Ôn Hành Chi nheo mắt quan sát những người ở trong căn phòng bao này, trừ Ôn Viễn, những người khác đều là người quen, về mặt công việc thì cũng có qua lại.

Cánh tay đặt trên khóa phòng thu lại, Ôn Hành Chi chợt cười, không thèm nhìn Ôn Viễn, trực tiếp đi tới ngồi bên cạnh người đàn ông ngồi ở chỗ chủ vị, vươn tay ra.

“Tổng giám đốc Kiều, đã lâu không gặp.”

Người bị gọi là tổng giám đốc Kiều không kịp phản ứng, cho đến khi Triệu Tấn Tập bước vào mới bừng tỉnh, anh ta mượn rượu mời khách, nắm lấy tay Ôn Hành Chi: “Thì ra là tổng giám đốc Ôn, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp. Hôm kia còn nghe lão Triệu nhắc tới anh, không ngờ hôm nay có thể gặp được, đến đây, uống một ly. Lão Triệu cũng tới đây ngồi.”

Thật ra Triệu Tấn Tập có chút không hiểu, lúc nãy sau khi Ôn Hành Chi uống xong ly rượu của Trần Dao rồi bỏ đi. Tưởng rằng là lời nói đùa giỡn đã chọc giận anh nhưng không nghĩ tới anh đi tới gõ cửa phòng đối diện. Sau đó gặp người quen này.

Chẳng lẽ là tới chào hỏi? Triệu Tấn Tập vừa suy đoán ý nghĩ của Ôn Hành Chi, vừa cười ha ha: “Dĩ nhiên là phải uống một ly rồi.” Nói xong quay qua Ôn Viễn: “Nhân viên phục vụ, rót rượu đi.”

Ôn Viễn vẫn còn đang hừng hực mùi rượu nhìn thấy Ôn Hành Chi thì khiếp sợ không kịp phản ứng, chậm chạp bưng lên một bình rượu trắng. Cô có thể cảm nhận được Ôn Hành Chi đang nhìn cô, đôi tay không thể khống chế khẽ run lên một hồi, làm rượu bị đổ ra ngoài không ít. Ôn Viễn cắn cắn môi, đang muốn rót thêm thì có một bàn tay nắm lấy tay cô. Cô ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cái tay này, anh chậm rãi lấy bình rượu từ trong tay cô ra bỏ lên bàn.

“Khách sạn này làm ăn càng ngày càng tệ, người tay chân vụng về như vậy cũng dám cho tới đây phục vụ.” Người đang nói chuyện rót đầy ba ly rượu, một ly đưa cho tổng giám đốc Kiều, một ly đưa cho Triệu Tấn Tập, một ly còn lại ở trong tay mình. Anh đang chuẩn bị bưng ly rượu lên, nghĩ tới bên cạnh vẫn còn một cái vướng bận, liền quay đầu đi, mặt lạnh lùng nói với Ôn Viễn: “Cô còn đứng đây làm cái gì, muốn ở đây làm trò cười hả?”

Ôn Viễn bị giọng điệu này của anh làm cho sợ hết hồn, quên cả cử động, vẫn là người phục vụ nhanh mắt kéo cô đi ra ngoài.

Cửa phòng trước mắt Ôn Viễn chậm rãi đóng lại, trong giây phút kia cô nghe thấy có người khuyên Ôn Hành Chi không nên tức giận vì một con bé học sinh.

Lúc này Ôn Viễn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là cô tiêu đời rồi. Hồi tưởng lại ánh mắt ấy, lực tay anh nắm lấy cổ tay cô, Ôn Viễn cảm giác không lạnh mà run.

Cô phục vụ bên cạnh nhìn thấy cô chưa hoàn hồn thì cho là cô đang sợ hãi liền an ủi cô, nói: “Ở đây làm việc đều như vậy, em phải có tửu lượng cao không thì phải có đầu óc thông minh nếu không sẽ bị thiệt thòi. Đúng rồi, bạn học của em, hình như gọi là Từ Tiểu Hà, đã uống say đang ở dưới lầu rồi, em nhanh đi thay đồ, đưa cô ấy về nhà đi.” Cô ta vừa nói vừa thở dài, “Thân là học sinh thì không nên tới đây, nhìn xem ở đây là thuộc loại người nào, vị vừa rồi là Ôn tiên sinh, đây chính là nhân vật không thể đắc tội. Em xem, em………..”

Ôn Viễn đứng thẳng lên nhìn cô ta, nói: “Em xong rồi.”

Chị phục vụ rối rắm nhìn cô, “Cũng không nghiêm trọng như vậy chứ……………”

Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Ôn Viễn thất thần đi xa rồi.

Đúng lúc một giọng nói trong trẻo nhu hòa gọi lại: “Viễn Viễn.”

Ôn Viễn đứng lại, quay người nhìn người phụ nữ sau lưng……Trần Dao. Nhìn thấy cô ta, Ôn Viễn không tự chủ nhíu mày, mà Trần Dao giống như không có gì thay đổi, dù biểu hiện của Ôn Viễn rõ ràng không thích cô ta nhưng vẫn mỉm cười đối mặt.

Trần Dao đưa cái túi trong tay ra: “Đây là đồ của cô, chú cô nói tôi đưa cô cùng với bạn học ra xe. Có thể đi được chưa? Cần tôi đỡ không?”

Không biết có phải vì uống rượu hay không mà lúc này Ôn Viễn hơi buồn nôn. Nhất là khi cô ngửi được mùi nước hoa trên người Trần Dao, vì vậy cô đành lấy đồ trên tay Trần Dao, “Tôi không sao, tự đi được.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dao sững sờ, nhưng khôi phục lại nụ cười rất nhanh. Cô ta nhìn người đang từ trên lầu đi xuống, cười đến động lòng người: “Ôn tiên sinh.”

Nghe một tiếng đó, Ôn Viễn mở to hai mắt nhìn về phía sau lưng. Cô chỉ thấy Ôn Hành Chi đang bước từ cầu thang trên lầu xuống, áo khoác ngoài vắt ở cùi chỏ tay, áo sơ mi trắng ở trong gió đêm nhìn có vẻ mỏng manh.

Anh khẽ liếc nhìn Trần Dao, gật đầu một cái, liền cầm tay Ôn Viễn: “Theo tôi lên xe.”

Bị anh nắm chặt cổ tay, nên có chút đau.

Ôn Viễn nhỏ giọng sợ sệt gọi anh: “Chú.”

“Lên xe……” Ôn Hành Chi quát cô một tiếng, mở cửa xe, nhét cô vào băng ghế sau. Còn mình đi lên phía trước, nhỏ giọng phân phó với tài xế.

Tài xế cũng thật xui xẻo hai lần đều gặp lúc tổng giám đốc đang giận dữ, mỗi lần đều có liên quan đến cô bé này, không dám nói nhiều lời, đạp ga cho xe chạy đi.

Anh đang tức giận, hơn nữa rất nghiêm trọng.

Phản ứng đầu tiên của Ôn Viễn sau khi lên xe chính là xoa xoa cổ tay, đỡ Từ Tiểu Hà đang ngủ mê man, trong lòng thấp thỏm nhìn về phía Ôn Hành Chi.

Anh ngồi bên cạnh tài xế không nói một lời nào, đầu tóc chỉnh tề ngay ngắn, lộ ra khí thế lạnh lùng. Nếu như lúc trước cô phạm lỗi thì vẫn còn lá gan cùng anh đối đáp. Hiện tại, chỉ sợ muốn mở miệng nói chuyện, Ôn Viễn cũng không có đủ can đảm.

Xe chạy thẳng đến căn hộ 200 mét vuông của Ôn Hành Chi, tài xế rất hiểu chuyện ôm lấy Từ Tiểu Hà.

Ôn Viễn đeo túi xách, một làn gió đêm lạnh lẽo thổi tới, cô không nhịn được mà hắt xì một cái, đưa mắt nhìn qua Ôn Hành Chi.

Anh cau mày nhìn cô, giống như muốn nói một cái gì đó. Ôn Viễn thấp thỏm che miệng nhìn anh, cuối cùng cũng chỉ thấy anh quay mặt, không nói một lời nào đi thẳng vào thang máy.

Không hiểu, cũng cảm thấy hơi uất ức. Ôn Viễn rùng mình một cái, đi theo phía sau Ôn Hành Chi.

Theo phân phó của Ôn Hành Chi, tài xế đưa Từ Tiểu Hà vào giường ngủ trong phòng khách. Cô ta đã uống rượu say, trong nhà cũng không có người khác nên không thể thay đồ, cho nên chỉ còn biết đợi cô ta tỉnh rồi tự mình giải quyết.

Mà Ôn Viễn………….

Ôn Hành Chi xoay người nhìn cô: “Em đi tắm trước đi.”

Ôn Viễn có chút sợ hãi liếm liếm môi: “Em….em có thể giải thích…….”

“Đi tắm trước di.” Ôn Hành Chi lặp lại lời nói một lần nữa: “Người toàn mùi rượu, tắm xong ra nói chuyện với anh.”

Ôn Viễn cứng họng.

Không ngờ lại là như thế, anh chê cô bẩn hay sao?

“Chú, cháu……….”

“Tôi nói, đi tắm………….”

Ôn Viễn nhìn ra anh cố tình nhấn mạnh hai chữ này, mặt cô khẽ nóng lên, thẹn quá hóa giận. Cô tùy ý ném túi xách xuống, đi tới tủ đồ ở phòng ngủ tìm một bộ đồ ngủ, lê bước chân, nặng nề đạp vào cửa phòng tắm.

Phòng tắm rộng rãi sáng ngời, Ôn Viễn nhìn mình trong gương, càng nghĩ lại càng thấy giận. Tại sao anh nói gì cô cũng đều phải làm theo? Tính khí lại nổi lên, để quần áo ngủ qua một bên rồi trở lại phòng khách, nói với Ôn Hành Chi vừa mới ngồi xuống: “Em không tắm.”

Ôn Hành Chi ngẩng đầu nhìn cô cứng đầu cứng cổ, giọng nói lạnh lùng: “Không được nhiều chuyện, nhân lúc tôi còn kiên nhẫn, nghe lời đi.”

“Không đi.” Ôn Viễn khiêu chiến cùng với anh: “Tại sao đến câu giải thích cũng không cho em nói?”

“Không có tâm trạng nghe.”

Ôn Viễn vô cùng tức giận: “Không để cho em nói em không tắm, chê em bẩn, em …….. em còn ở đây làm gì?” Nói xong cô nhặt túi xách trên đất đi ra ngoài, áo khoác cũng không thèm mặc.

“Ôn Viễn.” Anh thấp giọng kêu cô.

Ôn Viễn dứt khoát làm như không nghe thấy, lạch cạch mở cửa, vừa muốn đi ra ngoài.

Ôn Hành Chi chưa bao giờ bị ai làm cho tức như vậy, gân xanh nổi đầy trên trán. Anh đi nhanh tới bên cửa, kéo Ôn Viễn đang đi tới cửa thang máy quay lại. Đương nhiên là Ôn Viễn giãy dụa, nhưng lại bị Ôn Hành Chi ôm lấy eo, khóa cửa chính lại, ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ lớn.

“Buông em ra.” Ôn Viễn giãy dụa, hai cánh tay cách áo sơ mi cào lên lưng anh, chân thì đạp lung tung lên người anh.

“Được rồi, Ôn Viễn!” Anh ôm chặt tay chân cô, mặc cô làm lưng anh đau nhưng anh cũng không chịu buông ra: “Nói dối, tiếp rượu, tùy hứng, cáu kỉnh, tuổi em càng nhiều thì bản lĩnh cũng nhiều lên không ít. Không quản lý, chẳng phải em sẽ quậy đến trời sao?”

“Anh dựa vào cái gì mà quản em? Anh buông em xuống.”

Không hề để ý khi nói những lời này, Ôn Viễn chợt bị buông xuống. Nhưng cô chưa kịp chạy đi thì đã bị Ôn Hành Chi kéo hai tay ra sau lưng đặt lên đùi anh.

“Dựa vào cái gì sao?” Giọng nói Ôn Hành Chi có phần khàn khàn: “Chỉ dựa vào lúc ở cửa khách sạn em gọi tôi một tiếng kia, tôi không phải là người quản lý em sao?”

Cô gọi anh là cái gì?

Giờ phút này Ôn Viễn không có nghĩ ra, cũng không cần suy nghĩ nữa. Một giây tiếp theo mông đít đã bị đánh hai cái. Ôn Viễn phản xạ có điều kiện níu lấy áo sơ mi của anh, hít mạnh một hơi, òa lên khóc, nhưng một giây tiếp theo cô cắn chặt môi của mình lại.

Ôn Hành Chi cảm thấy mình ra tay có chút nặng, anh cố gắng kiềm chế thả lỏng với cô. Ôn Viễn lợi dụng cơ hội tay chân được thả thì nhanh chóng bò từ đùi anh xuống, lập tức chạy tới trong góc.

“Anh……anh………đánh em?” Ôn Viễn che cái mông, ánh mắt đáng thương nhìn anh chằm chằm, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Ôn Hành Chi vốn là vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy cô đang tuôn lệ đáng thương thì nhất thời không biết làm sao, tức giận trong lòng không phát ra được rồi.

Anh đứng tại chỗ, xoa xoa mi tâm, cố gắng trấn tĩnh bản thân, ngoắc tay kêu Ôn Viễn: “Em qua đây.”

“Anh đừng mơ.” Cô cắn môi, chỉ có kẻ ngu mới đi qua để ăn đòn.

“Vậy thì ngoan ngoãn đi làm theo lời anh đi.”

Ôn Viễn hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Không phải là tắm sao? Ai sợ ai hả?

Cô nhìn xung quanh một chút, may mắn là chỗ cô đứng với phòng tắm tương đối gần, Ôn Viễn cảnh giác nhìn Ôn Hành Chi, mở cửa thật nhanh, trong nháy mắt rút chìa khóa khóa trái cửa phòng tắm.

Xem anh làm như thế nào.

Tối nay tuyệt đối chính là khảo nghiệm sự nhẫn nại của Ôn Hành Chi.

Ôn Hành Chi nhíu mày nhìn cửa phòng tắm đóng chặt. Anh im lặng ngồi trên ghế salon một lát rồi bật cười. Tháo cà vạt vứt qua một bên, Ôn Hành Chi lại tiếp tục xoa xoa mi tâm, làm cho tâm tình trở lại bình tĩnh.

Anh không nghĩ mình sẽ mất bình tĩnh tới mức đó, nhưng nghĩ tới chuyện nha đầu kia làm thì đánh cô hai cái cũng không xem là oan ức cho cô.

Có rất ít người có thể làm cho anh tức giận đến mức này, nhưng Ôn Viễn lại có cái bản lĩnh khiến anh thấy bất lực.

Bên trong phòng tắm.

Sau khi xác nhận mình đã an toàn, Ôn Viễn mới hít thở thật sâu. Trong gương phản chiếu bộ dạng nhếch nhác của cô, Ôn Viễn nhìn thẳng vào gương, đôi mắt ửng hồng nhìn có vẻ uất ức.

Lúc trước ở ký túc xá nghe Xuân Hỉ cùng Chu Nghiêu nói, tìm bạn trai lớn tuổi một chút rất tốt, hiểu được cách chăm sóc người khác, hơn nữa còn rất khoan dung. Cô tìm được người lớn tuổi hơn nhưng kết quả sao lại thảm như vậy?

Ban đầu cô biết người kia coi thường cô là một đứa nhỏ hay gây chuyện, hiện tại giờ mới hiểu được, khi chọc tới người người kia, người kia sẽ không khách khí trực tiếp dạy dỗ mình.

Ôn Viễn cởi quần áo, liếc nhìn xuống nơi bị anh đánh. Nhiệt độ vẫn còn chưa có giảm xuống, hơn nữa còn có dấu màu đỏ.

“Thật đáng ghét.”

Cô lặng lẽ lẩm bẩm một câu rồi mở nước tắm.

Nước nóng làm cho thần kinh của cô trở lại bình thường, chỗ bị đánh kia vẫn còn chút đau. Ôn Viễn cẩn thận lấy khăn lông lau khô thân thể, chậm rãi mặc áo ngủ vào.

Quần áo cởi xuống thì ném qua một bên, Ôn Viễn cúi người nhặt lên bộ đồng phục Từ Tiểu Hà đưa cho mình, lau sạch tấm gương bị ướt, cầm bộ đồng phục khoa tay múa chân một lúc, tưởng tượng dáng vẻ lúc mình mặc nó … quả nhiên là chẳng ra gì.

Hơn nữa cô đứng ở dưới đại sảnh, khách uống say qua lại đều cần cô đỡ, mà trên lầu năm lại tràn ngập mùi thuốc lá, còn phải đứng ở đó rất lâu, trên người không dính mùi rượu mới là lạ. Ôn Viễn bị anh ghét bỏ thậm chí có bóng ma trong lòng, cô kiểm tra lại quần áo của mình, cố gắng ngửi, sau khi xác định trên người toàn là mùi sữa tắm mới yên lòng. Cũng khó trách vì sao anh lại tức giận, nếu xem xét kỹ đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Ôn Viễn suy nghĩ lại chuyện đã qua, mình nói dối sao? Cái này xem như cô cũng có chút oan ức, nói cô giấu giếm vẫn còn chấp nhận được. Về chuyện tiếp rượu, cô cũng có chút bất đắc dĩ, tùy hứng, cáu kỉnh, cái này cô cũng không oan uổng.

Nhưng cho dù như thế, cũng không nên đánh cô. Ôn Viễn mím môi, xoa xoa cái mông bị đánh. Còn có cái gì nữa?

--- chỉ bằng một tiếng em gọi tôi ở quán rượu kia, tôi không phải nên quản lý em sao?

Cô gọi anh là gì? Ôn Viễn cẩn thận nhớ lại quang cảnh lúc đó, chợt nhớ tới hai chữ không khống chế được mà nói ra kia.

Cô gọi anh là…………..chú???

Đêm đã khuya.

Xác định người kia đang trốn trong phòng tắm bên trong phòng ngủ, Ôn Hành Chi mở cửa phòng vệ sinh khác, vặn nước nóng muốn ngâm mình một chút.

Hôm nay anh đã đi dự hai bữa tiệc, thân thể có chút mệt mỏi nên tắm hơi lâu một chút. Lúc anh tắm xong đi ra ngoài phòng khách thì trời cũng rạng sáng. Uống một ly nước ấm, Ôn Hành Chi thấy túi xách của Ôn Viễn bị vứt loạn ở phòng khách. Miệng túi xách mở rộng, đồ vật bên trong đều bị rơi ra ngoài. Gồm có điện thoại di động của cô, bóp đựng tiền lẻ, chìa khóa, một cái ô, còn có một cái ly. Trên ly nước vẫn còn dán một cái hình, đầu óc anh chợt nghĩ về ngày trước, có người ngoác miệng cười với anh.

Ôn Hành Chi bất đắc dĩ nhếch khóe môi, nhặt tất cả đồ đạc lên rồi đặt lên ghế salon. Từ tức giận trở nên thông suốt, quả nhiên là tính khí trẻ con.

Phòng ngủ chính không còn chút động tĩnh, chỉ còn ánh đèn đầu giường tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Ôn Hành Chi lặng lẽ bước vào phát hiện ra Ôn Viễn đã ngủ rồi, cô nằm ngủ trên giường của anh.

Có lẽ do tức giận, muốn trả thù nên cô đem ga giường kéo ra ngoài, trải lại trên giường một cái khác, phong cách hoàn toàn trái ngược với anh. Mà cô thì cứ như vậy nằm trên chiếc giường này mà ngủ.

Ôn Hành Chi đứng bên giường lặng lẽ nhìn cô một lát, cúi người vuốt tóc cô, đã khô. Xem ra cô vẫn còn thông minh, biết sấy khô tóc rồi mới ngủ. Ngủ mà nằm sấp thì tất nhiên là không được thoải mái, chắc tại bị anh đánh đau nên mới nằm kiểu này.

Ôn Hành Chi kéo chăn lên đắp cho cô.

Vừa mới đắp chăn lên, người đang nằm liền quay lại. Cô mở to hai mắt nhìn anh, giống như là chưa từng ngủ, hoặc như là mới tỉnh. Thấy rõ là anh thì muốn đứng dậy. Ôn Hành Chi dùng tay đẩy bả vai cô xuống: “Ngủ đi.”

Ôn Viễn lắc đầu, thấy anh sắp đi liền quýnh lên, đưa tay ra níu chặt cổ anh lại.

Động tác này khiến cho Ôn Hành Chi dừng lại một chút, muốn tránh ra nhưng lại không ngờ Ôn Viễn nhanh tay hơn ôm chặt lại.

Ôn Hành Chi đưa tay đỡ lấy cô theo bản năng, Ôn Viễn vẫn không chịu buông tay, ngập ngừng nói: “Em sai rồi.”

Nói xong, cô không đợi câu trả lời của anh, ánh mắt Ôn Viễn lóe sáng nhìn anh, một lúc sau, chỗ bị đánh vốn đã hết đau, chỉ là lần này bị đánh nhẹ hơn.

Ôn Viễn nhìn anh chằm chằm: “Em đã nhận sai, anh còn đánh em?”

“Em cũng đã nhận mình sai, anh còn không được đánh em?”

Ôn Viễn im lặng không có lý do phản bác, nói cà lắm: “Em…….em cũng có lý do, là anh không chịu nghe.”

“Không cần nghe cũng biết em sẽ nói gì, vậy cần gì phải làm lỗ tai mình trở nên phiền toái hơn nữa.”

Ôn Viễn có chút bất ngờ: “Anh………anh làm sao biết?”

“Em nghĩ lại xem.” Ôn Hành Chi ôm lấy hông cô, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô: “Vừa nhạy cảm, vừa không có bản lĩnh gì lớn, lòng tự ái lại quá lớn, em nói đi, những điều này ngoài anh ra còn có ai hiểu rõ em hơn?”

“Em……em nào có tệ như vậy?” Ôn Viễn bất mãn phản bác lại.

“Hơn nữa…………..” Ôn Hành Chi thong thả quở trách cô: “Trừ những thứ này, điểm yếu của em chính là không vững lòng. Tập trung nghĩ kỹ lại xem, chỗ em đến là chỗ nào? Em từng ở chỗ này xảy ra những việc gì em không nhớ rõ sao? Ở đâu ra mà em có tự tin có thể bình tĩnh ứng phó, nếu không có anh ở đó… Ôn Viễn, em nghĩ đêm nay sẽ qua như thế nào?”

Ôn Viễn quả thật không dám nghĩ.

Cô thừa nhận anh nói đúng cho nên muốn phản bác cũng không tìm ra được lý do, chỉ có thể yếu ớt nói: “Em muốn kiếm thêm chút tiền sinh hoạt mà thôi, em không nghĩ nhiều như vậy.”

“Em thiếu tiền?”

“Không thiếu thì không thể đi làm thêm sao?” Ôn Viễn phản đối: “Đề phòng sau này thôi, em đã 20 tuổi không muốn phụ thuộc trong gia đình mãi. Em biết anh có tiền, chẳng qua em không muốn dựa dẫm anh, còn chưa tới lúc anh phải nuôi em.”

Nói xong câu cuối, Ôn Viễn chợt bịt miệng. Nói thuận miệng thì đã nói đến những lời nào rồi?

Cô mở to hai mắt, vẻ mặt như “Anh đừng hiểu lầm.” Mà phản ứng của Ôn Hành Chi cũng rất…..khó nói. Anh không hề chớp mắt nhìn Ôn Viễn, bỗng nhiên đưa tay, gõ gõ ót cô một cái.

Anh nhìn Ôn Viễn rồi nói, ý nghĩa cực kỳ sâu xa: “Thì ra đã xem thường em quá rồi.”

Nha đầu này thật là ngốc, chung quy là quá ngốc mà lại rất hợp tâm ý của anh.

Ôn Viễn cẩn thận quan sát từng li từng tí nét mặt của anh, hỏi: “Vậy anh có thể tha thứ cho em một lần không?”

“Tối nay tạm thời không thể.”

Ôn Viễn nổi giận, cô chưa từng gặp ai thù dai như vậy. Lên tới trung học vẫn chưa từng bị anh đánh lần nào, hiện tại có danh phận rồi, ngược lại càng ngày càng quá đáng. Như vậy sao được?

Trong lòng liền hiện ra một kế sách, Ôn Viễn nhếch khóe môi, giảo hoạt nhìn anh: “Vậy anh hôn em một cái đi, nếu không em sẽ không ngủ được.”

Ôn Viễn bắt đầu sử dụng chiêu ăn vạ.

Ôn Hành Chi tự nhiên cũng hiểu được, anh cúi đầu nhìn mắt cô, ánh đèn ngủ nhàn nhạt không thể nhìn thấy mặt cô đang đỏ lên nhưng ánh mắt thì không gạt người được. Có chút xấu hổ, có chút hài lòng, lại có chút mong chờ.

Ôn Viễn cũng cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô có chút thay đổi, nhón chân lên chuẩn bị thì nghe thấy anh nói: “Không ngủ được thì mở to hai mắt nằm trên giường đi.”

Lắng nghe lời nói của anh thì sẽ thấy giọng nói của anh có chút khan khan, cố ý đè nén. Nhưng giờ phút này Ôn Viễn bất chấp những cái này, trong đầu đều là suy nghĩ mình như thế mà bị………..từ chối?

Không thể chấp nhận.

“Này.”

Cô bất mãn kêu lên một tiếng, lại thấy anh đang tự tay tắt đèn ngủ đầu giừơng, cả phòng nhất thời chìm vào trong bóng tối. Ôn Viễn cho là anh muốn rời khỏi phòng, đang muốn kháng nghị thì chợt cảm thấy sau ót cô có một bàn tay, sau đó môi cô liền bị hôn lên.

Nụ hôn mang theo mùi vị bạc hà thơm mát, dịu dàng. Ôn Viễn lập tức ngây dại, cho đến khi anh buông cô ra, vỗ vỗ khuôn mặt của cô, thong thả đóng cửa phòng ngủ chính ra ngoài thì Ôn Viễn mới bị tiếng động này làm cho tỉnh lại.

Ôn Viễn xụi lơ trên giường, nắm chặt chăn, cảm nhận nhịp tim run rẩy của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play