Yến tiệc trăm năm có một tất nhiên sẽ rất náo nhiệt, mọi người ăn uống linh đình, đúng bản chất thái bình thịnh thế. Có điều trên bàn khách quý, Văn Huệ đế và thái tử Hoàng Phủ Hạo đánh thái cực quyền, hai bên đều có vẻ kiêng kị, người có tâm đều có thể nhìn thấy.
Trong ba nước Tần, Đại Lương và Minh Tề thì Minh Tề là nước yếu nhất, Đại Lương là quốc gia hùng mạnh nhất. Cách làm việc của Vĩnh Nhạc đế mạnh mẽ, làm hai nước còn lại rất e dè nên đối xử với Duệ vương vừa cung kính vừa thăm dò.
Ánh mắt hơn phân nửa nữ quyến ở sảnh đường đều dừng trên người Duệ vương, bởi mỗi cử động của hắn đều tao nhã đẹp mắt. Minh Tề không thiếu nam nhân xuất chúng, ví dụ như Phó Tu Nghi, nhưng đem ra so sánh với Duệ vương này đều có cảm giác sứt sẹo.
La Đàm yêu thích người đẹp, nhưng tính tình cũng hay quên, một lúc sau đã bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn, nàng thử hết món này đến món khác, bộ dáng cao hứng vô cùng.
Yến tiệc triều cống không phân nam nữ, đều cùng ngồi trong một sảnh đường. La Lăng ngồi gần Thẩm Diệu, nhìn thấy nàng ăn ít, gắp một khối điểm tâm bỏ vào chén nàng, nhẹ nhàng nói: “Biểu muội ăn ít như vậy, lúc về không có sức thì làm thế nào.”
Thẩm Khâu vốn cũng định gắp cho Thẩm Diệu, không ngờ La Lăng nhanh tay hơn, khối điểm tâm dừng lại giữa không trung, không biết làm sao mới tốt, chén hắn đã đầy ụ rồi a, vả lại hắn là nam nhân ăn đồ ngọt làm cái gì, nghĩ một chút hắn liền bỏ vào chén Phùng An Ninh đang ngồi bên cạnh Thẩm Diệu.
Phùng An Ninh kinh ngạc, nói cảm ơn nhưng cũng không ăn, ngẩn người nhìn khối điểm tâm.
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Hạo đột nhiên cao giọng nói: “Bản thái tử nghe nói Uy Vũ đại tướng quân vừa mới hồi kinh. Uy danh của Thẩm tướng quân vang xa, bản thái tử vô cùng hâm mộ, không biết hôm nay có được vinh hạnh biết mặt hay không?”
Lời này vừa nói ra, buổi tiệc nhất thời lại an tĩnh lại.
Thái tử Tần quốc muốn biết mặt Thẩm Tín? Việc này có ý nghĩa gì?
Thẩm Tín và Hoàng Phủ Hạo không có quan hệ, nhưng hai người này một bên là thái tử Tần quốc, một bên là đại tướng quân vừa được triệu hồi về kinh, thân phận hết sức mẫn cảm. Mọi người đều hứng thú quan sát sắc mặt hoàng đế.
Văn Huệ đế vẫn tươi cười không thay đổi, dường như đây chỉ là một thỉnh cầu đơn giản, hắn nhìn Thẩm Tín nói: “Thẩm ái khanh.”
Thẩm Tín vội vàng đứng dậy, thi lễ với Hoàng Phủ Hạo: “Mạt tướng bái kiến Thái tử điện hạ.”
Hoàng Phủ Hạo cười nói: “Sớm nghe danh Thẩm tướng quân dũng mãnh vô địch, dù là tán quân nơi biên thùy cũng có thể gắn kết lại thành một khối. Hôm ngươi hồi kinh ta tận mắt thấy dân chúng hoan hô vang dội, haizz, nếu Tần quốc cũng có tướng tài như vậy đúng là trăm năm ngủ ngon.”
Con ngươi Văn Huệ đế co rụt lại, các đại thần cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Thẩm Tín rất phức tạp.
