Có gân cốt cực trời sinh và ngộ tính tốt, lại có danh sư chỉ dạy công thêm linh bảo phòng thân, còn có động lực cưới vợ đứng một bên ra roi, Tôn Ngộ Không lúc này đã không thể so sánh với Tôn Ngộ Không năm trăm năm trước, tu của hắn đã đạt đến Đại La Kim Tiên.
Có tu vi gần như vô địch ở nhân gian, đường thỉnh kinh của Đường Tăng vô cùng thuận lợi, qua hai tháng đã trải qua chính kiếp nạn, thu hắc hùng yêu, Bạch Long Mã, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh, Hoàng Phong Quái, cùng một đám tiểu yêu thủ hạ của họ, đương nhiên các Bồ Tát ở phương Tây cũng vô góp mặt vài lần, như Linh Cát Bồ Tát, Tứ Thánh (Tứ Diệu Đế), hơn nữa, khi Kim Thiền Tử từ ra đời đã vượt qua những kiếp nạn giáng xuống, cộng thêm tám nạn trong thai đúng mười bảy kiếp nạn.
Chín chín tám mươi mốt kiếp, cứ một chín nạn lại có một đại kiếp nạn, lần qua chín nạn thứ nhất nhờ có sự bảo vệ của Tôn Ngộ Không mà bình an vượt qua, đến qua chín kiếp nạn thứ hai thì thế nào?
Cho đến một ngày, đoàn người lên núi Vạn Thọ, bắt gặp một đạo quán, trên ghi ‘Ngũ Trang Quan’.
Tôn Ngộ Không:!!!!
Thường Hi:!!!!
Tử Hà:!!!
Hồng Vân & Trấn Nguyên Tử: 【 mỉm cười 】
Thường Hi quay đầu, giờ khắc này, biểu tình của hắn giống như Tôn Ngộ Không và Tử Hà, ánh mắt nhìn Hồng Vân tràn ngập sự lên án, “Ngươi thật làm càn!”
Rõ ràng Ngũ Trang Quan xa tận mười vạn lý, dựa theo lộ trình Thường Hi đặt ra, đến kiếp thứ thứ bảy mười hai Tôn Ngộ Không mới có thể đến Ngũ Trang Quan, khi đó những tiểu yêu thủ hạ của hắn đã có các linh bảo, không cần lo lắng việc bái kiến cha vợ.
Không nghĩ rằng….. Trấn Nguyên Tử cư nhiên thay đổi địa điểm Ngũ Trang Quan, lúc này mới chỉ qua mười tám kiếp, Tôn Ngộ Không vừa đi được hai tháng liền gặp cha vợ, chuyện này có tốt hay không?
“Cái này hình như không tốt cho lắm?” Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, lập tức nhớ đến lời của Tử Hà nói lễ nghi của mình phải hợp quy tắc, lập tức thu lại vuốt, nhưng lo âu trong lòng vẫn không thể giải quyết, gấp chết khỉ.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Tôn Ngộ Không đi vòng quanh mấy vòng trước cửa Ngũ Trang Quan, Đường Tăng cho Trư Bát Giới đi đến gõ cửa, Trư Bát Giới vừa đi lên, đã bị Tôn Ngộ Không đánh về: “Không được!”
“Sao vậy?” Đường Tăng quan tâm hỏi, đây chính là hộ pháp đầu tiên của hắn, tất nhiên phải quan tâm nhiều hơn.
Tôn Ngộ Không ế, hắn bị làm sao? Hắn nên nói thế nào đây? Nói rằng đến nhà cha vợ hả? Nói là hắn muốn kết hôn với nữ nhi như hoa như ngọc nhưng cha vợ chưa đồng ý cho vào cửa sao? Vẫn nói sợ bản thân vừa khi vào cửa đã bị đè bẹp, sau đó trên đường thỉnh kinh thêm một xác chết trôi hả?
A đúng rồi, đặc biệt là hiện giờ hắn còn nhiều thêm một tên của đệ tử Phật môn – Úc Lậu, lúc trước hắn còn cười nhạp Trư Bát Giới bị tứ Thánh hóa thành bốn mẹ con mê hoặc, Trư Bát Giới muốn kết hôn với ba nữ nhi của người ta không chịu đi thỉnh kinh, kết quả sau khi bị Tứ Thánh lừa một vố, kết quả vừa quay đầu lại đến lượt hắn, đây là báo ứng, luân hồi thiên đạo sao?
Tôn Ngộ Không càng lo âu, hắn thật muốn lấy tai gãi lỗ tai gãi lông!
Nhưng chưa để hắn kịp sẵn sàng, cánh cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra, hai tiểu đồng bước ra, “Thanh Phong, Minh Nguyệt bái kiến các vị trưởng lão, đây là Thánh Tăng của triều Đường sao? Lão gia nhà ta thỉnh chư vị đi vào.”
Đường Tăng gật đầu, chắp tay đa tạ, vừa định nói với Tôn Ngộ Không, bỗng phát hiện hộ pháp tiên sinh người được bao phủ bởi lông khỉ của hắn giờ đây đã hóa thân, không chỉ mặc vào khóa giáp mĩ hầu vương, còn biến thành hình người – kỳ thật sau khi hóa người hắn vẫn rất soái, trong tay cầm gậy Kim Cô, trên đầu đội vòng Kim Cương mà Thường Hi đưa, cả người gọn gàng như tân lang muốn kết hôn…. Lúc này Tôn Ngộ Không run rẩy, cười với Đường Tăng, bước cùng tay cùng chân đi vào.
Đường Tăng nháy mắt mấy cái, hắn có chuyện gì vậy?
Trư Bát Giới lại không có phần nội liễm như Đường Tăng, trực tiếp ồn ào, mở miệng: “Này, Hầu ca, ngươi làm sao vậy hả? Tại sao lại sửa soạn gọn gàng xinh đẹp thế hử, làm như ngươi muốn đi láy vợ không bằng!”
Tôn Ngộ Không:!!!!
Chẳng lẽ hắn biểu hiện ra ngời rõ vậy sao? Ngay cả Trư Bát Giới cũng nhìn ra? Nếu bị nhạc phụ đại nhân biết thì có tốt không? Tôn Ngộ Không lại bắt đầu lo lắng, quay đầu, tạo ra một biểu tình dữ tợn với Trư Bát Giới, làm Trư Bát Giới một trận hết hồn, tiếp theo làm đứt dậy lưng của Trư Bát Giới.
Trư Bát Giới kêu thảm một tiếng, luống cuống tay chân níu cái quần, sắc mặt xuyên qua da heo dày trục hiếm thấy hồng lên, bất quá hắn cũng đã im lặng lại, chắc chắn hắn đã xấu hổ không muốn gặp người.
Vừa mới tiến vào đại điện, nhìn hương nến và hai chữ thiên địa trưng bày trước mặt, bên cạnh nhang đèn có hai người đang đứng quay lưng lại, theo cử chỉ và phục sức, đều mang đến cho người ta một loại cảm giác quen thuộc.
Đến khi cả hai xoay người lại, trong óc Tôn Ngộ Không trống rỗng, Hồng Vân! Trấn Nguyên Tử! Cha vợ và nhạc phụ! Đều có mặt đông đủ!
‘Trấn Nguyên Tử’ nói tiếp: “Đây là người muốn thú nữ nhi của chúng ta?”
‘Hồng Vân’ hồi đáp: “Chính là hắn, chẳng qua là thế hệ vừa xuất hiện, làm một con khỉ xưng bá xưng vương ở dưới chân núi thì thôi, cư nhiên dám mơ tưởng đến nữ nhi của chúng ta.”
‘Trấn Nguyên Tử’ vô cùng phẫn nộ: “Hừ, chỉ có từng ấy đạo hạnh cũng dám tâm sinh mơ ước? Người không có chút tinh thần, nhà không giàu có, linh bảo chỉ có vài món, cho nữ nhi của chúng ta theo hắn chịu khổ hả? Ngươi hãy đi đi, chúng ta sẽ không gả con gái cho ngươi.”
Tôn Ngộ Không vừa gặp mặt liền bị đả kích, cuối cùng không còn khẩn trương nữa, suy nghĩ linh hoạt hẳn lên: “Diện mạo của ta sau khi biến thân thì như thế nào, các ngươi muốn khuôn mặt sinh đẹp một chút sao, các ngươi nói đi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể biến cho các ngươi coi? Sư phụ ta là Thánh nhân Thường Hi, mười hai triệu chín ngàn sáu trăm vạn ngôi sao trên bầu trời đều là của sư phụ ta, tuy không phải của ta, nhưng sư phụ đã đem một vạn trong số đó tùy ta điều động, ta lại có một tòa tiên đảo trong Yêu giới, có thể làm sinh lễ, nhà cũng coi như có tiền của. Còn linh bảo lại quý tinh bất quý đa, lúc này ta chỉ vừa trải qua mười tám kiếp nạn, trên đường vẫn còn vô số kể yêu tộc, đánh hết tất cả thì linh bảo của chúng sẽ là của ta, chút điểm ấy thỉnh nhạc phụ yên tâm.”(Chất lượng hơn số lượng)
‘Trấn Nguyên Tử’ nhướng mày: “A? Ta còn nhìn chưa ra đâu?”
Tôn Ngộ Không hết sức ngại ngùng: “Còn thỉnh nhạc phụ đại nhân đồng ý.”
Mới vừa vừa nói xong câu này, rốt cục Trư Bát Giới từ ngoài điện đi vào, nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, khiếp sợ nhìn hắn, liên tưởng đến tình cảnh bi thàm mình vừa gặp được: “Được! Hầu ca ngươi được! Lần trước ngươi vừa nói người xuất gia phải có Phật tâm kiên định, không cưới vợ, còn trêu đùa ta một trận, lúc này còn hơn thế nữa, vừa gặp đã gọi người ta là nhạc phụ! Không được! Ngươi muốn lấy vợ ta cũng muốn!”
Giờ phút này Tôn Ngộ Không hận không thể bóp chết Trư Bát Giới, hắn quay đầy, vẻ mặt dữ tợn nhìn Trư Bát Giới: “Ngươi, nói, lại, một, lần, nữa?”
Trư Bát Giới sửng sốt, nhìn gương mặt dữ tợn của Tôn Ngộ Không, run rẩy, trực giác của tiểu động vật rốt cục phát huy khả năng: “Không, không, không, Hầu ca, ngươi cứ việc đi lấy vợ đi, ta không cưới, không cưới, lão trư ta không lấy vợ!”
Lúc này mới Tôn Ngộ Không quay đầu lại, nhìn ‘Trấn Nguyên Tử’ tựa tiếu phi tiếu, hận không thể xoay người bóp chết Trư Bát Giới.
“Bất quá, cho dù ngươi có đủ điều kiện thì như thế nào, nhưng tu vi của ngươi vẫn quá kém, tu vi Đại La Kim Tiên, quá yếu.”
Tôn Ngộ Không không phục, khí thế ‘Trấn Nguyên Tử’ Toàn bộ khai hỏa, trực tiếp vung Càn Khôn trong tay áo đối với Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không không có sức phản kháng bị thu vào.
“Thả ngươi ra rồi nói sau.”
Thường Hi ở trên thiên đình nhìn tất cả mọi chuyện, bên cạnh là Hồng Vân và Tử Hà, ba người nhìn Tôn Ngộ Không bị ‘Hồng Vân’ và ‘Trấn Nguyên Tử’ giả đùa giỡn xoay vòng, không nhịn được thở dài, hai nhân tộc giống hệt Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân vã còn sống ở Ngũ Trang Quan, hắn quên mất, lúc này hắn cũng muốn giúp đồ đệ ngốc, nhưng Hồng Vân bên cạnh lại như hổ rình mồi…. Thường Hi vẫn đang kìm chế.
Tôn Ngộ Không lúc này ở trong Càn Khôn cũng không dễ chịu, bất quá có sư phụ Thường Hi ở, Tôn Ngộ Không tất nhiên sẽ không có không chuần bị, sau khi sống trong tay áo trong ba ngày, liền tìm cơ hội dùng cây kim đặc chế làm rách tay áo.
Hồng Vân nhìn mặt Thường Hi không chút thay đổi, “Sách!” Còn nói người ta làm bừa, ngươi làm bừa còn rõ ràng hơn ta? Hắn cũng không nhẫn tâm nói.
Thường Hi:…………
Hắn lúc đó chẳng phải một lòng vì đồ đệ sao? Sức chiến đấu của cha vợ nói quá mạnh mẽ, không còn cách nào cả.
Sau khi Tôn Ngộ Không đi ra, Đường Tăng đã thành thượng khách trong Ngũ Trang Quan, Thanh Phong, Minh Nguyệt lấy ra quả nhân sâm, Đường Tăng không ăn – ăn xong liền rơi nhân gian đến thẳng phương Tây cực lạc luôn đó! Không ăn! Kiên quyết không được ăn!
Nhưng hắn lại lo lắng đám Trư Bát Giới, sư phụ không ăn bọn họ không phải không thể ăn, nước miếng của Trư Bát Giới chảy thành dòng.
Đến khi thấy Tôn Ngộ Không đi ra, Trư Bát Giới bắt đầu khuyến khích hắn đi lấy nhân sâm quả.
Tôn Ngộ Không cũng không đếm xỉa đến Trư Bát Giới, nhưng không ngờ Trư Bát Giới gan lớn, cư nhiên cùng một đám tiểu yêu đi đến cây nhân săm ăn trộm, đáng tiếc Trư Bát Giới lại không biết chổ đặc biệt của quả nhân sâm, hai mươi tám quả nhân sâm trên một cây, toàn bộ rơi xuống đất, không còn một quả thừa.
Trư Bát Giới gây họa, ‘Trấn Nguyên Tử’ vô cùng phẫn nộ, trực tiếp nói Tôn Ngộ Không, nếu quả nhân sâm trên cây này không trở lại, cái ý niệm mơ tưởng trong đầu Tôn Ngộ Không liền khỏi thực hiện.
Tôn Ngộ Không quả thực hận Trư Bát Giới thấu xương, đây quả thực chính là đội hữu heo, ngoại trừ chuyên môn gặp rắc rối gây cản trở hắn còn có thể làm cái gì? Nếu Tôn Ngộ Không hắn không thể thú được Tử Hà, nhất định hắn sẽ đem Trư Bát Giới biến thành trư thật, ngày ngày ở nhân gian lại giống với heo mẹ.
Trư Bát Giới:………. Hầu ca, ngươi thật ác độc.
Vì thế Tôn Ngộ Không đành phải lên thiên đình cầu Thường Hi.
Hồng Vân và Tử Hà lánh đi, Thường Hi tất nhiên biết ý đồ của hắn, lúc trước khi Chuẩn Đề ngã xuống, Ngọc Tịnh bình của gã vẫn ở trong tay hắn, hắn trực tiếp đưa luôn cho Tôn Ngộ Không, bất quá lúc Tôn Ngộ Không chuẩn bị rời đi vẫn nói một câu: “Nhớ dùng hỏa nhãn kim tinh.”
Tôn Ngộ Không có chút ngây thơ, gật đầu, Thường Hi thở dài, hắn cũng không biết Tôn Ngộ Không nghe có hiểu được hay không, hiện tại chỉ có thể coi thiên ý.
Tôn Ngộ Không hạ phàm, cứu về nhân sâm quả, toàn chúng yêu vui mừng, ‘Trấn Nguyên Tử’ cuối cùng tùng khẩu: “Ngươi quả thật muốn lấy nữ nhi của ta sao?”
“Tất nhiên tất nhiên.” Tôn Ngộ Không gật đầu.
“Ngươi muốn lấy nữ nhi thứ bao nhiêu của ta?”
“Thứ bảy.” Hắn đương nhiên biết, thứ bảy chính là Tử Hà.
“Ngươi không chút hối hận?”
“Đương nhiên không hối hận.”
‘Trấn Nguyên Tử’ và ‘Hồng Vân’ nhìn nhau cười, nhìn Tôn Ngộ Không hai mắt sáng ngời, bình tĩnh đứng tại chổ.
“Một khi đã như thế, vậy thì ta sẽ đồng ý hôn lễ của hai ngươi, ba ngày sau tiến hành, trong khoảng thời gian đó ngươi không thể thấy tiêu nữ nhi của ta, ngươi hiểu?”
“Hiểu, ta hiểu.” Tâm Tôn Ngộ Không hiện tại quả thực muốn bay lên, chỉ cần ba ngày mà thôi, qua ba ngày hắn có thể lấy được cô nương mà hắn yêu, hắn còn gì mất hứng? Quả thực phải cao hứng muốn chết.
Thường Hi thở dài, hoả nhãn kim tinh hoả nhãn kim tinh, ngốc đồ đệ của hắn, một kiếp này, có thể qua được hay không còn không biết.
—————
Tứ diệu đế cũng gọi là Tứ thánh đế, là bốn chân lí cao cả, là gốc cơ bản của Phật giáo. Tứ diệu đế là nội dung của kinh nghiệm giác ngộ của Phật Thích-ca Mâu-ni, và cũng là nội dung chính của bài kinh đầu tiên, kinh Chuyển pháp luân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT