A không, phải nói chính xác hơn là ta chính là tiểu tam trong truyền thuyết!!
Nguyên phối cùng tiểu tam đối diện với nhau, mới phát hiện cả hai đều cùng một người, đây là tiết tấu kiểu gì vậy hả?!
Thường Hi nhìn Hi Hòa trước mặt, ngây dại.
Đây là Hi Hòa đó, là Yêu Hậu trong truyền thuyết nha, sanh mười đứa con trai cho Đế Tuấn, còn tiểu tamThường Hi kia thì sinh mười hai đứa con gái.
Lúc này….. Nguyên phối này lại nói nàng chính là ta!
Thường Hi bị chấn kinh hoàn toàn luôn rồi.
Thử cảm nhận lại, Thường Hi mới phát giác, Hi Hòa quả thật chính là cậu!
Tiên thiên mập hợp khí, chia thành âm dương, sau khi nhập vào người Thường Hi, do thân thể Thường Hi là thuần âm, âm dương không cân bằng, nên Thường Hi phải cùng người khác mập hợp mới có thể giải trừ công hiệu của khí thể.
Vô luận là xuất phát từ tình cảm hay do sự hấp dẫn của âm dương, Đế Tuấn đều là sự lựa chọn tốt nhất.
Âm dương của hai người bổ sung cho nhau, cùng tu hành, tinh hoa của Đế Tuấn kết hợp với khí dương của tiên thiên mập hợp khí, còn tinh hoa của Thường Hi lại kết hợp với tiên thiên mập hợp khí âm, âm dương thay đổi liên tục, từ đó mà thai nghén ra sinh mệnh.
Số trời cao nhất là chín, sau khi Long, Phượng, Kỳ Lân tam tộc bị diệt sạch, thì ở lượng kiếp tiếp theo, diễn viên chính chính là Vu Yêu, số trời đã định, Yêu tộc không thể đứng đầu thiên địa, khi Yêu tộc thai ngén ra mười sinh mệnh, thiên đạo không đồng ý việc này, làm khó Yêu tộc.
Nếu phát triển dựa theo tình huống bình thường, Hi Hòa thân là tinh linh của cây Phù Tang hóa thành, tự nhiên hẳn là thai ngén ra mười đứa con, thái tử Tam Túc Kim Ô cùng nhau sinh ra, cho nên thiên địa không dung Yêu tộc, sau đó liền thấy được kết quả.(ý nói yêu tộc bị diệt)
Chổ con số cao nhất này tựa như trên trời có chín tầng mây vậy, là số cao nhất, con số may mắn, thiên địa chỉ có thể dung số này.
Nhưng mà mấu chốt ở đây là…. Thường Hi xuất hiện.
Thường Hi đương nhiên biết mười thái tử của Yêu tộc không thể đi ra, đời sau Hậu Nghệ bắn hạ mặt trời cũng là do thiên đạo đáp ứng, cho nên dù thần hồn đang hết sức rối rắm, trong tiềm thức Thương Hi vẫn ý thức được sự nguy hiểm của việc này.
Vì thế mà giờ này khắc này…. Trong bụng Hi Hòa có chín viên ánh sáng nhỏ nhỏ, còn viên ánh sáng thứ mười, lại ở trong bụng Thường Hi.
Hiện tại Thường Hi quả thực rất đau trứng.
Năm mươi đại đạo (đại đạo: lẽ phải, đạo lý đúng đắn), bốn mươi chín thiên diễn ( diễn: khai triển), đều lưu cho chúng sanh một đường sống, như Thường Hi bây giờ, phải tìm ra một đường sống vào lúc này, mới có thể bảo vệ được mười đứa con của mình cùng Đế Tuấn.
Vấn đề về con cái đã được giải quyết, nhưng vấn đề về mẹ của nó còn chưa xong kìa!!
Theo lý mà nói Hi Hòa là thiện thi của mình, ngưng tụ tất cả các lý giải về cảm xúc đối với ‘thiện’, và cũng là phân thân của mình, tự nhiên cũng có thể dung nhập vào.
Nhưng mấu chốt là ở đây, nếu nhập lại, như vậy Thường Hi phải mang mười đứa, ai biết thiên đạo có vì vậy hay không nhớ kỹ việc này, làm Thường Hi vất vả lắm mới tránh được một kiếp mang mười thái tử cho Yêu tộc, lại xử lý cậu một lần nữa.
Không nhập vào lại?
……Thái Dương tinh còn là đại cứ điểm của Đế Tuấn đâu, cấp dưới tương lai đều lang thang ở bên ngoài kìa, thấy cậu và Hi Hòa, ai là hoàng hậu ai là phi tử lập tức liền biến thành thứ để thiên hạ bàn luận.
Phải biết rằng Thái Dương tinh rất cô đơn đó.
Làm tổ trong này mấy ngàn năm, khí của Thái Dương tinh lại không thể hấp thu quá nhiều, mà hiện giờ mỗi tên yêu quái còn có kỹ năng bát quái rất giỏi, hơn nữa Thường Hi cũng có chút tự hào, bởi cậu có ân cứu bọn họ, cũng có chút nhân khí trong đám yêu, ai biết có thể vì để cậu hết giận hay không mà làm chuyện điên khùng gì đó.
Nghĩ đến những đề tài mạc danh kỳ diệu như Thường Hi là chính cung, Hi Hòa là tiểu tam hay tiểu tam thượng vị…. Trứng cậu lại tiếp tục đau.
Thế nên khi nhìn sắc mặc tươi cười thỏa mãn của Đế Tuấn, Thường Hi hoa hoa lệ lệ giận chó đánh mèo.
“Thường Hi, ” Đế Tuấn thấy thỏ nhỏ gần ngay trước mặt, ôm chặt, trong lòng ấm ấm mềm mềm, “Ngươi là của ta.”
Thường Hi đẩy ra Đế Tuấn, xxoo thì xxoo đi, cư nhiên lại biến ra một cô vợ bé, tuy vợ bé cũng là mình, nhưng chuyện giận chó đánh mèo cho tới giờ cũng chưa từng là độc quyền của nữ nhân, đối diện gương mặt tuấn tú của Đế Tuấn, hung hăng mà cắn lên.
Cảm giác răng nanh của mỗ thỏ ma sát trên mặt mình, Đế Tuấn nhíu mày, không ngờ răng nanh của thỏ nhỏ còn rất sắc bén, kiểu nghi thức hoan nghênh này hắn thích, vậy nên kết cục của Thường Hi muốn đi tìm đường chết chính là ở trong ngực người nào đó tiêu khiển ba ngày ba đêm, về phần ba ngày ba đêm này làm gì hả, chỉ có trời biết, đất biết, Đế Tuấn biết, Thường Hi tự mình hiểu.
Đợi khi tỉnh lại trong tình triều khiến người ta trầm luân, Thường Hi cuối cùng cũng nhớ tới vấn đề mình đang giải quyết còn bỏ dỡ giữa chừng.
Thường Hi không nhịn được nhíu mày: “Còn phần Hi Hòa thì làm sao bây giờ?”
Đối đạo lữ của mình hỏi chuyện thiện thi của bản thân… Chuyện này có chút ăn khớp sao?
Đế Tuấn nghi hoặc: “Thu vào là được rồi.”
“Không được!” Thường Hi cự tuyệt “Số trời cao nhất là chín, mười đứa không thể ở cùng một chổ.”
Đế Tuấn sửng sốt, số trời cao nhất là chín? Đế Tuấn không biết cách nói này đến từ đâu, nhưng nhiều năm tìm hiểu Hà Đồ Lạc Thư, đối với thứ này cũng ẩn ẩn có sở ngộ, cho nên khi nghe Thường Hi nói như vậy, biểu tình đăm chiêu.
“Vậy thả ra?”
Thường Hi tốn hơi thừa lời: “Nhưng…… nàng là nữ.” ( tốn hơi thừa lời: tranh cãi vô ích)
Đế Tuấn buồn cười, là sợ người ta cười nhạo sao… Nhu nhu đầu Thường Hi, “Không có việc gì.”
Thường Hi không nhịn được nổi giận: “Ngươi tất nhiên là không có việc gì, trong bụng Hi Hòa còn có chín đứa con của ngươi đâu, nếu ta và Hi Hòa cùng lúc xuất hiện, như vậy tột cùng là ngươi ở cùng một chổ với ai, bên ngoài sẽ nói như thế nào hả?”
“Đương nhiên là ta ở cùng với ngươi.” Đế Tuấn trấn an Thường Hi, “Thê tử của Đế Tuấn ta chỉ có Thường Hi ngươi một người, Hi Hòa bất quá chỉ là hóa thân của ngươi mà thôi, ngươi tất nhiên là chủ.”
Thường Hi vẫn thực uể oải: “Nhưng ta không thường xuyên ở Thái Dương tinh.”
Thân thể là thuần âm, bây giờ ngốc ở đây trong thời gian dài là do tiểu Kim Ô trong bụng, nêu ở đây quá lâu, Thường Hi sẽ cực kỳ cực kỳ khó chịu, giống như đem băng để trên lửa vậy.
Cho nên sau này Thường Hi trở lại Thái Âm tinh,….. Thái Dương tinh chỉ còn lại Hi Hòa và Đế Tuấn, như vậy bọn họ ai là hoàng hậu hả?
Nếu giải thích Hi Hòa là thiện thi của Thường Hi? Nhưng cậu không thể nào mà mở miệng ra được… Nỗi đau của một tên nam nhân trong một giây thành nữ nhân có ai thể hiểu không hả?
Thường Hi rối rắm muốn chết, Đế Tuấn đâm đâm mặt bánh bao của mỗ thỏ nào đó đang tức giận, không nhịn được cười cười: “Người ta thích chỉ có ngươi, người khác nói thế nào để ý làm gì? Lòng ta, ngươi biết là được, yên tâm, ta sẽ không chạm vào Hi Hòa dù chỉ một chút, thủ thân như ngọc cho ngươi được không?”
Hai má Thường Hi không nhịn được đỏ hồng lên, được rồi, cậu thừa nhận chính mình quả thực rất ngây thơ, nhưng cái tên Hi Hòa được hậu thế truyền lưu rộng rãi, rất khó để cậu không để ý, cho dù chính cậu…. Dưới việc Thường Hi ngượng ngùng thừa nhận, có thể lý giải do là cậu ăn dấm chua…. được không?
Sau một hồi rối rắm, Thường Hi mới nhớ tới hai quả trứng bị cậu vứt sau đầu.
“Đúng rồi! Đế Tuấn! Hai đạo mập hợp khí đầu tiên tiến vào trong cơ thể của Phượng Hoàng!”
“Ừ.” Đế Tuấn gật đầu, cái này hắn thấy được.
“Chúng ta bởi vì mập hợp khí mới có con, không chừng Phượng Hoàng cũng sẽ có đó.” Thường Hi từng bước từng bước dẫn đường.
“Ừ, rồi sao?”
Thường Hi hưng phấn nói: “Con trai của Phượng Hoàng, thái tử tương lai của Phượng tộc! Tuy Phượng Hoàng mất toàn tộc, nhưng thân là con trai của Phượng tổ, tư chất nhất định vô cùng tốt, không bằng chúng ta lấy về đi.”
“A?” Đế Tuấn lười biếng nói, “Con nhà người ta có gì tốt để chơi, yên tâm, rất nhanh ngươi sẽ có thể đùa đùa con nhà mình.”
Thường Hi bị Đế Tuấn làm ngẹn họng, cậu làm là vì chơi sao? Hơn nừa đùa đùa con của mình…. Không biết tiểu Kim Ô có thể đùa được không kìa, có lẽ tụi nó lớn lên cũng giống Đế Tuấn đi, cái miệng nhỏ nhỏ, lông chim xù xù, thân thể ấm áp, ôm trong ngực như ấm lô,…..
Tư duy Thường Hi phát tán, nhất thời nhận ra mình bị lạc đề: “Không phải, ta đang nghĩ nếu sau này chúng ta muốn sống trên Hồng Hoang, ngoại trừ có thực lực, tốt nhất phải có thành viên nòng cốt đứng đầu, ta thấy thái tử Phượng tộc không tồi, có thể suy xét một chút.”
Đế Tuấn nhu nhu đầu Thường Hi, tuy lúc trước còn hoài nghi việc ‘cơ duyên’ của Thường Hi, nhưng khi gặp được tiên thiên mập hợp khí,….. Nói cơ duyên quả thật không chính xác lắm, chẳng qua còn chút vướng mắc vụ Thường Hi đuổi theo Phượng tổ, hiện tại lại thấy Thường Hi ham thích con của Phượng tổ như vậy, Đế Tuấn thập phẩn không vui.
“Tư chất không tồi ở Hông Hoang có rất nhiều, như Anh Chiêu, Bạch Trạch, vân vân…. Đều không tồi, bất quá chỉ là nhi tử của Phượng Hoàng mà thôi, Đế Tuấn ta không thiếu hai người như vậy.”
Thường Hi xem bộ dáng kiêu ngạo của Đế Tuấn, đỡ trán: “Vận mệnh của Phượng tổ như mặt chời sắp lặn, mà vận mệnh của hai đứa con của Phượng Hoàng lại giống mặt trời ban trưa, ta thấy nên cân nhắc một chút xem sao.”
“Vận thế?” Đế Tuấn hoài nghi. (Vận thế: vận trong vận mệnh, thế trong xu thế)
“Đúng vậy, từng sinh linh của từng chủng tộc đều có vận thế của chính mình, như tam tộc Long, Phượng, Kỳ Lân,bởi vì lây dính quá nhiều nhân quả sát nghiệp, kết quả đem vận thế của bản thân bại hết (bại: nát, làm hư, lụn bại), cho nên mới chết thảm. Mà như ngươi, Thái Nhất, tiểu Thanh Long, vận thế của các ngươi đều rất tốt, không cần lo lắng, vì vậy nên dưới việc vận thế của hai đứa con của Phượng Hoàng rất tốt, không thu vào thế lực của mình thật là đáng tiếc.”
Thường Hi vẻ mặt tủm tỉm cười nói, đem Tiểu Khổng tước thân ái của cậu đẩy mạnh tiêu thụ.
Đế Tuấn sắc mặt nghiêm túc lên, nhìn mỗ thỏ vô tri vô giác, lo lắng trong lòng càng dày thêm một tầng, mỗ thỏ ngốc như vậy nếu hắn trông không kỹ thì sống như thế nào đây?
“Ngươi nói ngươi có thể nhìn đến vận thế?”
“Đúng vậy, kỳ thật kêu số mệnh cũng được, bởi vì nó đều là một đoàn khí vây quanh, đủ sắc, có nhiều, có ít, nhiều thì có thể sống lâu một chút.”
Đế Tuấn hít sau một hơi, nhìn miệng nhỏ nhắn Thường Hi còn đang lải nhải, hung hăng hôn xuống.
“Ngươi nhớ kỹ! Chuyện ngươi có thể nhìn thấy vận thế, không bao giờ được nói cho người thứ hai nghe, bất kì ai cũng không!”
Thường Hi nháy nháy mắt, mới trì độn nói ra: “Các ngươi…. Không thấy được?”
Đế Tuấn cười khổ, Thường Hi không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, đời sau hay nói xxx nào đó bấm ngón tay tính toán, hay xxx nói vân số của yyy đã hết, một đám chỉ bảo giang sơn đều một bộ thần bí khó lường, Thường Hi còn tưởng rằng đây là thưởng thức đâu……
Không nghĩ tới là độc môn tuyệt kỷ? (độc môn: bí truyền, gia truyền Tuyệt kỷ: Tài nghệ tuyệt vời, kỳ tài)
Đế Tuấn ôm Thường Hi trong ngực, thở dài.
“Ngươi yên tâm, hai đứa con của Phượng Hoàng ta đi tìm, còn ngươi…” Đế Tuấn hung tợn nói, “Thành thành thật thật đứng chổ này cho ta!”
Thường Hi tức khắc đông ý ngay, nhìn bóng dáng con chim đang tức giận mười phần rời đi, sờ sờ mũi.
Lão mụ Đế Tuấn thật thích quan tâm, ầy ╮(”)╭
—————
Anh Chiêu là thượng cổ thần thú, hình thái bên ngoài: mặt hổ thân người, hoa văn của hổ, cánh là chim, ngao du tứ hải, thanh âm như lưu (cái từ lưu này tiếng trung là 榴 không tra được nghĩa, toàn ra lựu không hà).
Bạch Trạch là thần thú nổi tiếng trong truyền thuyết của núi Côn Lôn. Cả người trắng như tuyết,có thể nói tiếng người, hiểu được tình cảm của vạn vật, rất ít xuất hiện, trừ phi có thánh nhân thống trị thiên hạ, mới tơi dâng sách, cùng đẳng cấp với Kỳ Lân và Phượng Hoàng, đều là tượng trưng cho kẻ mạnh. Là thú cát tường có thể làm người gặp nó được gặp dữ hóa lành.
Bạch Trạch có thân sư tử, đầu có hai sừng, râu sơn dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT