Chỉ trong vài thập niên ngắn ngủn, Xi Vưu và tám mươi mốt huynh đệ của gã đã quét sạch cả phía Đông, chúng thiện chiến, giỏi binh khí, các bộ tộc phổ thông căn bản không phải là đối thủ của chúng, mà nếu đối thủ của bọn gã không lập tức mở cửa doanh trại để bọn gã chiếm đóng, thì nghênh đón bọn họ chính là một cuộc huyết tẩy tàn khốc.

Thủ đoạn thiết huyết như vậy khiến khí thế của quân đội Xi Vưu như chẻ tre, làm nhân tộc sống trong mấy ngàn năm hòa bình run rẩy.

Thế hệ nhân tộc hiện tại chưa trải qua cuộc chiến tranh nhân vu, cũng chưa từng trải qua họa khuynh thiên, trưởng giả lớn tuổi nhất cũng đã ra đi, lưu truyền lại chỉ trong những truyền thuyết cổ xưa qua nhiều thế hệ, nhưng truyền thuyết nào có sự thảm thiết như thế? Cho nên, dưới sự sợ hãi của con người, quân đội của Xi Vưu giống như ngọn lửa rực cháy lan ra cả cánh đồng thiêu đốt một mảnh phía Đông, dần dần lan tràn đến nhân tộc.

Mà trong nhân tộc, người Xi Vưu hận nhất không thể nghi ngờ là Thần Nông có Yêu Hậu yêu tộc -Thường Hi đứng phía sau.

Nhưng Thần Nông đã thoái vị, mất tung tích, mục tiêu phát tiết của Xi Vưu chỉ còn lại thị tộc bộ lạc Hữu Khương mà Thần Nông lưu lại.

Đây đúng là lúc bộ lạc Hữu Khương phồn thịnh hướng tới quang vinh, mà các bộ lạc liên minh với bộ lạc Hữu Khương nhiều không kể xiết, bọn họ tự xưng là Viêm Đế thị tộc.

Cái bia ngắm chói lọi như vậy, sao Xi Vưu có thể không thấy? Vì vậy sau khi thu thập xong phía Đông, đối thủ thứ nhất Xi Vưu nhắm đến chính là Viêm Đế thị tộc.

Nghĩ tới sư phụ của Thần Nông Viêm Đế, nghĩ đến Nguyệt Thần Thường Hi, nghĩ đến chín Tiểu Kim Ô, nghĩ đến đất bằng còn sót lại của bộ lạc Đông Di, trong lòng Xi Vưu không nhịn được vặn vẹo, yêu tộc… Ha hả, yêu tộc!

Hận ý ứ đọng trong lòng không thể tiêu tan, điều mà Xi Vưu và các huynh đệ của gã có thể làm chính là giết, giết và giết, nhưng huynh đệ bọn gã tổng cộng lại còn quá ít, trong lòng gã rất hiểu, những nhân tộc quy thuận gã không phải vững chắc, vì thế, sau nhiều trận đánh, bọn gã cố gắng sinh sản tạo người, ngoại trừ mẫu tộc Hữu Thường bộ lạc, gần như tất cả nữ nhân đều bị chúng thu dưới trướng, trong khoảng thời gian đó, huyết mạch của bọn gã phát triển rất nhanh.

Dưới sự phát triển như thế, huyết mạch vu tộc trong nhân tộc bắt đầu sinh sản, dần dần kéo dài đến mỗi một ngóc ngách, ngoại trừ khả năng bẩm sinh khác xa so với trẻ con bình thường, còn lại không khác gì một đứa bé nhân tộc, rốt cục, vu tộc chính thức dung nhập vào nhân tộc.

Đương nhiên, đám trẻ con có năng khiếu khác xa với người thường kia mới chính là mục tiêu được Xi Vưu coi trọng nhất, giống như đại ca Hậu Nghệ của họ và thủ lĩnh Xi Vưu hiện tại, chúng nó đều sinh ra nhờ hút hết máu huyết của mẹ chúng, vừa ra đời đã có bộ dáng như đứa trẻ lên ba, nó đã nói lên sự mạnh mẽ của dòng máu đang chảy trong huyết quản, tại sao họ lại không thích cơ chứ?

Trong khi phát triển thế lực, cuối cùng họ đã vượt qua tất cả gian nan hiểm trở, đến gần Khương Thủy (nơi sinh ra và lớn lên của Thần Nông Viêm Đế), cũng chính là nơi bộ lạc Hữu Khương tọa lạc.

Giờ phút này, bộ lạc Hữu Khương đã chuẩn bị sẵn sàng, tuy khí thế của đội quân Xi Vưu đi đến rào rạt, nhưng bộ lạc Hữu Khương cũng không phải dạng dễ chọc, hai bên lập tức lao vào liều mạng với nhau một hồi, bộ lạc Hữu Khương có pháp lực bảo hộ và linh bảo lợi khí do Thần Nông lưu lại là lưu truyền đến ngày hôm nay, cho nên bên thua trận đầu này, chính là Xi Vưu.

Đám người Xi Vưu không can tâm, nhưng tính về binh khí thì căn cơ của chúng vốn yếu kém, khiến bọn họ có cảm giác thất bại không bột đố gột nên hồ, Xi Vưu thối lui ba mươi dặm, đóng quân đối diện Khương Thủy, quan sát động tĩnh của bộ lạc Hữu Khương, một bên phân phó tộc nhân đi tìm thần binh lợi khí, gia tăng gấp tốc độ chế tạo binh khí.

Không bột đố gột nên hồ (巧妇难为无米之炊): Làm việc trong hoàn cảnh khuyết thiếu điều kiện tất yếu, rất khó làm thành.

Tuy có nhiệt tình nhưng “Không bột đố gột nên hồ”, không có nghuyên liệu chỉ có thể đình công.

Dù kỹ xảo sáng tác cao minh tới đâu, nếu không có tài liệu, cũng không thể sáng tác được một tác phẩm hay.

Tuy rằng thua kém về linh khí linh bảo, nhưng về phương diện vũ khí và nhân thủ chúng lại đứng đầu, hiện tại, trong khi đại đa số người trong nhân tộc vẫn còn dùng kiếm gỗ, kiếm đá, thì họ đã dẫn đầu trong việc dùng vũ khí bằng kim loại, thực lực này trong chiến tranh có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu không phải do Thần Nông làm điều thừa lưu lại đồ phù hộ, bộ lạc Hữu Khương sớm đã bị họ công phá.

Nhưng những người được Xi Vưu phái ra còn chưa tìm thấy binh khí tiện tay, lại gặp phải một dị hổ thiên ngoại, ăn hết các huynh đệ mà Xi Vưu phái ra, Xi Vưu giận dữ, đành tự thân xuất mã, nhưng yêu hổ cực kỳ mạnh, cuối cùng, Xi Vưu phải tập hợp sức mạnh của mọi người mới có thể hàng phục con yêu thú này, thu nó làm tọa kỵ (vật cưỡi).

Thiên ngoại: nói về một nơi rất xa trên bầu trời.

Xi Vưu có được tọa kỵ, tuy không thể tìm thấy một lợi khí, nhưng gã lại nghĩ đến một biện pháp có thể đánh bại Viêm Đế thị tộc, vì thế vào một ngày, Xi Vưu lại đứng ra khiêu khích, hai bên lại đại chiến một trận bên bờ sông Khương Thủy.

Trong lúc giao chiến giữa hai tộc đang hăng say, những người tạo mưa trong bộ lạc Xi Vưu đột nhiên dẫn nước sông Khương Thủy chảy vào Viêm Đế thị tộc, đa số tộc nhân trong Viêm Đế thị tộc thuộc hỏa, tuy hỏa khắc thủy, nhưng Khương Thủy hiện giờ lại bị người của bộ lạc Xi Vưu điều khiển, nước Khương Thủy cuồn cuộn không dứt, Viêm Đế thị tộc vì vậy đại bại, toàn tộc trước mặt chỉ có thể di chuyển đến bộ lạc Hữu Cơ – nơi ở của cộng chủ nhân tộc hiện tại.

Lúc này Xi Vưu cũng không truy đuổi gắt gao, bây giờ, gã giống như một con mèo vờn chuột, nhìn con chuột hoảng vội vàng hoảng hốt chạy chốt mà không ngừng vui vẻ, gã chỉ cần đè lại cái đuôi của con chuột kia, chắc chắn nó sẽ không còn đường thoát.

Bộ lạc Hữu Khương do đại bại mà chạy, nhưng các tiểu thị tộc xung quanh cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, cho nên dưới sự càn quét của Xi Vưu, người hàng thì hàng, kẻ chết thì chết, cuối cùng đều bị Xi Vưu thu nạp dưới trướng.

Còn thu hoạch lớn nhất trong lúc đó của bộ lạc Xi Vưu không phải các tiểu thị tộc gã bắt được, mà là di trạch được bộ lạc Thần Nông tích lũy ngàn năm, không chỉ có dược thảo, điển tịch (sách cổ), kho thóc chật ních, còn có một khối thiên thạch thiên ngoại, đó là thứ mà Thường Hi từng đưa cho Thần Nông, tạo nông cụ, ngưng tụ công đức, và phần còn sót nay đã bị Xi Vưu chiếm được.

Trong lúc Xi Vưu mừng rỡ như điên muốn lấy khối thạch này tạo ra một thứ vũ khí có một không hai, yêu hổ đang ngồi xổm một bên đột nhiên ngoác mồm, nuốt xuốt miếng thiên thạch.

Xi Vưu giận dữ, tuy nhiên yêu hổ cũng bá đạo không kém, sau khi nuốt mất mảnh thiên thạch liền dám chạy trốn, lúc này đây, Xi Vưu tập hợp tất cả mọi người hàng phục lại con yêu hổ một lần nữa, nhưng không lưu lại tánh mạng nó, trực tiếp đập chết, lột da rút gân, mở bụng xé nát.

Nhưng mảnh thiên thạch ấy chỉ trong thời gian ngắn đã biến mất không thấy, đợi Xi Vưu phân thây cả người hổ yêu, mới phát hiện, mảnh thiên thạch đã cùng cột sống yêu hổ kết hợp lại, tuy hai mà một.

Xi Vưu oán hận, tháo xuống cột sống của nó, luyện hồn phách của yêu hổ trong lửa khoảng một tháng, mới tạo ra được một tà đao đỏ thẫm đầy yêu dị, Xi Vưu đặt cho nó cái tên – Hổ Phách.

Lúc cầm đao, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng kêu rống thống khổ và không cam lòng của hổ phách nhốt trong đao.

Xi Vưu cười lớn không ngừng.

Yêu? Cũng chỉ có như thế!

Tức khắc ra lệnh đại quân xuất phát, tất cả bộ lạc dọc đường không hàng thì chết, mà những oan hồn lệ phách của những kẻ chết đi, đều đút cho Hổ Phách đao, thanh đao đỏ tươi như máu giờ phút này lại nhiễm thêm sát khí hắc sắc vô tận, đó là dấu vết do oan hồn lệ phách của nhân tộc ngưng kết mà thành, nhưng Xi Vưu không quan tâm.

Càng nhiều oan hồn phách, sức mạnh của Hổ Phách đao càng lớn!

Trong khi Xi Vưu tàn sát bừa bãi cả vùng trung nguyên, lúc này, bộ lạc Hữu Khương, Viêm Đế thị tộc rốt cục đã đến bờ sông Hữu Thủy, cũng chính là nơi tọa lạc của bộ lạc của cộng chủ nhân tộc Cơ Hiên Viên.

Nhưng khi bộ lạc Hữu Khương mời bộ lạc Hữu Cơ đối kháng Xi Vưu, không nghĩ tới lại nhận được lời cự tuyệt thẳng thừng, nhìn biểu tình trên mặt lúc này của Cơ Hiên Viên, bộ lạc Hữu Khương rốt cục đã hiểu.

Cộng chủ nhân tộc, cộng chủ nhân tộc, ha hả, cộng chủ của nhân tộc nào cơ chứ…. Là cộng chủ của bộ lạc Hữu Cơ của gã thôi sao, tuy rằng bọn họ là Viêm Đế di bộ, nhưng nhân tộc trong thiên hạ vốn là người một nhà, lúc này cư nhiên gã lại so đo chuyện thiên kiến bè phái….

Thiên kiến bè phái (门户之见): bất đồng môn phái sinh ra bất đồng thành kiến.

Thủ lĩnh bộ lạc Hữu Khương hít sâu một hơi, nhìn đại môn của bộ lạc Hữu Cơ, cười lạnh.

Cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play