Nói Thẩm Tín ở biên thùy tập trung binh lính, bề ngoài là khen hắn tài năng xuất chúng, nhưng ẩn ý nói Thẩm Tín lén nuôi tư binh, là mối họa ngầm của Minh Tề. Cây to đón gió vẫn là đạo lý xưa nay, mà dân chúng coi trọng một tướng quân bị trục xuất như Thẩm Tín đã cho thấy quyết định của Văn Huệ đế không hợp lòng dân, dân chúng đứng về phía Thẩm Tín, vị hoàng đế nào có thể tha thứ cho bề tôi có danh vọng hơn cả hoàng thất.
Thâm độc hơn cả là câu nói cuối cùng của hắn. Hắn thể hiện sự coi trọng đối với Thẩm Tín, đại tướng quân nắm binh quyền của một quốc gia lại thân cận với quân chủ tương lai của ngoại quốc, toàn thể quần thần nhìn chằm chằm Thẩm Tín, dường như hắn sắp phản quốc đến nơi.
Hoàng Phủ Hạo thích nhìn người khác khó xử, trong người hắn là dòng máu độc ác gian xảo của hoàng thất nước Tần, Thẩm Tín trước nay chưa từng mâu thuẫn với người nước Tần, vậy mà Hoàng Phủ Hạo cũng không buông tha.
Văn Huệ đế còn chưa nói chuyện, trong sảnh đã vang lên tiếng cười khẽ của Duệ vương, hắn thả ly rượu trong tay xuống, nhìn Hoàng Phủ Hạo.
Giọng nói của hắn trầm thấp êm tai, mang theo hơi men đầy mê hoặc, nhưng lời ra khỏi miệng lại không hề khách khí: “Hoàng Phủ huynh ưu ái Thẩm tướng quân đến như thế, nếu hoàng thượng hào phóng ban vị tướng lĩnh này cho ngươi, ngươi sẽ đồng ý sao.”
Hoàng Phủ Hạo sao có thể thu nhận Thẩm Tín, hắn nói thế chỉ vì muốn đẩy Thẩm Tín đến nơi đầu sóng ngọn gió mà thôi, nếu Văn Huệ đế đem người tặng hắn, vì mặt mũi Tần quốc hắn vẫn sẽ nhận, nhưng hắn yên tâm dùng sao, ai biết khi đó Thẩm Tín có phải là mật thám của Văn Huệ đế hay không.
Văn Huệ đế cũng nghĩ đến điểm này, vẻ mặt khác thường dần dần tán đi, lại cười nói: “Thái tử tấm lòng rộng rãi, yêu thích người tài, nếu ngươi thật lòng muốn trọng dụng Thẩm tướng quân, trẫm cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ai da, lần này thì đến lượt Hoàng Phủ Hạo rơi vào hoàn cảnh khó xử a, đúng là quả báo ngay lập tức rơi lên đầu hắn. Hắn không thể thu nhận Thẩm Tín, nhưng từ chối ngay lúc này khác nào tự tay vả miệng mình. Mà kẻ đẩy hắn vào hoàn cảnh này chính là tên Duệ vương đang nhàn nhã ung dung ngồi kia, Hoàng Phủ Hạo hung hăng liếc nhìn nam nhân đeo mặt nạ, dường như muốn dùng ánh mắt băm nát hắn.
Công chúaMinh An thấy Hoàng Phủ Hạo khó xử nên nghĩ cách giải vây. Nhưng nàng lại không muốn trở mặt với Duệ vương điện hạ phong tư vô hạn, cũng không dám đắc tội Đại Lương nên nhất thời lửa giận dồn hết lên người Thẩm Tín.
Nàng cười duyên dáng, cố gắng thanh thanh giọng nói nhưng vẫn lộ ra sự bén nhọn: “Thẩm tướng quân anh dũng thiện chiến, người quân tử không cướp đoạt nhân tài trong tay kẻ khác. Hay là để tiểu thư Thẩm gia thay gia phụ theo chúng ta đi, nghe nói Thẩm tiểu thư là một tiểu mỹ nhân, cũng là hòn ngọc quý trên tay Thẩm tướng quân, không biết Tần quốc có được phúc phần này hay không?”
La Đàm và Phùng An Ninh lập tức nắm tay Thẩm Diệu, ánh mắt cảnh giác. Sắc mặt La Lăng thay đổi, tâm tình Thẩm Khâu và La Tuyết Nhạn trầm xuống, Thẩm Tín ngẩng mạnh đầu nhìn công chúa Minh An.
Riêng Thẩm Diệu chỉ cúi đầu nhìn chén trà trước mặt, dường như không hề nghe thấy lời nói của công chúa Minh An.
Tướng quân một nước không dễ dàng rời đi, nhưng muốn con gái một thần từ hòa thân là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là không ai nguyện ý gả con tha hương ngoại quốc, không có cha mẹ làm chổ dựa, gả qua nếu bị ức hiếp cũng chỉ có thể chịu đựng.
Thẩm Tín cười nói: “Tiểu nữ ngu dốt, không dám nhận sự ưu ái của công chúa.” Trong giọng nói là sự cự tuyệt dứt khoát.
Văn Huệ đế trầm ngâm, không lên tiếng giải vây. Thẩm Tín là vậy, bộc trực thẳng tính, một khi là việc có liên quan đến Thẩm Diệu, thái độ của hắn trở nên ương ngạnh vô cùng.
Thẩm Nguyệt thấy thế, vui sướng khi người gặp họa. Hận không thể lập tức đem Thẩm Diệu gả đi, tốt nhất là gả cho một lão nhân làm thiếp, tra tấn nàng đến chết tươi nơi xứ lạ quê người.
Công chúa Minh An không ngờ Thẩm Tín từ chối thẳng thừng không chừa chút mặt mũi nào cho nàng, gương mặt đỏ lên vì lửa giận, nàng đã định bỏ qua cho Thẩm Tín, nhưng kẻ này lại không biết tốt xấu, Hoàng Phủ Hạo thản nhiên ngồi uống rượu, nhìn công chúa làm khó Thẩm gia.
Công chúa Minh An nói: “Ai cũng biết Thẩm tiểu thư tài đức vẹn toàn, thế nào, Thẩm tiểu thư khinh thường bản cung, không đứng lên chào hỏi sao?”
Nàng điểm danh như vậy, Thẩm Diệu muốn che lấp cho qua cũng không được. Thẩm Diệu thoải mái đứng dậy, thi lễ nói: “Tiểu nữ bái kiến công chúa điện hạ.”
Ánh mắt mọi người trong sảnh tập trung về phía Thẩm Diệu.
Thời gian hai năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả ấn tượng phế vật khắc sâu đối với Thẩm Diệu. Thiếu nữ trước mắt hoàn toàn khác hình ảnh trong trí nhớ, làn da trắng bóng như bạch ngọc nổi bật dưới lớp y phục, khí chất cao quý bộc lộ tự nhiên, gương mặt thanh tú, cử chỉ đoan trang làm người nhìn thoải mái.
Thậm chí khí độ của hoàng hậu trên đài cao cũng chẳng bằng nàng.
Công chúa Minh An nhướng mày. Nàng không ngờ Thẩm Diệu xinh đẹp như vậy, nàng đã từng nghe danh phế vật của Thẩm Diệu, muốn Thẩm gia xấu mặt nên mới chỉ đích danh, không ngờ lại bê tảng đá tự đập chân mình.
Nhưng dù sao nàng cũng là công chúa, kiềm chế cảm xúc rất nhanh, đánh giá Thẩm Diệu một lúc rồi nói: “Thẩm tiểu thư đúng là một tiểu mỹ nhân. Khó trách được Thẩm tướng quân xem như châu ngọc, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Ai có thể cưới tiểu thư quả là phúc phận.”
Thẩm Tín trừng mắt, tuy đối phương là công chúa, nhưng hắn không có thói quen để con gái chịu thiệt. Đang định nói chuyện thì công chúa Minh An lại nói: “Tài nghệ của Thẩm tiểu thư có lẽ cũng rất xuất chúng.”
Lời này vừa nói ra, người trong sảnh đều phấn khích. Mấy người Dịch Bội Lan cố nén ý cười.
Thẩm Diệu thì có tài gì chứ? Nàng ở Tiểu Xuân Thành hai năm, bên cạnh toàn là binh lính, sợ là càng thêm thô bỉ mà thôi.
Thẩm Diệu nói: “Công chúa quá khen, tiểu nữ tài sơ học thiển.”
“Thẩm tiểu thư không cần khiêm tốn.” Công chúa Minh An độc ác cười: “Trước đây lúc ở Tần quốc, bản cung từng nghe Thẩm tiểu thư cùng người ta tỷ thí bắn cung, bản cung hết sức khâm phục. Nay nhìn thấy ngươi, bản cung bỗng nhớ đến chuyện này.”
Thẩm Diệu cúi đầu không nói. Trong lòng La Tuyết Nhạn và Thẩm Khâu lo lắng, lúc này có lẽ chỉ người mù mới không nhận ra công chúa Minh An cố tình khó dễ Thẩm Diệu.
Mọi người nhớ đến lần Thẩm Diệu và Thái Lâm tỷ thí, bắn đến nỗi Thái Lâm chật vật không nói nên lời, cũng chính lần đó Thẩm Diệu dùng một hình thức khác hẳn đối diện với mọi người.
Triều cống hôm nay Thái đại nhân và Thái Lâm cũng có mặt, nghe nhắc chuyện cũ Thái Lâm xấu hổ đỏ mặt, hắn hiện tại đã hơn hai mươi, không còn ương ngạnh tự phụ như lúc nhỏ. Ân oán với Thẩm Diệu đã sớm quên, đối với Thẩm Nguyệt cũng không còn mê luyến như trước, không ngờ trong bữa tiệc hôm nay bị người khác khơi lại chuyện xưa, nhất thời quẫn bách không thể tả.
Không chỉ có mình Thái Lâm, Lâm An hầu Tạ Đỉnh cùng hai con trai ngồi trong một góc cũng thổn thức. Hiện giờ hắn như một ông già, không còn hăng hái như trước, yến tiệc thế này chỉ im lặng tìm một góc, ngồi cho có lệ. Hắn nhớ lúc Tạ Cảnh Hành còn sống, trong trận tỷ thí kia cũng hạ gục Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều, khi trở về phủ đã mắng Tạ Cảnh Hành, thực ra nội tâm hắn lúc đó vì Tạ Cảnh Hành mà kiêu ngạo.
Nghĩ tới chuyện xưa, trong lòng chua xót, Tạ Đỉnh lộ ra vẻ suy sụp, Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều bên cạnh nhìn thấy, trong mắt lộ ra vẻ âm độc.
Công chúa Minh An tiếp tục nói: “Hôm nay bản cung có hứng thú, muốn cùng Thẩm tiểu thư tỷ thí, cũng chọn hình thức là bắn cung, giúpmọi người giải khuây, Thẩm tiểu thư thấy thế nào?”
Văn Huệ đế cười nói: “Thẩm tiểu thư là một thiếu nữ mềm yếu, lại có tài bắn cung giỏi đến thế sao?”
“Bệ hạ không biết?” công chúa nói: “Tài nghệ của Thẩm tiểu thư, ngay cả Tần quốc còn nghe tiếng. Người ta nói hổ phụ không sinh ra khuyển nữ, Thẩm tướng quân anh dũng, sinh ra Thẩm tiểu thư cũng là một kỳ nữ a. Huống hồ nói Thẩm tiểu thư là nữ nhi, chẳng lẽ bản cung không phải nữ nhi sao, hay là nói Tần quốc không thể sánh vai với Minh Tề?”
Minh An xinh đẹp, lời nói lại hết sức ngoan độc. Một câu đã đem chuyện tỷ thí cá nhân kéo đến quốc gia đại sự, nếu không thi đấu tức là Minh Tề chướng mắt nước Tần, thời điểm này Văn Huệ đế không thể để hai nước nảy sinh hiềm khích, hắn nhìn Thẩm Diệu ôn hòa nói: “Thẩm tiểu thư nghĩ sao?”
Thẩm Tín xiết chặt nắm đấm, hắn rất muốn thay Thẩm Diệu cự tuyệt yêu cầu vô lễ này. Nhưng nếu cự tuyệt, công chúa Minh An sẽ dựa vào đó công kích Minh Tề.
Thẩm Diệu liếc nhìn Minh An, cúi đầu nói: “Công chúa đã phân phó, tiểu nữ không dám không theo.”
“Không dám không theo”, câu nói này cho thấy dù nàng nhận lời nhưng không tình nguyện, mà là bị công chúa Minh An ỷ thế ép buộc.
Công chúa Minh An hiểu ý, sắc mặt trầm xuống, rồi bỗng nhiên cười haha nói: “Nghe nói trong tỷ thí trước đây, Thẩm tiểu thư và đối thủ đã lập khế ước sinh tử, hay hôm nay chúng ta cũng làm như vậy đi.”
“Không thể!” Thẩm Tín quả quyết cự tuyệt, hắn không để ý sắc mặt Văn Huệ đế, nhìn Minh An gằn từng chữ: “Công chúa điện hạ vừa nói đây chỉ là một trò chơi, sao có thể can dự đến tính mạng. Triều cống là việc vui, không nên động đao kiếm.”
La Tuyết Nhạn thấy Thẩm Tín ra mặt, nên kiềm chế xiết chặt chén trà trong tay. Lúc trước Thẩm Diệu dùng tính mạng đánh cược với người khác, khi biết được lòng nàng đau đớn không thôi. Nay có nàng ở đây, quyết không để Thẩm Diệu đem mạng ra đùa giỡn. Công chúa Minh An rõ ràng không có hảo ý, nàng sẽ không để Thẩm Diệu gặp nguy hiểm.
Thẩm Tín vừa nói, Hoàng Phủ Hạo cũng mở miệng, hắn cười nói: “Tuy rằng đây chỉ là trò chơi, nhưng cũng cho thấy Tần quốc đối với Minh Tề một mảnh chân tình, chẳng lẽ Thẩm tướng quân sợ người Minh Tề thua không gánh nỗi hậu quả sao?” Hắn nhìn Văn Huệ đế, lời nói có gai: “Nếu Minh Tề sợ thua mất hết mặt mũi, vậy hôm nay Minh An đành phải mất hứng vậy.”
Đến thể diện quốc gia cũng đã lôi ra, nếu Văn Huệ đế còn không nhận lời, chẳng phải rất nhục nhã, sau này hắn làm sao còn mặt mũi đứng trước quần thần. Văn Huệ đế không nhìn Thẩm Tín, trực tiếp nói với Thẩm Diệu: “Nếu công chúa đã có hứng thú, Thẩm Diệu, ngươi theo công chúa vui đuà một lúc đi.”
Hoàng đế đã mở kim khẩu, Thẩm Tín không tiện nói thêm. Thẩm Khâu nắm chặt hai tay, La Đàm bất an liếc qua Phùng An Ninh.
Thẩm Diệu thấp giọng: “Vâng.”
Vẻ mặt nàng không hề bối rối, Minh An quay đầu nhìn Thẩm Diệu, thấy đôi mắt nàng trong suốt như trẻ con, dường như chỉ liếc nhìn đã có thể biết được nàng đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng chính đôi mắt bình tĩnh như vậy làm Minh An bối rối. Minh An che giấu rất nhanh, đứng lên bảo cung nữ mang cung tiễn đến rồi mĩm cười nói với Thẩm Diệu: “Bản cung ở Tần quốc thường xuyên chơi trò này, quy định người cầm cung sẽ bịt mắt, người còn lại đặt trái táo lên một bộ phận cơ thể, để người còn lại ngắm bắn.” Minh An không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt Thẩm Diệu: “Thẩm tiểu thư đã hiểu rồi chứ?”
Những người xung quanh đều cảm thấy lạnh sống lưng, trong buổi tỷ thí hai năm trước, Thẩm Diệu và Thái Lâm không hề bịt mắt. Che mắt bắn tên, rõ ràng là đem tính mạng ra đùa nghịch, mới nghe đã dựng hết tóc gáy. Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn hết sức tức giận.
Thẩm Diệu mỉm cười, hoàn toàn không bị lời nói của công chúa dọa dẫm: “Đa tạ công chúa chỉ điểm.”
Nàng thong dong bình tĩnh, không làm suy yếu khí thế Minh Tề, quần thần đều nhìn thấy, đối với nàng càng thêm xem trọng. Hoàng Phủ Hạo nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
La Đàm kéo góc áo Thẩm Diệu: “Biểu muội, để ta thay ngươi. Ta từng luyện võ, nếu thật sự nguy hiểm, ta tránh đi là được.”
Thẩm Diệu lắc đầu, nhìn về phía cha mẹ, trấn an: “Không cần lo lắng, nếu công chúa đã nói như vậy, nghĩa là nàng nắm chắc không bắn trúng ta. Nếu làm ta bị thương, bọn họ sẽ gặp phiền toái. Hoàng Phủ Hạo và Minh An đều là người thông minh, sẽ không làm chuyện điên rồ, hành động như vậy chỉ vì muốn làm ta sợ, để ta xấu mặt mà thôi.”
“Nhưng mà…” Thẩm Khâu lo lắng nắm lấy vai nàng: “Muội muội, dù nàng có bắn trúng ngươi hay không thì ngươi cũng sẽ sợ hãi.”
“Ta không sợ.” Thẩm Diệu nhẹ nhàng đáp: “Huống hồ, ta cũng có một lần bắn, nếu dám làm ta bị thương, ta sẽ không tha nàng.” Thẩm Diệu cười lạnh.
La Lăng kiên định vỗ vỗ Thẩm Diệu, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận.”
Thẩm Diệu gật đầu, bước ra giữa sảnh đường.
Nàng và Minh An đồng thời bước đến sảnh đường, bất giác làm người ta so sánh, công chúa thân là kim chi ngọc diệp, dung mạo sinh đẹp, khí thế vương giả do hoàn cảnh sống từ nhỏ rèn luyện mà thành, còn Thẩm Diệu, dáng đi thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng, nhẹ nhàng mà đoan trang, sự ung dung của nàng hoàn toàn làm lu mờ vị công chúa bên cạnh.
Trong sảnh, tiếng nghị luận so sánh ngày càng lớn hơn.
Sắc mặt Hoàng Phủ Hạo ngày càng khó coi.
Không phải công chúa Minh An không xinh đẹp, nhưng quả thật khí chất vương giả trên người Thẩm Diệu quá bức người, làm đối phương mặt xám mày tro. Không ai hiểu tại sao lại như vậy, chỉ là con gái một thần tử lại có khí độ đè ép một vị công chúa lớn lên trong cung cấm.
Bọn họ đâu biết rằng Thẩm Diệu vốn là hoàng hậu ở trong cung nhiều năm, vì xứng đôi với Phó Tu Nghi nàng đã đốc sức rèn luyện để đạt được sự hoàn mỹ, làm con tin ở nước Tần mấy năm lại rèn cho nàng một sự bình thản không quan tâm hơn thua. Kiếp trước nếu không có sự xuất hiện của Mi phu nhân, có lẽ nàng đã là một mẫu nghi thiên hạ hoàn hảo.
Không ngờ giấc mộng cuối cùng bị đánh tan ở kiếp trước, nhưng lại giúp nàng có được hào quang không thể che giấu ở kiếp này.
Công chúa Minh An không hề để ý thần sắc mọi người, chỉ nhìn Thẩm Diệu, trong tay nàng là trường cung màu đen bóng loáng, vừa nhìn đã biết dùng gỗ tốt chế tác thành, lại quét qua một lớp dược liệu mới có được hình dạng đẹp mắt như vậy, Minh An nói: “Đây là cung của bản cung, chúng ta mỗi người dùng một mũi tên, đã rõ chưa? Bản cung sẽ là người bắn trước.”
Một lời định ra thứ tự, người Minh Tề trong điện đều cảm thấy khó chịu, vị công chúa này quá kiêu căng, hiếp người quá đáng.
Không ngờ Thẩm Diệu thản nhiên đồng ý, thần sắc không mảy may dao động.
Nàng càng không sợ hãi, công chúa Minh An càng lo lắng. Minh An nhìn lướt qua hàng ghế khách mời, ánh mắt sáng lên, ngọt ngào nói: “Chúng ta tỷ thí, nếu không có người đánh giá chỉ sợ sẽ không công bằng. Hay là mời Duệ vương điện hạ làm trọng tài, kiểm tra cung tên, cho thấy chúng ta không ai gian dối.” Nói xong, nàng liếc mắt đưa tình với Duệ vương.
Những tiểu thư ngồi đây thầm mắng Minh An không biết liêm sỉ, muốn mượn cớ thân cận Duệ vương, chắc chắn là đã bị phong thái của Duệ vương mê hoặc. Nhưng Duệ vương này luôn tự ý làm càn, có lẽ sẽ không đáp ứng.
Vậy mà hắn vừa nghe xong, suy nghĩ một chút đã gật đầu nói: “Được.”
Điều này đúng là ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả Văn Huệ đế và Hoàng Phủ Hạo đều liếc nhìn hắn. Duệ vương sải mấy bước chân, đã đứng bên cạnh Thẩm Diệu và công chúa Minh An.
Công chúa mừng rỡ, nũng nịu đem cung tên đưa cho Duệ vương nói: “Trước tiên mời Duệ vương điện hạ kiểm tra cung tên xem có vấn đề gì không.” [Phan Ngọc Huyền: Đờ mờ, chắc con mẽ nghĩ trong đầu, kiểm tra cung tên trước rồi kiểm tra em sau nha… Dòng cái thứ nunglolmongmanh].
Trên bàn các hoàng tử, Chu vương cười lạnh, thấp giọng nói: “Công chúa Tần quốc đúng là kẻ không an phận, trước mặt bàn dân thiên hạ công khai quyến rũ nam nhân.” Lời nói hết sức khinh thường.
“Ngược lại tiểu thư Thẩm gia thật sự làm người ta bất ngờ nha.” Tĩnh vương nhìn hai thiếu nữ đang đứng sóng vai:“Bình tĩnh, đoan trang, lại gan dạ sáng suốt hơn người.”
“Ngươi nói đúng” Chu vương sờ sờ cằm: “Thẩm gia tiểu thư càng lớn càng có hương vị.” Hắn nhìn Phó Tu Nghi hỏi: “Lão Cửu, ngươi có hối hận không đấy?”
Phó Tu Nghi thản nhiên: “Tứ ca nói đùa.”
Phía sau Phó Tu Nghi có một nam nhân lẳng lặng đứng, ánh mắt hắn lướt qua tất cả mọi người, rồi dừng trên người Thẩm Diệu, vẻ mặt thản nhiên như đang nhìn người xa lạ, nhưng không ai biết dưới lớp áo kia tay hắn đang nắm chặt, run lên nhè nhẹ.
Hai năm trôi qua, nhan sắc của nàng càng động lòng người, lời nàng nói trước khi đi giờ đã ứng nghiệm, gia đình nàng được hoàng thất mời trở lại kinh đô. Mà nàng vừa về tới đã có phiền phức liên tiếp đến cửa, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Thẩm Diệu luôn như vậy, nàng không hề chủ động trêu chọc bất cứ ai.
Nhưng Bùi Lang biết rõ, một khi đã có người to gan dám chọc đến nàng, chắc chắn người đó sẽ rơi vào hoàn cảnh chật vật không thể tả, bởi so với người khác, tâm địa nàng càng cứng rắn, ác độc hơn.
Duệ vương xem xét rất nhanh rồi trả lại cung tên cho công chúa Minh An, công chúa xấu hỗ ngượng ngùng nhận lấy rồi nói với Thẩm Diệu: “Mời Thẩm tiểu thư bước vào vị trí, còn nữa…” Nàng cầm lấy quả táo trong khay cung nữ dâng lên, cười khanh khách đưa cho Thẩm Diệu: “Thẩm tiểu thư hãy đặt nó lên đỉnh đầu a.”
Thẩm Khâu tức giận nắm chặt hai bàn tay.
“Vâng.” Thẩm Diệu đồng ý, cầm quả táo đi về phía đối diện.
Tất cả mọi người nín thở nhìn tình huống ở chính sảnh, công chúa Minh An cho người mang khăn bịt mắt tới, Duệ vương bước đến bên cạnh Thẩm Diệu, đoạt lấy quả táo trong tay nàng, khi Thẩm Diệu còn đang sửng sốt thì Duệ vương đã cầm quả táo nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của nàng.
Thẩm Diệu nâng mắt nhìn hắn.
Vì sợ quả táo trên đầu rơi xuống, nàng chỉ có thể nhìn hắn mà không nhúc nhích. Nam tử này vóc dáng rất cao, Thẩm Diệu chỉ đứng ngang ngực hắn, qua lớp mặt nạ, nàng thấy ánh mắt hắn nhìn nàng đầy vẻ sâu xa.
Đôi môi hắn hồng hào, khóe môi hơi nâng lên, làm cho nàng có cảm giác hắn đang cười, đôi mắt sáng như sao, lúc nhìn nàng tựa như dịu dàng, tựa như trêu ghẹo.
Trêu ghẹo? Tại sao lại là trêu ghẹo?
Hắn cố định trái táo trên đầu nàng, ngón tay xoa nhẹ lên tóc, như đang vỗ về thú cưng. Nhưng chỉ trong chớp mắt đã rút tay về.
Hắn xoay người đứng một bên, dáng vẻ như đang xem kịch.
Công chúa Minh An đã bịt mắt xong, tay dần nâng cánh cung, lục chú ý của Thẩm Diệu liền tập trung vào người công chúa.
Trường cung rất lớn, công chúa Minh An dùng sức kéo, dây cung càng căng, lòng người càng nặng trĩu, nhất là một nhà Thẩm Tín.
Dây cung càng căng, lực sát thương càng lớn, khả năng đả thương Thẩm Diệu càng cao. Lần tỷ thí này không chỉ là trò chơi như công chúa Minh An nói, việc này có liên quan đến thể diện quốc gia, không chỉ phải thắng về khả năng bắn cung, còn phải thắng về ý chí, nếu biểu hiện ra vẻ lo lắng sợ hãi cũng là mất mặt, mọi người ở đây đều xem trọng công chúa Minh An hơn Thẩm Diệu rất nhiều, chỉ hy vọng Thẩm Diệu thua không quá xấu hổ.
Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn công chúa Minh An, dường như nàng đang cố ý tra tấn Thẩm Diệu, nên kéo cung rất thong thả, âm thanh dây cung bị kéo giãn giày vò tâm tư của mọi người.
Đột nhiên Thẩm Diệu hoài niệm, nàng nhớ đến thời gian làm con tin ở nước Tần, nhóm hoàng tử, công chúa, tiểu thư vây quanh nàng chế giễu cười nhạo, đã từng có vô số lần nàng cũng đặt táo lên đỉnh đầu, nhìn người đối diện như thế này.
Khi đó Minh An cũng kiêu ngạo ương ngạnh, mặc y phục hoa lệ tinh xảo, đôi mắt buộc vải, lớn tiếng nói: “Nhìn xem! Hôm nay hoàng hậu Minh Tề đội táo làm bia cho chúng ta bắn, lát nữa các ngươi phải nhìn thật rõ cho ta, xem vị tiểu thư nhà tướng này có sợ đến mức tiểu ra quần hay không? Hahaha… nhất định phải mở to mắt mà nhìn!”
Nói xong Minh An buông tay, mũi tên bắn đi hơi trật, có lần bắn trúng búi tóc, cũng có lần xé rách váy nàng, lúc đó nàng đã bối rối hét lên, kéo y phục che đậy thân thể, cũng chính lúc đó nàng nghe tiếng cười trào phúng to hơn từ các phía.
Những sỉ nhục ngày đó với việc hôm nay như đan xen vào nhau.
Trong lòng Thẩm Diệu không biết là chua sót hay thù hận, đôi mắt to đen từ từ có một đám mây đen lan tràn như lốc xoáy, sâu xa khó lường.
Duệ vương nhúc nhích ngón tay, nhưng nhìn động tác của nàng, hắn lại im lặng.
Nàng nhẹ nhàng nghiên đầu chỉ trong một chớp mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT