Bên trong phủ không hề nghi ngờ tràn ngập một cỗ áp suất thấp, tất cả mọi người hận không thể tránh ra xa một chút.

Ai cũng biết Mạc Ngôn là người mà thiếu gia tối sủng ái trong phủ, ai cũng không dám động… thế mà tại sao phu nhân lại cố tình cùng hắn xung đột?

Mạc Ngôn vừa nghe gia đã trở lại, vội vàng lao ra khỏi cửa.

Hắn đã thật lâu không được gặp gia. Hắn mặc kệ Đoàn tổng quản nói cái gì, hắn cũng không để ý tới cứ như vậy đi ra ngoài có thể bị phu nhân thấy hay không.

Hắn chỉ cần nhìn thấy gia, cho dù lại bị đuổi ra cửa một lần nữa… hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Một đường chạy như điên đến đại thính, tất cả hạ nhân đều kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn mặc kệ, cái gì cũng không để ý.

” Hắn là nam nhân, ngươi có biết không?” Còn không có tiến vào đại sảnh, đã bị những lời này làm cho cước bộ dừng lại. Là phu nhân… cảm giác đã ở đại sảnh huyên náo thật lâu.

Mạc Ngôn dừng lại cước bộ, đột nhiên có chút nao núng… hắn chưa bao giờ biết gia đối với chuyện hắn là nam nhân suy nghĩ như thế nào. Loại chuyện này… không phải lưỡng tình tương duyệt là có thể tốt đẹp… hắn là nam nhân, đây là sự thật mà cả đời không sao thay đổi được.

” Vậy thì như thế nào?” Tiếng nói Đoàn Thần Phi gần như đã bùng nổ áp lực truyền đến.” Nam nhân thì như thế nào chứ?”

” Ngươi điên rồi!” Âm thanh cao vút kích thích màng tai Mạc Ngôn.” Hắn là nam nhân! Các ngươi không thể thành thân… các ngươi sẽ không có con! Ngươi có ngẫm lại Đoàn gia chúng ta chỉ có mỗi mình ngươi là người kế thừa duy nhất hay không?! Ngươi muốn đi bên ngoài bao hạ nhiều hay ít nam sủng cũng không sao… nhưng làm sao có thể cưới vào cửa a?”

Mạc Ngôn ngây ra một lúc.

Đoàn Thần Phi trầm mặc một chút, tim Mạc Ngôn đập nhanh cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.

Lúc đang muốn xoay người rời đi, lại va phải một người ở phía sau.

” Đoàn tổng quản?” Mạc Ngôn miễn cưỡng tươi cười. Thế nhưng Đoàn Thăng lại cười so với hắn càng hoà ái dễ gần.

” Lão thái bà…việc này ngươi không nên xen vào. Dù sao lúc ngươi chết thì Đoàn gia sẽ có rất nhiều người cùng ngươi. Ta thích Mạc Ngôn. Trên thế giới này chỉ có một người có thể trở thành thê tử của ta, đó chính là hắn.”

Mạc Ngôn cảm thấy đầu óc trống rỗng, lúc này đây Đoàn Thần Phi rốt cuộc ức chế không được tức giận mà nói thật nhiều lời thậm chí khó nghe.

Hắn còn nhất thời không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, đã bị Đoàn Thăng đẩy mạnh vào đại sảnh.

Mạc Ngôn lập tức cảm thấy xấu hổ. Bởi vì tầm mắt mọi người đều đang nhìn chăm chú vào hắn.

Đoàn Thăng yên lặng vì Mạc Ngôn cầu nguyện.

Mặc kệ nói như thế nào… diễn viên đều đã muốn trình diện … kế tiếp” cái kia” cũng có thể phải lên sân khấu…

Đoàn Thăng chưa kịp xem một vở kịch khó có dịp được thưởng thức với đầy đủ diễn viên như thế này, liền vội vàng rời đi.

” Mạc Ngôn…?” Thanh âm Đoàn Thần Phi trở nên khàn khàn.” Ngươi đi đâu …?”

Mạc Ngôn kìm lòng không đặng di động về phía trước, cho đến khi cả người được Đoàn Thần Phi ôm lấy mới thôi.

” Ngài đã trở lại… ta sẽ không ly khai…” Rốt cục đã được chạm đến người ngày đêm mong nhớ, thanh âm Mạc Ngôn nghe qua thật suy yếu.

Phu nhân lẳng lặng nhìn thấy hết thảy sự việc phát sinh.

” Hắn nhất định phải đi. Trong phủ không thể dung loại người dơ bẩn này! Hắn là yêu nghiệt!”

” Thì đã sao? Ngươi không phải cũng là một lão yêu bà sao?” Đoàn Thần Phi lạnh giọng. Nói chuyện so với nương của y còn chanh chua hơn.

Phu nhân giận đến độ sắc mặt trắng bệch.

Mạc Ngôn được Đoàn Thần Phi ôm chặt vào trong lồng ngực, muốn nói gì đó nhưng vẫn bị Đoàn Thần Phi ngăn lại.

” Loại chuyện này… ngươi có nghe lời ta chăng?” Phu nhân càng lúc càng lớn tiếng.

Đoàn Thần Phi không nói gì, nhìn chằm chằm nàng, ngay cả nói cũng không muốn.

Về chuyện này, y là không có khả năng nhượng bộ.

Thật đáng tiếc chính là… tâm tư của phu nhân cũng y như vậy.

Không khí trong đại sảnh vô cùng trầm trọng.

Mạc Ngôn giữ chặt Đoàn Thần Phi, phe phẩy đầu không hy vọng y nói thêm gì nữa.

” Không quan hệ. Ta sẽ đi.” Mạc Ngôn chậm rãi nói.

Ánh mắt mọi người lại tập trung ở trên người hắn.

” Cái gì…?” Đoàn Thần Phi vô cùng kinh ngạc, nắm chặt Mạc Ngôn.”Ngươi nói cái gì?”

” Gia… ngài cùng phu nhân hoà hảo đi…” Mạc Ngôn nho nhỏ nói chuyện, nhưng Đoàn Thần Phi nghe lại đặc biệt chói tai.

Đôi mày Đoàn Thần Phi gắt gao nhíu chặt, không nói một câu.

” Vậy thì ngươi mau cút đi nhanh một chút! Miễn cho Đoàn gia ô uế!” Phu nhân vẫn là rống.

Mạc Ngôn nhẹ nhàng giãy khai ôm ấp của Đoàn Thần Phi, lại đem ngọc bội trên thắt lưng chính mình cởi xuống.

Hắn chậm rãi đặt ở trong tay Đoàn Thần Phi, Đoàn Thần Phi trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Từ sự kinh ngạc, lại nháy mắt chuyển sang tức giận.

” Gia… ta đi đây…”

” Ai muốn đi a?” Một đạo thanh âm như từ trên trời giáng xuống, ngoài ý muốn cứu Mạc Ngôn một mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play