Ranh giới lãnh thổ của liên minh Viêm Hoàng thu nhỏ lại ba trăm dặm.
Trong lòng mọi người thấp thỏm, trên mặt đầy sự bất an khó thể che dấu, Cơ Hiên Viên, các thuộc hạ của gã và những người có cấp bậc cao trong bộ lạc Hữu Khương ngồi trong căn lều lớn trong doanh trại, song phương im lặng không nói một lời.
Lúc này, Cơ Hiên Viên quả thật có đôi chút hối hận.
Lúc trước, khi bộ lạc Hữu Khương chạy tới cầu cứu, thỉnh gã ra quân đối phó Xi Vưu, gã không chịu, trong lòng khinh thường, là di tộc của Viêm Đế, lại một bộ lạc Cửu Lê hại cho luống cuống chân tay, thậm chí cơ nghiệp ngàn năm cũng bị đoạt đi mất, di tộc Viêm Đế quả thật là phế vật.
Gã thể hiện mình có suy nghĩ cẩn thận, dùng chỉ số thông minh cực ưu việt của bản thân nhìn xuống những kẻ đứng dưới chân mình, gã thu hết nhân tộc vào tay, thậm chí lúc đó gã còn hơi cảm kích về sự xuất hiện của Xi Vưu, nếu không có kẻ kia, tất cả mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, bọn họ vẫn cứ là đại bộ lạc, tiểu bộ lạc như trước, có thể cả đời vẫn không thể thấy mặt gã một lần.
Thời cơ xuất hiện của Xi Vưu vừa khít, gã mới tiếp quản nhân tộc, Xi Vưu liền xuất hiện, nó không chỉ làm cho chính sách trung ương tập quyền của gã càng thêm thuận lợi, mà sau khi tập quyền xong, còn có thể lấy Xi Vưu làm bàn đạp xây thêm uy vọng cho gã, để tất cả tộc nhân nhân tộc kính phục gã.
Suy nghĩ của Cơ Hiên Viên có bao nhiêu đẹp đẽ, nhưng sự tốt đẹp không tưởng này tựa như một giấc mộng ảo, chớp mắt bị đánh thức.
Gã xem thường Viêm Đế di tộc, xem thường thực lực của bọn họ, càng coi thường Xi Vưu.
Cửu chiến cửu bất thắng, Cơ Hiên Viên nắm chặt tay, gã chưa bao giờ khuất nhục như vậy, ranh giới lãnh thổ ngày một thu hẹp, địa phận của họ từ trung tâm dần dần bị đuổi đến Tây Bộ, đã lui qua Cơ Thủy, mà binh lính Xi Vưu vẫn còn áp sát từng bước chân.
Các chiến sĩ bị sự tàn nhẫn của Xi Vưu dọa mất hết can đảm, mỗi lần gặp là hai chân run rẩy, có vô số đầu lâu chất thành núi bên ngoài doanh trại Xi Vưu.
Đó đều là lính của nhân tộc.
Hiện tại, đừng nói an táng tốt, ngay cả để cơ thể mình không bị tách rời chôn xuống đất còn khó nữa là, đàn kên kên bay xay quanh bên trên bầu trời doanh trại Xi Vưu, thừa lúc binh lính không chú ý lao xuống, quắp một cái đầu trên đống đầu lâu chất thành núi.
“Chư vị có lời giải thích nào không?” Cơ Hiên Viên thở dài, hỏi kế sách của mọi người.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều nhíu mày ngồi ở vị trí của bản thân, im lặng không nói, một tiểu bộ lạc chủ phụ thuộc bộ lạc Hữu Khương không nhịn nổi cười lạnh ra tiếng: “Đại thế đã thành, còn giải thích gì? Lúc trước, khi nó còn đang hỗn loạn thì không thừa dịp tấn công, bây giờ? Chậm rồi.”
Tất cả mọi người nhăn mặt càng chặt, thuộc hạ của Hoàng Đế khó nén lộ ra sự giận dữ, lông mày của tộc trưởng bộ lạc Hữu Khương nhíu chặt, quát lớn thành tiếng: “Câm miệng! Thứ cần thảo luận hiện giờ là làm cách nào để đánh lui Xi Vưu!”
Tiểu bộ lạc chủ kia hậm hực ngồi xuống, nhưng trên mặt vẫn mang theo tức giận bất bình.
Trong lòng Cơ Hiên Viên kêu gọi Quảng Thành Tử, nhưng cái người mỗi khi được gọi liền xuất hiện lúc trước giờ đây cho gì có kêu như thế nào cũng không thấy, chẳng lẽ Quảng Thành Tử buông tha gã? Cơ Hiên Viên nghĩ đến đây, trên mặt đầy lo lắng.
Lúc này đây, Quảng Thành Tử không phải không hiện ra, mà gà đang bị Ngân Hà của Thường Hi vừa mò công dụng vây trên núi.
Vốn muốn giết chết gã…. Thường Hi tiếc nuối nghĩ, một ít công đức trên người Quảng Thành Tử không đủ để cậu đặt trong mắt, nhưng không ngờ công năng của Ngân Hà cậu vừa mới tìm ra lại chưa sử dụng quen được, cư nhiên vây khốn người ta trên núi.
Hơn nữa tinh quang (ánh sáng của sao) trên trời loạn thành một đoàn, Thường Hi bỏ ra nửa ngày nghiên cứu, cuối cùng buông tha đống tinh quang rậm rạp vặn vẹo quấn quanh người Quảng Thành Tử, không có biện pháp, cho dù cậu là người khởi xướng, nhưng đối mặt với tình huống thế này, Thường Hi vẫn chọn cách im lặng không một tiếng động… Chạy trốn.
Sự liễu phất y khứ, thâm tàng công dữ danh. (事了拂衣去, 深藏功与名: sau khi làm xong chuyên lớn, phảy tay áo bỏ đi, đem tất cả công lao hảo danh che dấu đi, không thổi phồng không lộ diện).
Bây giờ, Thường Hi đã phát hiện ra, toàn bộ những ngôi sao đang sáng trên trời kia đều là tinh hoa của Thái Âm tinh, cũng là tinh túy Thái Âm, nhưng không biết vì sao lại thành ra thế này, nhớ tới mũi tên của Nguyên Thủy đâm xuyên Thái Âm tinh, Thường Hi cau mày.
Bất quá hiện tại không phải không có lợi.
Từ sau khi Thường Hi chém ra bản ngã thi Vọng Thư, vẫn chưa tu luyện lại, cậu không phải không muốn tu luyện, mà là không thể nào làm được.
Tinh túy Thái Âm được Thái Âm tinh tích lũy mấy ngàn vạn năm, pháp lực cuồn cuộn không ngừng, bên trong vô cùng vững chắc, tất cả đều rất tốt, nhưng chính vì quá tốt, khiến Thường Hi không thể tu luyện.
Giống như từ nhỏ học tới sơ trung, đến cao trung, đại học, nghiên cứu sinh, từ nhỏ đến lớn học như vậy tất nhiên sẽ dễ dàng tiến bộ, nhưng nếu lập tức tới đỉnh thì thế nào? Bản thân Thái Âm tinh vốn đã lợi hại, còn lợi hại hơn Thường Hi rất nhiều, cậu cũng do tự Thái Âm tinh thai nghén mà ra, cho nên cứ vậy mà nhân được một cái bánh nhân thịt to, Thường Hi ngoại trừ sử dụng thuần thục, tiến bộ bộ trên trụ cột của Thái Âm tinh gần như là không thể.
Trung học của TQ có sáu năm, chia làm hai, sơ trung = lớp 7 đến lớp 9, cao trung = lớp 10 đến 12.
Nhưng, giờ thì khác.
Uy vọng của Thái Âm tinh bị tụt xuống, thấp đi một ít, chuyện này đối với Thường Hi lại là tin tức tốt, có thể khiến Thái Âm tinh một lần nữa tu luyện tới đỉnh, có thể khiến sự hiểu biết của cậu với Thái Âm tinh tăng lên, tuy uy vọng của Thái Âm tinh giảm xuống, nhưng lại biến ra một Ngân Hà, Thường Hi đạt được hàng vạn hàng nghìn phân thân, có thể để Thường Hi lấy ra một đạo khác để đi.
Thường Hi tất nhiên cực kỳ vui vẻ.
Tuy cái đạo này không thoải mái cho lắm, Thường Hi phải tốn khoảng vài thập niên khó khăn lắm mới có thể cầm trong tay một phần mười Ngân Hà, nhưng một phần mười này đã đủ để Thường Hi kinh hỉ.
Lần cùng nghe giảng đạo Đế Tuấn cuối cùng giờ đây đã phát huy tác dụng, Thường Hi dần dần phát minh ra đủ cách dùng tinh quang, tuy đôi khi gặp phải sai lầm – như đem sát trận biến thành vây trận hồi nãy, nhưng nhìn theo tổng thể mà nói, cũng không tồi rồi.
Đối với Thường Hi coi như không tồi, thì đối với Quảng Thành Tử mà nói, cái này là đại xui xẻo.
Chổ Hiên Viên xảy ra chuyện, cư nhiên đánh trận nào bại trận đó, tất nhiên Quảng Thành Tử không thể thờ ơ mặc kệ, nhưng linh bảo trong tay gã lại có hạn, cho nên mới tính trở về núi Côn Lôn cầu viện, tốt nhất khiến Xi Vưu gặp xui, đợi đến khi Hiên Viên thống nhất thiên hạ, ấn theo phân phối của công đức, phần của gã có thể nhiều thêm một chút.
Quảng Thành Tử vô cùng vui vẻ bay về núi Côn Lôn – thực ra nếu gã đi thì tốt, nhưng bay…. khiến khoảng cách giữa gã với Thường Hi rất gần.
Khi Thường Hi nhìn thấy Quảng Thành Tử, tuy chưa biết là ai, nhưng cái mùi thối kiêu ngạo giống y như trên người Nguyên Thủy làm cách nào cũng không che được, Thường Hi tức khắc thù mới hận cũ, vừa lúc còn chưa biết hiệu quả của đại trận vừa phát minh ra, đôi mắt lóe sáng, ta quyết định, chọn ngươi.
Từ nay về sau Quảng Thành Tử liền rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, ban đầu là vây trận, nhưng bên trong nó lại toàn sát khí, nguy cơ tứ phía, Quảng Thành Tử tốn sức chín trâu hai hổ, khó khăn lắm mới không để bản thân tới mức thân vẫn – cái thứ đặc biệt này quả thực là vây trận? Đùa gã hả? Sát trận cũng chưa đạt được hiểu quả như thế này đó, được chưa?
Tiếp theo là một trận pháp kỳ quái, bên trong toàn đầy hơi thở màu phấn hồng, lúc đầu Quảng Thành Tử còn khinh thường nó, nhưng kế tiếp gã liền bị sa vào trong trận – trong cuộc đời Quảng Thành Tử chưa bao giờ nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, người nào người nấy phóng đãng không kềm chế được, lộ eo lộ lưng, trong miệng còn nói “đến đây, đến đây”, ban đầu Quảng Thành Tử còn có thể không chế, nhưng các mỹ nữ kia càng ngày càng phóng đãng, nơi lộ ra càng nhiều, Quảng Thành Tử không chú ý một cái, bị bẫy, đến khi hiệu lực của trận pháp biến mất, Quảng Thành Tử đã mất hết nguyên dương, dưới mắt xanh đen – vì đối phó với một trận pháp mà biến thành bộ dàng như thế, gã cũng là thiên cổ kỳ nhân.
Cái này còn chưa phải cuối cùng, tiếp theo là cái gì mà thủy hỏa trận, biến nhỏ trận, xấu xí trận, khổ hình trận, đến khi Quảng Thành Tử tỉnh lại, Thường Hi thí nghiệm xong phát minh của bản thân, khuôn mặt của gã đã dại ra, cho dù là ai cũng không thể nhận ra đây là người đứng đầu kim tiên.
Không phải Thường Hi không muốn thử nghiệm tiếp, mà là Thái Âm tinh có khách đến thăm, là Huyền Nữ từng gặp qua một lần ở nhân tộc.
“Cầu sự giúp đỡ từ Nguyệt Thần tiền bối, nhân tộc đại nạn, cần Quỳ thần thú mới có thể cứu, cầu tiền bối chỉ dẫn đường đến Yêu giới.”
Mà lúc này, trận chiến thứ mười đã khai hỏa, phong sư vũ bá (người tạo ra mưa gió) tạo ra sương mù che cả bầu trời, binh lính của Hoàng Đế không thể phân biệt rõ phương hướng, mắt thấp sắp lại đại bại, nếu lúc này lại thất bại, nhân tộc có thể bị giết.
Huyền Nữ thở dài một hơi, Thánh nha không thể ra khỏi hỗn độn, người nàng có thể cầu, chỉ có Nguyệt Thần Thường Hi, cho tới giờ phút này, nàng mới nhận ra, kẻ đứng cùng một chổ với nhân tộc, cư nhiên chỉ có yêu tộc, chỉ có yêu tộc.
“Vọng nguyệt thần giúp đỡ.”
Nàng lại cúi lạy.
—————
Quỳ (夔): Quỳ Ngưu là thần thú thời cổ đại, thời cổ sinh ở Đông Hải lưu ba sơn, hình dáng như ngưu, toàn thân màu xám, không có sừng dài, một chân, mỗi lần xuất hiện tất có mưa to gió lớn, trên người nó lấp lánh ánh sáng, tựa như ánh nhật nguyệt, âm thanh của nó như sấm, đinh tai nhức óc, kỳ danh viết Quỳ. Hoàng Đế muốn có con thú này, lấy da loài này làm trống, dùng xương của lôi thú là dùi, đánh trống, tiếng trống vang năm trăm dặm, uy hiếp thiên hạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT