Cô lập tức nhụt chí, "Cảm ơn Nhạc Nhạc, mẹ không ăn được."
"Mẹ!"
Bên ngoài vang lên tiếng Hoan Hoan, "Bà ngoại đến ạ!"
Cố Bảo Bảo nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy mẹ đang vào.
"Mẹ!"
Cô vui vẻ gọi thì thấy sau mẹ còn có ba, tiếp đó là chú Mục, rồi bà Mục!
Sao họ lại cùng đi với nhau?
Trước đó còn không nói cho bọn họ biết.
Cô có hơi khẩn trương, vội vàng kéo Mục Tư Viễn, đồng thời chào: "Ba, ba, mẹ, mọi người đã đến!"
Họ vừa cười vừa ngồi xuống sofa, Mục Tư Viễn đứng dậy chào hỏi ông bà Cố: "Ba mẹ đến rồi ạ."
Còn hai người nhà mình, anh chỉ liếc qua rồi ngồi xuống.
"Bảo Bảo, hai ngày nay thế nào? Còn nôn nhiều nữa không?" Bà Cố ân cần hỏi han.
Lần trước con gái có thai, bà không thể ở bên chăm sóc, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu sót.
Lần này nếu không phải Bảo Bảo sợ bà mệt ngăn bà thì ba rất muốn đến tận đây chăm sóc cho con.
"Con đỡ rồi nên mẹ đừng lo." die[n]d[an]l[e]qu[y]d[o]n
Cô nhìn sang Mục Phong Minh: "Sao cả ba mẹ cũng đến ạ?"
Bọn họ chưa từng cùng đi đến nơi này!
Xem điệu bộ này thì hình như họ có chuyện muốn nói với cô và Mục Tư Viễn.
Mục Phong Minh cười: "Bảo Bảo, hôm nay ba mẹ đến là muốn bàn bạc chuyện hôn sự với các con."
"Hôn sự?"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, quay đầu nhìn Mục Tư Viễn, muốn thu được chút tin tức nào đó từ anh.
Nhưng gương mặt anh cũng tỏ ra hoang mang.
Mục Phong Minh bất mãn hừ một tiếng, "Tư Viễn, bụng Bảo Bảo càng ngày càng to, chẳng nhẽ con không muốn tổ chức hôn lễ sớm sao?"
Tổ chức sớm?
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo nhìn qua ông Cố.
Lẽ nào ba cũng đã đồng ý tổ chức sớm nửa năm?
"Bảo Bảo!"
Ông Cố mỉm cười: "Ba nói nửa năm cũng là cân nhắc tình hình lúc đó. Bây giờ đã quá giới hạn rồi, các con muốn tổ chức hôn lễ lúc nào, ba không có ý kiến."
Hóa ra là như vậy.
Xem ra người lớn đã bàn bạc xong rồi mới đến đây hỏi ý kiến bọn họ.
"Tư Viễn" Ông Cố nhìn con rể tương lai: "Con cứ nói đi?"
"Con không có ý kiến!"
Mục Tư Viễn nhún vai, "Ba mẹ cứ chọn ngày rồi con sẽ cho người chuẩn bị."
Mọi người còn chưa kịp vui mừng thì Cố Bảo Bảo "ọe" một tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Mục Tư Viễn đuổi theo thấy cô nôn liên tục trong đó.
"Làm sao lại nôn nhiều như thế!" Bà Cố cũng ra xem, đau lòng nói.
Mục Tư Viễn không rảnh trả lời, cuống quít lấy thuốc chống nôn trong ngăn kéo rồi cầm đến một cốc nước ấm: "Bảo Bảo, mau uống thuốc đi!"
Cố Bảo Bảo nôn nghén rất nghiêm trọng, phải xử lý thế nào anh đã quen thuộc.
Cô gật đầu, định cầm lấy thuốc thì cơn buồn nôn như sóng vỗ đánh úp cô.
Cô cúi đầu, tiếp tục nôn.
Đã thấy người nôn nghén nhưng chưa thấy ai nghiêm trọng như cô!
Nước mắt bà Cố như sắp trào ra: "Tư Viễn, có cần phải đưa đi bệnh viện xem thế nào không?"
Xem ra, lần này không chỉ có một mình cô vất vả nữa rồi!
Đêm hôm đó cô nửa mê nửa tỉnh, nghe được anh nói chuyện với bố và chú Mục: "Chuyện hôn lễ để sau này nói đi ạ, bây giờ quan trọng nhất là để Bảo Bảo an tâm dưỡng thai!"
Cô thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ xoa lên bụng, rất cám ơn con, bé cưng!
***
Đến tháng thứ sáu, cô không còn nghén nhiều nữa nhưng chân lại bị phù.
Cũng may kỹ thuật xoa bóp của Mục Tư Viễn ngày càng thuần thục, anh mát xa cho cô cứ hai tiếng một ngày không ngừng gián đoạn, chung quy cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Đôi khi cô nghĩ, có phải cô đã được chiều chuộng quá mức?
Trước đây khi có Hoan Hoan Nhạc Nhạc chỉ có hai người giúp việc ở bên cạnh cô, một người phụ trách ăn uống, một người phụ trách làm việc nhà, hình như cô cũng không gặp khó khăn thế này!
"Bảo Bảo, em đừng nghĩ vậy!"
Mục Tư Viễn luôn nói: "Em là vợ anh, anh phục vụ em là đương nhiên."
Bốn tháng nữa thôi, nhìn thấy cô mỗi ngày đều vất vả, anh không kiềm hãm được nói ra những lời này.
Cố Bảo Bảo cảm động, cũng có chút buồn rầu.
Làm sao cô lại không muốn mau tổ chức hôn lễ, biến mình trở thành người vợ chân chính của anh?
Nhưng trong lòng cô vẫn không thuyết phục được bản thân!
Cô không biết mình bị làm sao, cứ có cảm giác lo được lo mất, ruột gan rối bời, lo lắng không yên.
Có phải do mang thai nên mới vậy?
Đúng mà lại như không đúng!
Quãng thời gian vừa hạnh phúc vừa đau khổ trôi qua rất nhanh, đến khi bé con bảy tháng, cô đã tăng hai mươi cân!
"Em không muốn ăn!" Cô quyết định kiểm soát việc ăn uống của bản thân.
Nhưng kể từ tháng thứ năm, không chỉ kỹ thuật xoa bóp của anh tiến bộ mà ngay cả tay nghề nấu nướng cũng tăng mạnh, còn tốt hơn cả người giúp việc!
Người giúp việc nếm đồ ăn anh làm còn khen anh chắc chắn có thiên phú về nấu nướng!
Hại cô mỗi lần đối mặt với đồ ăn ngon là không chịu được sức hấp dẫn của chúng.
"Ăn xong món này nhất định sẽ không ăn nữa!" Câu nói này đã trở thành câu nói đầu môi chót lưỡi của cô.
Nhưng chiếc đũa vẫn lưu luyến không rời cái mâm.
Mục Tư Viễn buồn cười nhìn cô: "Không sao đâu, kiên trì thêm hơn hai tháng nữa là có thể giảm cân rồi!"
Còn hơn hai tháng nữa!
Cô bĩu môi, bỗng nhiên thấy bụng có chuyển động.
"Ô kìa!" Cô kêu lên.
"Làm sao vậy?" Mục Tư Viễn như lâm đại địch, khẩn trương hỏi.
Trên mặt cô không có chút đau đớn nào mà là sự vui vẻ: "Anh Tư Viễn, anh Tư Viễn"
Cô chỉ vào cái bụng bầu của mình: "Bé con đạp em, con đạp em!"
Thật sao?
Hai mắt Mục Tư Viễn sáng ngời, ngồi xổm xuống, áp tai vào bụng cô.
Cố Bảo Bảo nở nụ cười, "Chẳng biết có phải con trai không mà lại có sức như thế!"
Mục Tư Viễn không trả lời.
Cô thấy anh cúi thấp đầu, một tay dụi lên mắt.
Anh rơi nước mắt đó sao?
Cô cười, khó khăn cúi người hôn lên tóc anh.
"Anh Tư Viễn, con nhận ra anh là ba nên mới đá em đó!"
"Thật vậy chăng?" Anh ngẩng đầu, trong khóe mắt còn hơi ngấn lệ.
"Thực đấy!"
Cô gật đầu, cô cam đoan!
***
Đến tháng thứ tám, bụng Cố Bảo Bảo trông như một quả cầu lớn.
Đây là lúc thời tiết nóng nực nhất, mở máy điều hòa thì cô dễ cảm mạo, mở quạt thì gió quá lớn làm cô rất khó chịu!
Mục Tư Viễn chẳng biết mua được ở đâu một cái quạt lớn, đến tối lại cầm quạt quạt cho cô.
"Anh Tư Viễn, anh mệt không, đừng quạt nữa."
Cả người anh lúc này toàn là mồ hôi.
Anh lắc đầu, đổi sang tay kia: "Anh quạt cho em dễ ngủ."
Buổi trưa nhiệt độ rất cao, cô thấy điều hòa đã tắt, bây giờ trái lại không ngủ được.
"Anh Tư Viễn, anh đừng quạt nữa, chúng ta mở điều hòa đi."
"Bảo Bảo, nếu em còn thấy nóng thì anh cho người giúp việc đứng bên kia quạt cùng anh nhé được không?"
Cô lắc đầu.
Không phải cô sợ nóng mà cô sợ anh mệt.
"Anh không mệt gì cả" Anh hôn cô, nâng cánh tay lên: "Em xem này, quạt cho em một tháng mà cơ bắp của anh đã chắc khỏe hơn, đỡ phải đến phòng tập làm gì."
Trước đây cô đúng là đã không phát hiện ra anh cũng hài hước như thế!
Trước kia anh lúc nào cũng xụ mặt, cô cứ tưởng anh không biết cười, còn vì chuyện đó mà lo lắng rất lâu!
"Anh Tư Viễn" Cô cảm động nói: "Em muốn trong tên con có một chữ "Niệm"."
"Ừ?" Anh nghe.
"Nếu là con trai thì tên là Niệm Viễn."
"Nếu là con gái thì sao?" Anh hỏi: "Có phải tên là Niệm Bảo không?"
"Niệm Bảo?"
Cô nghĩ đến cái tên này, nhíu mày: "Tên này lạ quá, không nên."
"Không lạ, không lạ" Mục Tư Viễn nói nhanh: "Niệm Bảo Niệm Bảo, nhớ đến Bảo Bảo mà!"
"Nghe lạ lắm, không được, không được!"
Bà bầu lên cơn, chàng trai lập tức nhận tội: "Không được thì không được, em nói gì thì chính là cái đó..."
Những ngôi sao nhỏ bên ngoài trông thấy cũng không nhịn được cười, lặng lẽ chui vào tầng mây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT