Chạng vạng tối, vợ chồng Thẩm Tín hồi phủ. Theo sau còn có một xe ngựa tràn đầy vật phẩm do hoàng thượng ban thưởng, nếu là trước đây, toàn bộ phần thưởng này chắc chắn sẽ nhập vào quỹ chung của Thẩm gia, nhưng hôm nay La Tuyết Nhạn bảo hạ nhân mang tất cả đến Tây viện.
Đồ vật trong cung ban thưởng, không phú thì quý, hạ nhân Đông viện trông mong nhìn theo từng thùng vật phẩm đi ngang, trong Vinh Cảnh Đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ, tất nhiên là do Thẩm lão phu nhân không chiếm được lợi ích nên giận dữ, quăng ném cho người khác xem.
Nhưng những hạ nhân của Tây viện xuất thân từ quân ngũ, không thèm để ý mặt mũi bà ta, vẫn bình thản mà làm, hơn nữa còn làm rất nhanh chóng, không bao lâu đã hoàn thành.
Thẩm Diệu ngồi trước bàn đọc sách, nàng xem luật pháp Minh Tề, lúc trước mấy người Cốc Vũ tìm thi từ ca phú cho nàng đọc, nhưng bị nàng bỏ sang một bên, liếc mắt một cái cũng không thèm.
Chợt nghe ngoài cửa có tiếng cười sang sảng truyền đến “Kiều Kiều!”
Thẩm Diệu ngước lên, Thẩm Tín sải bước từ ngoài cửa đi tới, phía sau là La Tuyết Nhạn. Có lẽ bọn họ vừa hồi phủ liền chạy lại đây, quần áo trên người cũng chưa đổi, Thẩm Khâu đi cuối cùng, nháy mắt làm mặt quỷ với nàng.
Thẩm Diệu đứng dậy, hành lễ “Cha, nương, đại ca!”
Nàng dịu dàng như vậy làm vợ chồng Thẩm Tín ngẩn ra, trước nay Thẩm Diệu không thân thiết cùng bọn họ, một lần gặp mặt chưa nói được mấy câu đã bỏ đi, hoàn toàn không có kiên nhẫn, bộ dạng dịu ngoan thế này rất lâu chưa thấy. Nhưng mà trong sự ôn hòa kia, lại có một chút xa cách, chỉ một chút thôi rất khó phát hiện, nhưng là cha mẹ Thẩm Tín cùng La Tuyết Nhạn vẫn mẫn cảm nhận ra.
Thẩm Diệu thở dài trong lòng. Nàng không thể làm nũng với Thẩm Tín giống như những cô gái mười bốn tuổi bình thường khác, càng không thể giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, kiếp trước nàng liên lụy Thẩm gia, lúc này đối diện Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn, nàng luôn có mặc cảm tội lỗi.
La Tuyết Nhạn quan tâm con gái nên bỏ qua nghi hoặc, nàng tiến lên vài bước, cầm tay Thẩm Diệu vội vàng hỏi “Thân thể Kiều Kiều sao rồi, có cảm thấy chỗ nào không tốt không?”
“Không có việc gì” Thẩm Diệu mỉm cười đáp.
“Kiều Kiều, hôm nay cha vào cung được thưởng mấy rương bảo bối, đợi ngươi khỏe một chút, sáng sớm mai lựa chọn thứ ngươi thích. Có trâm cài tóc, còn có trang sức, nghe nói đều là hàng mới ở Định kinh nha” Thẩm Tín lấy lòng nói, một hán tử cao lớn thô kệch dỗ dành nữ nhi vui vẻ, làm người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Thẩm Diệu cười mỉm “Cám ơn cha, nhưng hiện giờ ta không vội, cứ đem những thứ đó vào khố phòng trong viện chúng ta khóa lại, còn nhiều thời gian, khi nào có hứng thú ta sẽ đến chọn”
Lời này vừa nói ra, mấy người trong phòng sắc mặt đều biến đổi.
Trước đây, khi Thẩm Tín đem phần thưởng trở về, sẽ cho Thẩm Diệu chọn lựa trước, xong thì đưa vào quỹ chung. Hắn cưng chiều nữ nhi như vậy, cũng không có ai phản bác, bởi những phần thưởng này cũng do Thẩm Tính hăng hái chiến đấu giành được. Nhưng lúc trước, Thẩm Diệu cũng sẽ không giành chọn đầu tiên, nàng luôn nhường Thẩm Thanh, Thẩm Nguyệt chọn xong, Nhị phòng, Tam phòng chọn rồi nàng mới bắt đầu chọn, đó là vì nàng thân cận Nhị phòng, Tam phòng, nên mới làm như vậy.
Nhưng hôm nay, Thẩm Diệu chẳng những không từ chối, còn muốn đem tất cả vào kho của mình, tuy lúc này Thẩm Tín cũng không định sung công, nhưng rõ ràng thái độ của Thẩm Diệu đối với những người khác ở Thẩm gia đã có sự thay đổi.
Mặc dù bọn họ không rõ những chuyện trong hậu trạch, nhưng vẫn nhìn ra Thẩm Diệu không giống lúc trước. Thẩm Khâu há miệng thở dốc, La Tuyết Nhạn nắm tay Thẩm Diệu, nhẹ giọng nói “Kiều Kiều, xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho nương, cha cùng nương đều đã trở lại, về sau không ai dám khi dễ ngươi”
“Không có ai khi dễ ta” Thẩm Diệu cười nói “Ta không xảy ra chuyện gì cả”
“Vậy chuyện hỏa hoạn ở từ đường là thế nào?” Thẩm Tín trầm giọng hỏi “Vì sao ngươi lại một mình ở từ đường?” Vợ chồng bọn họ sáng sớm đã tiến cung gặp hoàng thượng, chỉ kịp cho người điều tra, không kịp truy xét tỉ mỉ những chỗ kỳ quái trong đó.
“Ta phạm sai, phải vào ở trong từ đường, ai ngờ từ đường đột nhiên bốc cháy...” Nàng khổ sở nói.
Thẩm Khâu ở phía sau nghe vậy, bộ dạng muốn nói lại thôi, hắn biết nguyên nhân, nhưng Thẩm Diệu dặn dò hắn không được đem việc này nói với vợ chồng Thẩm Tín. Tuy rằng rất muốn nói ra chân tướng, nhưng Thẩm Diệu đã dọa nếu Thẩm Khâu không giữ bí mật, sẽ không bao giờ để ý Thẩm Khâu nữa, nên hắn không dám làm trái.
Thẩm Tín hỏi Thẩm Diệu “Ngươi phạm sai chuyện gì? Dù lỗi lớn đến đâu cũng không nên để ngươi một mình ở từ đường chứ?”
“À” Thẩm Diệu bâng quơ nói “Ta cãi nhau với Nhị thúc trước mặt tổ mẫu và những người khác”
“Cái gì?” La Tuyết Nhạn mày liễu dựng thẳng, không hề trách cứ Thẩm Diệu, mà nói “Lão Nhị thật sự là càng sống càng thụt lùi, một đại nam nhân cùng tiểu cô nương so đo, có xấu hổ hay không a!”
Ở trong phòng, bọn Kinh Trập cùng Cốc Vũ nghe vậy khóe miệng co rút. Đại phòng Thẩm gia bênh vực người nhà không phải bình thường, Thẩm Diệu nếu có đánh Thẩm Quý, chắc vợ chồng Thẩm Tín cũng sẽ trách Thẩm Quý làm Thẩm Diệu đau tay.
“Muội muội, ngươi vì sao cãi nhau với Nhị thúc?” Thẩm Khâu nhịn không được hỏi.
“Chắc là… do ta không muốn thành thân” Thẩm Diệu nói.
“Thành thân?” La Tuyết Nhạn cùng Thẩm Tín kinh hãi, La Tuyết Nhạn nhìn Thẩm Diệu vội vàng hỏi “Gả cho ai? Sao ta và cha ngươi không hề biết?”
Thẩm Diệu cúi đầu “Vệ gia Trung thư Thị lang cầu hôn cho con trai trưởng là Vệ Khiêm, thiếp canh đã đổi, nhưng mà ta không đồng ý, thế nên mới cãi vả”
“Vệ Khiêm...” Thẩm Tín trầm ngâm “Vệ gia là nhà phú quý, con trai trưởng Vệ gia cũng là thanh niên tuấn kiệt, nếu cùng Kiều Kiều, thì vẫn…” Hắn đúng là đang đánh giá mối hôn nhân này. Thẩm Tín làm quan nhiều năm như vậy, tuy không ở Định kinh, nhưng trong quan trường cũng hiểu biết đôi chút. Nếu trưởng tử Vệ gia là kẻ vô tích sự, hắn liếc mắt cũng có thể nhìn ra, nhưng mà Vệ Khiêm cũng là một chàng rể hiếm có nha, nhất thời Thẩm Tín có suy nghĩ khác.
“Nghĩ cái gì đâu không!” La Tuyết Nhạn gầm lên giận dữ “Hắn là Thiên Vương lão tử à? Cho dù là hoàng đế, Kiều Kiều không muốn thì cũng không được!”
Lời La Tuyết Nhạn nói thật kinh người, nàng là một nữ tử vùng Tây Bắc, lại là con gái võ tướng nên hết sức mạnh mẽ, mối nhân duyên cùng Thẩm Tín cũng do tự nàng quyết định. Vì thế La Tuyết Nhạn nhìn không quen việc hôn nhân do lệnh cha mẹ lời mai mối, nàng nói “Hơn nữa, việc này hai người chúng ta cũng không biết, ai biết bọn họ có âm mưu gì!”. Hôm qua, nhìn thấy Thẩm Diệu trong biển lửa, Nhiệm Uyển Vân cùng những người khác lại ung dung hoa quý, La Tuyết Nhạn đối với những người này liền cảm thấy chán ghét, hảo cảm trước đây mất sạch.
Thẩm Tín cũng nhíu mày, theo lý thuyết, mối hôn nhân với Vệ gia rất tốt, nếu an bài chu đáo thì Thẩm Diệu cũng không lỗ lả, dù sao muốn tìm một thanh niên tốt như vậy ở Định kinh cũng không phải dễ. Nhưng nếu đã là chuyện tốt, tại sao Thẩm gia lại muốn giấu diếm vợ chồng bọn họ?
Thẩm Khâu bĩu môi, hắn biết nội tình, thầm oán Thẩm Diệu không đem chủ ý hoán đổi hôn sự của những người Thẩm gia nói ra. Nhưng hắn chỉ có thể im lặng, không biết vì sao, mỗi lần bị Thẩm Diệu liếc nhìn hắn đều cảm thấy bị uy hiếp, Thẩm Khâu cũng không ngờ, hắn ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thế mà lại e ngại muội muội của chính mình.
“Nhưng mà Kiều Kiều” Thẩm Tín nhỏ nhẹ nói “Trưởng tử Vệ gia rất tốt a, sao ngươi lại không đồng ý, có phải ngươi đã có người trong lòng không, ngươi…” Hắn muốn nói lại thôi, thư nhà của Thẩm gia, luôn nhắc việc Thẩm Diệu si mê Định vương. Trên đời này, dù Thẩm Diệu thích ai, hắn cùng La Tuyết Nhạn cũng sẽ không ngăn cản, nhưng người của hoàng thất thì khác, hiện tại chính là thời điểm tranh hoàng vị, Thẩm gia nếu bị cuốn vào, sẽ ngập trong bùn lầy.
Nhưng những việc này, một tiểu cô nương như Thẩm Diệu không thể hiểu được. Trên đường hồi kinh, Thẩm Tín cùng La Tuyết Nhạn thương lượng rất nhiều lần, phải làm sao để an ủi, khuyên giải Thẩm Diệu bỏ ý định với Định vương, nhưng cuối cùng cũng bế tắc. Tính tình Thẩm Diệu quật cường, đã quyết định chuyện gì thì chín trâu cũng không kéo lại được, huống hồ bảo một tiểu cô nương bỏ qua người nàng ái mộ, nếu là người khác, sợ cũng không làm được.
Thẩm Diệu vừa nhìn đã biết Thẩm Tín muốn nói gì, nàng thản nhiên nói “Ta không có người trong lòng, sở dĩ không muốn lập gia đình, là vì từng nghe người ta nói Vệ thiếu gia đã có người yêu. Hắn dù có tốt, nhưng trong lòng đã có người khác, ta cần gì phải làm kẻ ác đánh uyên ương, không duyên cớ lại uổng phí cả đời”
Lời nàng nói làm vợ chồng Thẩm Tín choáng váng. Thẩm Diệu sao lại nói ra những lời từng trãi như vậy, cứ như cách nhìn đời của một phụ nữ đã trãi qua nhiều sự việc. Còn nữa, nàng nói nàng không có người trong lòng sao???
Đối với Vệ Khiêm, Thẩm Diệu hiểu biết khi làm hoàng hậu ở kiếp trước. Kiếp trước không xảy ra việc Vệ gia cầu hôn, Vệ Khiêm cưới biểu muội của mình, hắn là một thanh niên tài tuấn hiếm có ở Định kinh, lại cực kỳ sủng ái thê tử, lúc ấy chuyện này còn thành một giai thoại. Từ đó mọi người mới biết Vệ Khiêm và biểu muội của hắn là thanh mai trúc mã, vì thế bây giờ Vệ gia đến cầu hôn, có thể không phải là ý muốn của Vệ Khiêm.
“Kiều Kiều, ngươi không phải thích... thích Định vương điện hạ sao?” La Tuyết Nhạn cắn răng một cái, vẫn hỏi ra.
“Định vương?” Thẩm Diệu nghe vậy, thản nhiên nói “Định vương điện hạ là con cháu hoàng thất, ta làm sao có thể với tới? Lúc trước ta không biết trời cao đất rộng, nay đã hiểu ra, mới biết mình sai rồi. Trước mắt cũng không dám nhắc tới việc này nữa”
La Tuyết Nhạn sửng sốt, Thẩm Tín cùng Thẩm Khâu dù sao cũng là nam nhân, không hiểu tâm tình nhi nữ, nàng mặc dù tính tình tùy tiện, cuối cùng vẫn là một nữ tử, chỉ có nữ tử mới hiểu rõ nữ nhân đối với tình cảm đầu đời của mình có bao nhiêu cố chấp, nàng nghĩ Thẩm Diệu nói như vậy chỉ là ngoài miệng mà thôi, nhưng cẩn thận đánh giá vẻ mặt Thẩm Diệu, khi nói đến Định vương, Thẩm Diệu không hề lộ vẻ xúc động, giống như đó là một người xa lạ không quen biết.
Không đợi La Tuyết Nhạn mở miệng, Thẩm Tín đứng lên nói “Kiều Kiều, cha không đồng ý lời này của ngươi, Thẩm gia chúng ta cho dù muốn kết duyên với ai, đều có thể sánh đôi. Con dân Minh Tề, ai dám ghét bỏ ngươi chứ? Cho dù là…”
“Khụ…” La Tuyết Nhạn ho nhẹ một tiếng, hung hăng trừng mắt với Thẩm Tín, Thẩm Tín đang khích lệ nữ nhi, nhưng khó khăn Thẩm Diệu mới từ bỏ tình cảm với Định vương, Thẩm Tín nói vậy còn không phải tự tìm phiền toái sao?
Thẩm Tín cũng biết mình nói sai, không được tự nhiên nhìn về phía khác.
La Tuyết Nhạn lại đánh giá Thẩm Diệu một phen, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, mới yên lòng, cười nói “Kiều Kiều tuổi còn nhỏ, không vội xuất giá. Minh Tề nhiều nam nhi tốt như vậy, Kiều Kiều của chúng ta lại xinh đẹp, còn sợ không tìm được hôn phu tốt sao? Yên tâm đi, chúng ta chọn chồng cho Kiều Kiều, phải là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa”
Trong mắt Thẩm Diệu có ý cười, không nói gì. Ảo tưởng của nàng đối với người bên gối, đã bị dập tắc trong hậu cung tăm tối kia. Đời này, nàng dự định sẽ không lập gia đình, nhưng lời này cũng không thể nói với vợ chồng Thẩm Tín.
Con gái nhà người khác nghe việc hôn nhân của chính mình, luôn có vài phần thẹn thùng, trong mắt hai vợ chồng, Thẩm Diệu cũng không phải là một người mạnh mẽ cứng rắn, nhưng mà La Tuyết Nhạn đã nói đến như vậy, cũng không thấy Thẩm Diệu có phản ứng gì, hai người có chút ủ rũ. Trước đây, tuy rằng Thẩm Diệu không thân cận với bọn họ, nhưng tính tình Thẩm Diệu ra sao họ vẫn hiểu được, lần này trở về, Thẩm Diệu càng trở nên xa lạ, dường như trong một đêm đã lớn lên rất nhiều, làm vợ chồng Thẩm Tín không biết dùng thái độ nào đối đãi với con gái. Nếu cứ khuyên giải, lừa gạt như trước đây, nhìn họ lại như kẻ ngốc trong ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Diệu.
Thẩm Khâu thấy cha mẹ túng quẫn “Khúc khích” cười một tiếng. Vợ chồng Thẩm Tín trên chiến trường làm cho kẻ địch vừa nghe tên đã sợ mất mật, nhưng thời điểm đối mặt với muội muội tay chân lại luống cuống. Nhưng mà… ánh mắt Thẩm Khâu trầm xuống, tính tình một người làm gì có chuyện thay đổi trong một đêm, một tiểu cô nương kiêu căng bổng nhiên trở nên trầm ổn, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Cha!” Thẩm Diệu đột nhiên mở miệng nói “Qua mấy ngày nữa, trong cung sẽ cử hành Hồi triều yến phải không?”
Hồi triều yến do hoàng đế tổ chức, luận công ban thưởng cho quân đội Thẩm gia chiến thắng quân địch lần này. Văn võ bá quan cùng gia quyến đều phải tham dự, cũng coi như một dịp để hoàng thất thân cận với thần tử. Tại tiệc này, hoàng đế sẽ chiếu theo huân công mà ban thưởng.
Đời trước, mấy ngày sau Hồi triều yến, hoàng đế vốn định đề bạt quan chức cho Thẩm Khâu, nhưng vì chuyện của Thẩm Diệu, Thẩm Tín đem tất cả huân công đổi lấy một thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế, phong Thẩm Diệu thành Định vương phi.
Nữ tử cầu thân với nam tử, vốn đã là chuyện cười. Thẩm Tín trên chiến trường xưng bá cả đời, đến cuối cùng, lại vì nữ nhi không tiếc danh dự cầu xin, rơi vào kết cục bị cả triều đình nhạo báng. Mà Thẩm Diệu khi đó, lại vui sướng vì có thể trở thành Định vương phi, không hề nhìn thấy nụ cười khổ sở của phụ thân.
Lúc nàng gả vào Định vương phủ, cũng chính là lúc Thẩm gia bước lên con thuyền của Định vương, Phó Tu Nghi có lý do hết sức quan minh chính đại để ép khô quân đội Thẩm gia đến một binh, một tốt cuối cùng.
“Đúng vậy” Thẩm Tín cười hỏi “Kiều Kiều có muốn cái gì hay không, cha có thể giúp ngươi xin với bệ hạ”
Yêu thương như vậy, giống như một hòn ngọc quý trên tay. Miệng Thẩm Diệu đắng chát, tại sao kiếp trước nàng không hề phát hiện tâm ý của phụ thân. Sự diệt vong của Thẩm gia tất nhiên là do kẻ thù thúc đẩy, nhưng trong đó cũng bởi vì sự cố chấp mù quáng của nàng.
“Ta không muốn gì cả” Thẩm Diệu mỉm cười “Nhưng nếu bệ hạ mở lời muốn ban thưởng cho cha…” Nàng ngừng một chút, đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt rõ ràng, nàng nói “Cha hãy xin bệ hạ được ở lại kinh thành nửa năm cùng ta, có được không?”
Lời này vừa nói, La Tuyết Nhạn, Thẩm Tín cùng Thẩm Khâu đều ngẩn ra.
Thẩm Diệu chưa bao giờ giữ vợ chồng bọn họ ở lại, bởi vì từ bé không ở bên cạnh, cảm tình không sâu, tự nhiên khi họ đi sẽ không thấy luyến tiếc. Hàng năm khi vừa qua năm mới, vợ chồng Thẩm Tín phải rời kinh trở về cố thủ Tây Bắc, cho dù không có địch, cũng phải phòng ngừa kẻ thù xâm nhập. Việc này không bắt buộc, nhưng hàng năm hoàng đế đều chuẩn tấu, vả lại khi lão tướng quân còn sống cũng có thói quen này, nên gia đình bọn họ cũng làm theo.
Nhưng lúc này ý của Thẩm Diệu rõ ràng là muốn giữ người, nàng giữ vợ chồng Thẩm Tín, muốn họ ở lại nửa năm, điều này có chút khác lạ, nhưng vợ chồng Thẩm Tín nghe vậy lại mừng rỡ như điên, ít nhất việc này cho thấy Thẩm Diệu đối với bọn họ không phải không có tình cảm.
“Không thành vấn đề!” Vui sướng vì thái độ con gái chuyển biến, Thẩm Tín chưa kịp tìm hiểu rõ nguồn cơn đã vội vàng đồng ý. La Tuyết Nhạn cũng kích động. Riêng Thẩm Khâu đứng một bên lại bĩu môi, hắn không thích ở lại Định kinh, với hắn mà nói Định kinh không có gì thú vị, phải nhìn mấy con cháu nhà huân húy ỉu xìu như bún, không bằng để hắn ở Tây Bắc thỏa chí đánh giặc. Nhưng nhìn lại gương mặt Thẩm Diệu, lòng hắn lại mềm nhũn, ít nhất lúc này có mình bên cạnh, ở Định kinh sẽ không có ai dám ức hiếp Thẩm Diệu.
Nói thêm một chút cả ba mới rời đi. Đợi bọn họ đi rồi, Thẩm Diệu đóng lại quyển sách trên bàn, đi đến bên cửa sổ.
“Tiểu thư…” Cốc Vũ nhỏ giọng “Xuân Đào truyền tin, thai của Đại tiểu thư đã ổn định, còn nói vì chuyện hôn nhân của Đại tiểu thư mà Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân cãi nhau”
Thẩm Diệu cười lạnh, cùng với việc Thẩm Tín hồi phủ, chuyện đổi gả mà Nhiệm Uyển Vân tính toán cũng coi như xong. Nhiệm Uyển Vân chắc chắc không muốn gả Thẩm Thanh cho Hoàng Đức Hưng, nhưng thiếp canh đã đổi, chuyện cũng đã bàn bạc xong, giờ muốn đổi ý không phải chuyện dễ.
Đúng là tự bê đã đập chân mình. Nhưng thứ nàng muốn không chỉ là âm mưu của Nhiệm Uyển Vân thất bại, nàng muốn phản công, nàng đang đợi Hồi triều yến, khi đó ở trước mặt tất cả mọi người nàng sẽ nắm ngay bảy tất của con rắn độc Nhiệm Uyển Vân, tiện thể đánh cho Dự thân vương trở tay không kịp.
Lúc này ở bên ngoài, La Tuyết Nhạn cùng Thẩm Tín đều trầm mặt, La Tuyết Nhạn tức giận nói “Lão thái thái cùng hai đệ đệ của ngươi tính toán chuyện gì? Mơ mơ hồ hồ sắp đặt chuyện hôn nhân của Kiều Kiều, ta sống đến từng tuổi này, lần đầu tiên nghe thấy chuyện vô lý như vậy”
“Phu nhân đừng tức giận, ta lập tức đi tìm lão thái thái hỏi rõ ràng, nếu xác định việc này là thật, lập tức sẽ nói chuyện rõ ràng với Vệ gia, giấu diếm như vậy, chỉ e có chuyện gì kỳ quái”
“Chắc chắn một năm nay Kiều Kiều chịu khổ không ít” La Tuyết Nhạn tức giận “Lát nữa ta gọi mấy nha đầu lên hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Quế ma ma cũng không thấy đâu” Từng là người trãi qua chiến trường, đối với chuyện này nàng rất nhạy cảm “Kiều Kiều nói rất đúng, chúng ta nên ở lại Định kinh nửa năm, giải quyết xong hết những yêu ma quỷ quái này, nếu không con gái mất mạng lúc nào cũng không biết” Nói xong, lại trừng mắt nhìn Thẩm Tín.
Thẩm Tín sờ sờ cái mũi, biết La Tuyết Nhạn bất mãn đối với hai đệ đệ của mình. Đừng nói La Tuyết Nhạn, chính hắn cũng tức cành hông. Hắn dặn dò hai hộ vệ bên người “Mấy ngày này bảo vệ tiểu thư cho tốt, nếu có gì khác lạ, lập tức báo cho ta biết. Tiểu thư có sơ xuất gì, sẽ chiếu theo quân pháp xử lý các ngươi” Dứt lời nhìn về phía Thẩm Khâu, nhướng mày “Tiểu tử thúi, đứng ngây ra đó làm gì?”
Thẩm Khâu bị Thẩm Tín rống một hơi liền phục hồi tinh thần, qua loa nói “À, nghĩ vài chuyện nên thất thần một chút” Hắn đang nghĩ đến chuyện của Thẩm Diệu. Người hắn phái đi Ngọa Long tự báo tin, chưa phát hiện manh mối, sự việc ngày đó không ai biết. Thẩm Khâu không phải kẻ ngốc, hắn biết những người biết tình tiết trong đó đã bị đuổi đi rồi, làm được sạch sẽ như vậy, có khả năng không phải Thẩm gia, mà việc Thẩm Diệu giấu diếm chân tướng làm cho hắn càng thêm hoài nghi.
Muội muội của hắn, trong lúc vô tình, làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu.
“Lúc nào cũng vậy!” Thẩm Tín đem tức giận mà phu nhân trút lên hắn chuyển đến con trai “Ngươi lập tức đi tra chuyện trong phủ, ngày mai ta hỏi ngươi”
“A” vẻ mặt Thẩm Khâu đau khổ đáp ứng, hắn đã biết sự tình, nhưng muội muội không cho hắn nói a.
…
Trong Thải Vân uyển, lúc này đang là một đống lộn xộn.
Thẩm Quý đã rời đi, trước khi đi hắn cùng Nhiệm Uyển Vân cãi nhau một trận, từ ngày Thẩm Tín trở về, Thẩm Quý cũng cùng Nhiệm Uyển Vân nổi lên xung đột. Thực tế, việc cấm túc Thẩm Diệu hắn cũng biết rõ, nhưng với hắn mà nói, nếu xảy ra chuyện chắc chắc sẽ đem sai lầm đều đổ lên đầu người khác, mà người khác này chính là Nhiệm Uyển Vân.
Thứ đàn ông không có 0.0
Hắn cùng Thẩm Vạn đi được đến bước này, đều dựa vào nhân mạch do Thẩm Tín để lại. Tuy lúc này bọn họ ở trong triều có địa vị nhất định, nhưng nếu Thẩm Tín muốn bọn họ không tốt, con đường làm quan của họ chắc chắn sẽ rối tinh rối mù. Thời đại này lấy võ làm đầu, tuy những nhóm quan văn hay chê cười võ tướng thô tục, nhưng ai nắm được binh quyền, người đó trong thế cục hiện tại ở Minh Tề sẽ càng quan trọng. Giữa quan văn cùng võ tướng, hoàng đế muốn giữ lại, chắc chắn là võ tướng.
Trước giờ hai huynh đệ luôn cẩn thận trước mặt Thẩm Tín, Thẩm Tín cũng vui vẻ quan tâm bọn họ, ai ngờ hiện tại chính mắt Thẩm Tín nhìn thấy Thẩm Diệu bị vây trong biển lửa, trong lòng Thẩm Tín xem Thẩm Diệu như sinh mạng, Thẩm Quý lo sợ trong cơn tức giận không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, nên cực kỳ phiền não, vậy mà ngay lúc này Nhiệm Uyển Vân lại muốn hủy hôn, thật là thêm dầu vào lửa, bất mãn mấy ngày nay liền bạo phát với Nhiệm Uyển Vân.
Hôm nay cũng vậy, đùng đùng nổi giận cãi nhau với Nhiệm Uyển Vân, quẳng ra câu nói Thẩm Thanh phải gả đến Hoàng gia, Thẩm Quý phẩy tay áo bỏ đi, làm Nhiệm Uyển Vân tức giận tới nỗi muốn ngất đi.
Thẩm Quý không để ý hạnh phúc của con gái, một lòng một dạ muốn trèo lên Hoàng gia, vì con đường làm quan của bản thân xây thêm gạch ngói, làm Nhiệm Uyển Vân tức giận người ngã ngựa đổ. Nay Thẩm Tín đã trở lại, La Tuyết Nhạn cũng không phải người dễ đối phó, nếu không phải việc này bí mật, vợ chồng Thẩm Tín biết nàng muốn đổi gả, sợ rằng muốn cả mạng của nàng. Mặc dù vợ chồng Thẩm Tín lần này không phát hiện, nhưng từ khi xảy ra chuyện từ đường bị cháy, cũng đã làm cho Đại phòng xa lánh bọn họ, sau này muốn xuống tay với Thẩm Diệu cũng khó khăn.
Nhiệm Uyển Vân hận không thể thiên đao vạn quả Thẩm Diệu, lúc trước Thẩm Diệu tính kế Thẩm Thanh, nếu không như vậy, sao Thẩm Thanh lại bị buộc phải gả cho một kẻ đoạn tụ. Nay Thẩm Diệu có Thẩm Tín che chở, muốn động tay động chân trong việc hôn nhân sẽ không dễ dàng.
“Phu nhân xin bớt giận” Hương Lan trấn an Nhiệm Uyển Vân “Đừng để tức giận hại thân, cách mấy ngày nữa là đến Hồi triều yến, nếu sinh bệnh thì không thể ra cửa”
Nhiệm Uyển Vân ánh mắt khẽ động, trên mặt hiện ra tươi cười dữ tợn “Ngươi nói đúng, ta không thể tức giận mà sinh bệnh, Hồi triều yến… Hồi triều yến, ta muốn tiểu tiện nhân kia sống không bằng chết!” Nàng quay đầu nhìn về phía Thải Cúc “Tin tức đã đưa đến Dự thân vương phủ chưa?”
“Đã đến rồi ạ” Thải Cúc cẩn thận nói.
“Thanh nhi của ta nếu không được tốt, tiểu tiện nhân kia cũng đừng mong trốn thoát!” Nhiệm Uyển Vân cười lạnh “Ta không làm gì được nàng bởi vì nàng có Thẩm Tín bảo vệ, nhưng có bản lĩnh thì chống lại Dự thân vương phủ cho ta xem” Bộ dạng Nhâm Uyển Vân như một con rắn độc, âm thầm phun nọc độc của mình “Sẽ có người trừng trị nàng!”
…
Dự thân vương phủ.
Giữa chính sảnh hoa lệ, vũ cơ Ba Tư xinh đẹp mặc quần áo mỏng dính đang nhảy múa, đôi chân trần trắng như tuyết đạp lên tấm thảm mềm mại, mắc cá chân tinh tế mang một chiếc vòng gắn những cái chuông có màu sắc rực rỡ, theo bước nhảy phát ra tiếng leng keng dễ nghe, vòng eo uốn éo linh động như rắn.
Ngồi trên ghế cao là một nam tử trung niên bộ mặt xấu xí dữ tợn, chân trái trống trơn, chính là Dự thân vương. Dưới thân hắn có một cô bé đang quỳ, cô gái khoảng chừng mười một mười hai tuổi, còn rất nhỏ, mặt mày thanh tú, nhưng trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, dùng nắm tay nho nhỏ, nhẹ nhành đấm chân cho Dự thân vương.
Trên thân mình trắng như tuyết của cô gái trãi rộng những vết bầm xanh tím, tinh tế nhìn qua còn có vết roi màu đỏ, dĩ nhiên bởi vì đã trãi qua tra tấn hết sức thống khổ.
Dự thân vương nhìn thư tín trong tay, đột nhiên cười, vỗ mạnh vào đầu sư tử trên ghế, hắn vừa động tay, cô gái hoảng hốt thét lên, té ngã, toàn thân run rẩy.[Editor: Nhạc Nhạc Hi Hi ]
Chuyện đêm hôm đó qua đi, hắn liền tìm được niềm vui thú khác, đem việc này quẳng ra sau đầu, đối với hắn mà nói, những thiếu nữ này bất quá cũng chỉ là trò tiêu khiển, giống như đùa giỡn với chó mèo, chuyện về sau thế nào hắn không hề để ý. Lại có Thẩm Quý cố ý che giấu, nên hắn cũng không phát hiện khác lạ.
Đến khi thư tín này vừa tới, mới làm hắn nhớ lại sự việc hôm đó dường như có chỗ không đúng, Thẩm Diệu kia đúng là thủ đoạn, đem Nhiệm Uyển Vân, đồng thời còn có hắn đùa bỡn.
Ở Minh Tề, ngoại trừ hoàng đế, dù là con cháu hoàng thất, nhìn thấy hắn cũng phải nhượng bộ ba phần. Một nử tử nho nhỏ như Thẩm Diệu lại dám giẫm lên tôn nghiêm của hắn. Nếu lúc trước chỉ là có chút hứng thú đùa bỡn, thì lúc này rõ ràng đã làm Dự thân vương nổi giận, thậm chí muốn giết người.
Nhưng mà bây giờ Thẩm Tín còn ở kinh thành, làm thế nào để ra tay? Hay là, giải quyết luôn cả Thẩm Tín?
Dự thân vương sờ cằm, trong mắt lóe lên vẻ ngoan độc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT