Đến tầng 15 thì có hai cô gái bước vào.
Nhìn trang phục các cô hẳn là viên chức trong công ty, hai người vừa uống cà phê vừa nói chuyện, không mảy may chú ý tới sự tồn tại của cô.
"Này, cô có nghe nói không? Tổng giám đốc lại đổi bạn gái rồi đó!"
"Thật sao? Lần này là ai vậy?"
"Cái cô minh tinh quốc tế lần trước tới chỗ chúng ta chụp một bộ phim ấy, không nghĩ tới là lại có thể quỳ dưới quần tây của tổng giám đốc chúng ta."
"Ai... Vì sao tổng giám đốc chưa từng nhìn tôi một cái, tôi trông cũng không kém nha."
"Cô thôi đi, cô không biết à, tổng giám đốc thế nhưng là không ăn cỏ gần hang đâu đấy..."
Các cô ấy tới tầng 21 liền ra ngoài, từ xa còn nghe được tiếng cười hài hước của hai người đó, sắc mặt của Cố Bảo Bảo chợt trắng bệch, nhìn thang máy đi lên từng tầng một, cô chợt như con gió ấn vào một số khác, cô không muốn...
Không nên tới tầng 28, cô bị con ma nào nhập vậy mà lại muốn tới tầng 28?!
Trời ạ, cô trốn ngay ở tầng 27, vội vã chạy xuống cầu thang bộ, 27 tầng lận đó!
Khi cô lao ra khỏi cao ốc tập đoàn Mục thị, cô đã không rõ bao lấy cả người là mồ hôi nóng chảy ra do vận động hay là mồ hôi lạnh do sợ hãi nữa.
Thở gấp gáp mấy hơi, cô vịn vào lan can bên lề đường chậm rãi bước về phía trước.
Cô cảm giác hồn mình như bị rút đâu mất, không, dường như tim đã ngừng đập, mỗi khi nhớ tới hắn, tới gần hắn, cô lại cảm giác mình sẽ chết đi một lần.
Không nhớ rõ mình làm sao về nhà, lúc tinh thần bình tĩnh lại mới phát giác mình đã đứng trước cửa nhà.
Sửa sang lại một chút mái tóc tán loạn của mình xong cô mới đẩy cửa vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh mắt cô hốt hoảng tìm bốn phía, khi thấy bóng dáng bé nhỏ đang chơi cờ cạnh bàn ăn mới bình tĩnh lại. Cô bước nhẹ tới bàn ăn, chỉ thấy bé lại đang tự đánh cờ với chính mình!
"Nhạc Nhạc." Cô gọi một tiếng.
Thân ảnh bé nhỏ nghe được giọng mẹ, nghiêng đầu nhìn cô rồi lại tiếp tục đánh cờ. Nét mặt hoàn toàn không có sự hoạt bát hay ỷ lại vốn có của đứa trẻ 5 tuổi.
Cố Bảo Bảo thật đau lòng, đây là phản ứng lớn nhất bé có thể cho cô.
"Nhạc Nhạc," cô ngồi xổm xuống vỗ về cái đầu nhỏ của bé, "Hôm nay không chơi cờ nữa được không? Cùng theo mẹ đi siêu thị mua sắm nhé?"
Nhưng đôi lông mày bé nhỏ nhíu lại, biểu thị không muốn đi, ánh mắt lại trở về trên bàn cờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT