Trần Hải Nguyệt ngồi trong cửa hàng ăn nhanh đối diện nhà ga, yên lặng nhìn người ta tấp nập chiêng trống bên ngoài, không khỏi liên tưởng đến lời thoại kinh điển của hai con quái thú trong “Đông thành tây tựu”: “Người kìa ~! Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!!”
Đối với trạch nữ lâu ngày như cô, cảnh tượng trước mặt thật khiến người ta khó chịu kinh khủng.
Trong quán tiếng đồng hồ báo giờ vang lên, 10h rồi.
Cô bi thương cắn ống hút, trong lòng hốt hoảng—-
Rốt cuộc là cô bị làm sao? Làm sao thế này? 7h30 đã chạy đến nhà ga, bây giờ vẫn còn cầm vé ngồi ở đây?!
Hay là gọi điện hỏi xem hắn đang ở đâu. Cô cầm di động lên.
Không được không được, xấu hổ lắm. Đột nhiên nghĩ tới lời nói đong đưa ngốc nghếch của chính mình trong điện thoại ngày hôm qua – “Em sẽ chờ anh”, lại nhanh chóng đặt điện thoại xuống.
Mấy nhân viên đứng trong quầy phục vụ thấy tình hình này không khỏi liếc mắt nhìn nhau, thì thầm, “Cô gái này có tật xấu, di động cầm lên rồi lại đặt xuống, làm như vậy hơn hai mươi lần rồi.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên chấm dứt mọi sự rối rắm, cô nhanh chóng nghe điện thoại.
“Em ở đâu? Anh ở cửa nhà ga rồi.”
“Ở quán quán ăn nhanh đối diện, em đi ra ngay đây.”
Trần Hải Nguyệt vừa nói vừa xách túi đi ra ngoài, điện thoại còn chưa kịp cúp đã thấy thân ảnh cao ngất đứng bên kia đ đang cầm di động.
Lương Đông Vân ngũ quan không phải là xuất sắc, mặt mũi cũng bình thường, chiều cao cũng chỉ có thể xem như không liên lụy tới giá trị trung bình của nhân dân cả nước. Nhưng chính khí chất chắc chắn, cẩn thận đặc thù của dân kỹ thuật, hơn nữa lại được giáo dưỡng đàng hoàng khiến cho hắn tùy từng lúc thể hiện tư thế xác đáng, để lại cho người ta ấn tượng sáng sủa.
Hiển nhiên, Lương Đông Vân cũng nhìn thấy cô, cúp máy.
Cô nhanh chóng cất điện thoại, chầm chậm chạy về phía trước, không nghĩ được gì khác, trong đầu chỉ có một câu—
Đẹp trai— Cũng là một loại tinh thần!
Quá trình vào đến trạm soát vé rất vất vả, đủ loại gian nan hiểm trở khiến hai người không có cơ hội mà mở miệng nói chuyện.
Chính là, hành động hết sức che chở cho cô của Lương Đông Vân lại khiến cho tim cô bắt đầu đập loạn.
Huynh đài, kỳ thật huynh không cần phong độ như vậy đâu! Trong lòng vừa thầm rơi lệ, vừa đi theo hắn chen lấn trong đám đông, cuối cùng cũng lên được tàu cao tốc.
Tàu cao tốc ngựa quen đường cũ bắn đầu phóng ào ào, cả thế giới lại im lặng.
Trần Hải Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, một lúc lâu sau, thật sự cảm thấy tình huống quá mức ngại ngùng, đành giả vờ vui vẻ ngắm nhìn cảnh sắc bên đường, “thuận tiện” lơ đãng nghiêng đầu hỏi, “Anh về có việc gì vậy?”
Lương Đông Vân thong dong nhìn cô đang cố làm ra vẻ trấn định, hỏi ngược lại, “Em thì sao?”
“Ack, em về thăm ba mẹ.” Rõ ràng là cô hỏi trước mà.
“Cũng như nhau thôi.” Hai tròng mắt nhợt nhạt có vẻ mỏi mệt toát lên ý cười, tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt người nào đó viết rõ ràng 4 chữ, “Em rất xấu hổ.”
“À.. Vâng…Ra là như vậy. Ha ha..” Trần Hải Nguyệt hơi chột dạ quay đầu, tiếp tục chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài.
Trước mặt mọi người giở trò lưu manh lại còn nhầm người, trước mặt mọi người giở trò lưu manh nhầm người xong còn không biết có phải chịu trách nhiệm với người ta không, thật là không chột dạ không được.
Còn đang rối rắm, Lương Đông Vân đã nhích lại gần, tựa đầu lên vai cô, nhắm mắt lại nói: “Tăng ca cả đêm, mệt quá!”
Đầu tựa lên không nặng, nhưng lại khiến Trần Hải Nguyệt toàn thân cứng ngắc.
Tình huống này là gì?!
Duy trì tư thế cứng ngắc một lúc lâu, âm báo tin nhắn vang lên một tiếng. Trần Hải Nguyệt chậm rãi nghiêng đầu nhìn nhìn, Lương Đông Vân dường như đã ngủ rồi, có vẻ anh ta thực sự mệt mỏi, vì thế thật cẩn thận lấy di động ra.
An Linh: Về đến nhà rồi chứ?
Trần Hải Nguyệt: Vẫn chưa, mới lên tàu, phải lát nữa!
An Linh: Làm cái gì vậy, không phải mày nói 7h đã ra khỏi cửa sao? Hay là lại ngủ nướng?
Trần Hải Nguyệt: Không có. Cái này, là vì Lương Đông Vân nhờ tao tiện đường giúp anh ta mua vé, anh ta có việc đến trễ nên mua vé lúc 10h30.
An Linh: Lương Đông Vân!!! Có JQ, có JQ… Hắc hắc hắc hắc…
[JQ= Gian tình]
Trần Hải Nguyệt nhìn một hàng ý vị thâm trường kia im lặng tuyệt đối, cảm giác không thể ủy khuất danh tiết của Lương Đông Vân, lách cách hồi âm: Không có, không có, không có JQ cũng không có QJ, chỉ là anh ta cũng vừa lúc phải về nhà vấn an cha mẹ nhờ tao tiện thì mua hộ vé thôi.
[QJ= Cưỡng gian]
Nhìn tín hiệu “Đã gửi đi” trên điện thoại, Trần Hải Nguyệt đột nhiên muốn chặt tay luôn, mắt rưng rưng—
Vốn cô muốn làm một vế đối tinh tế, dễ nghe dễ đọc, nhưng mà ký hiệu “QJ” này, thật sự là quá đắc địa, quá mẫn cảm ~.
Cái gì gọi là nói nhiều nói dai đâm ra nói dại? Cái gì gọi là càng bôi càng đen? Cô đúng là .. Trư mà..
Chờ bị An Linh trêu tới chết thôi.
Một lát sau, tin nhắn giết người của An Linh đã gửi tới.
An Linh: Mày nói xem, rốt cuộc mày lòe tao hay hắn lòe mày? Năm kia lúc ba hắn thuyên chuyển công tác, cả nhà hắn đã dọn tới thành phố C rồi, cái gì mà về thăm cha mẹ? Tế tổ còn có lý. Aizz… tao phấn khích quá đi~. Mày phải nắm chắc vào đấy, Mu-azzzzzzzzzzz!
Trần Hải Nguyệt đọc hết tin nhắn, khóe miệng cong lên cười.
Tế tổ? Ha ha, An Linh mày dùng từ thật là văn minh. Nếu mà là Quan Nhung, cùng ý tứ như vậy, nhất định sẽ nói khác—- “Về mà xem người chết nhà hắn à!”
Hehehehe…
Trần Hải Nguyệt cười cười, đột nhiên đọc lại, nhất thời trợn tròn mắt.
Vừa mới rồi rõ ràng anh ta nói là cũng về nhà thăm cha mẹ mà.
Lương Đông Vân đâu có giống mấy người nhàm chán hay nói giỡn đâu, cần gì lừa cô?
Sao cứ thấy là lạ?
Được rồi, tua lại một lần:
“Anh về có việc gì vậy?”
“Em thì sao?”
“Ack, em về thăm ba mẹ.”
“Cũng như nhau cả thôi.”
Em về thăm ba mẹ. Cũng như nhau cả thôi.
Em về thăm ba mẹ. Cũng như nhau cả thôi??
Em về thăm ba mẹ. Cũng như nhau cả thôi!!
!!!
Trần Hải Nguyệt lắc đầu quầy quậy, hoảng sợ nhìn Lương Đông Vân chằm chằm.
Lương Đông Vân bị đánh thức, ngái ngủ nhìn cô, vẻ mơ màng vô tội.
Trần Hải Nguyệt há miệng ra lại ngậm lại, không nói nên lời.
Không phải anh ta có ý kia chứ? Hay là tại cô suy nghĩ nhiều quá?
Cô muốn truyền đạt tới trung tâm tư tưởng, tuyệt đối không có khả năng anh muốn đi gặp ba-mẹ-cô phải không?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT