Long Dận ra khỏi ngự thư phòng, đến một ngôi đền, ở chỗ không có ai quay đầu liếc mắt nhìn về phía ngự thư phòng, chỉ trong nháy mắt, một thân khí thế trở nên lạnh lùng, sắc bén như băng, sát khí bao quanh.

Nghe thấy tiếng bước chân của thị vệ tuần tra, Long Dận thu sát khí trên người lại, rồi khôi phục dáng vẻ ôn hòa như tiên, bước trên đường ra khỏi cung.

Được nửa đường, lại bị một cung nữ lục y cản đường.

“Vãn Cầm bái kiến Tấn Vương thế tử ” Cung nữ Vãn Cầm quỳ gối cúi người hành lễ rồi nói: “Thế tử, tiếu thư của chúng ta mời thế tử qua gặp mặt một chút.”

Long Dận nhận ra Vãn Cầm, dường như không dấu vết nhíu nhíu mày: “Nam nữ khác biệt, bản thế tử sẽ không đi.”

Dứt lời ung dung lướt qua nàng rồi bỏ đi.

“A Dận, chàng cứ không chịu ở lại gặp ta sao?” Một cỗ giọng nói hơi ai oán dịu dàng vang lên ngay phía sau y.

Long Dận dừng bước xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt, hơi hơi khom người, khách sáo nói: “Bái kiến Thái tử phi.”

“A Dận, ba năm rồi, chàng vẫn còn oán hận ta……”

Nữ tử có dung nhan tuyệt sắc, dáng người yểu điệu, trong mát phủ sương mù mờ ảo, một bộ cung trang màu vàng nhạt càng tăng thêm vẻ xinh đẹp không ai sánh bằng của nàng, giống hệt như hoa lê sau cơn mưa. Nàng không phải là ai khác, mà chính là nữ nhi của Thừa tướng, Thái tử phi - La Hân Nhi.

Nàng đứng cách Long Dận hơn ba bước, ngẩn ngơ nhìn Long Dận, vẻ mặt si mê, giống như là say rượu.

Ba năm trước, y tứ ý trương dương*, tiêu sái vô cùng, ba năm sau, y phong hoa tuyệt đại, nhanh nhẹn như tiên.

*Tứ ý trương dương [恣意张扬]: Tứ ý chỉ sự tùy tiện, thích làm gì thì làm nấy, Trương Dương, như đã biết, Trương Dương ruột để ngoài da, nói toạc móng heo ra luôn, ý chỉ thích nói gì thì nói.

Nhưng bây giờ lâu ngày không gặp, nàng cho rằng có thể thấy được sự kích động từ trên gương mặt y, đau thương hay là phẫn nộ, nhưng chẳng ngờ vẻ mặt y lạnh nhạt, tuy bờ môi treo lên nụ cười yếu ớt, nhưng cả người lại hiện ra sự xa cách.

Long Dận làm coi như không nhận thấy điều này, không chút động lòng, nói: “Thái tử phi nói cái gì, bản thế tử nghe không hiểu.”

“A Dận, năm đó trong lòng ta thật sự có nỗi khổ, ta…… Thôi, chàng không thích nghe thì ta cũng không nói nữa.” La Hân Nhi thấy lông mày của Long Dận không dấu vết chau lại, không khỏi cười chua sót, vội vàng đổi đề tài, nói: “Nghe nói ôm nay hoàng thượng tứ hôn cho chàng, đối phương thật sự là tiểu thư của Quân gia hai ngày trước đã bị An Vương hưu đi hai ngày trước?”

“Thái tử phi ở trong cung lâu ngày, tin tức cũng thật là nhạy bén.” Nét mặt Long Dận như gió mát rười rượi, cải chính: “Nhưng mà Thái tử phi nói sai rồi, không phải An Vương hưu tiểu thư Quân gia, mà là tiểu thư Quân gia chướng mắt An Vương.”

La Hân Nhi ngẩn ngơ trong nháy mắt, mềm mỏng dịu dàng nói: “A Dận, mặc kệ là ai không muốn ai, chỉ cần chàng cưới nàng ta, chắc chắn sẽ trở thành trò cười của Đông Lăng chúng ta! A Dận, chỉ bằng những hi sinh chàng đã bỏ ra vì Đông Lăng chúng ta, chàng đến đề nghị với hoàng thượng, người chắc chắn sẽ đồng ý hủy bỏ hôn sự của chàng và nàng ta.”

“Bản thế tử rất vừa ý Quân tiểu thư, tại sao phải hủy bỏ hôn sự?” Long Dận giống như khó hiểu hỏi vặn lại.

La Hân Nhi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Long Dận, muốn nhìn ra y nói lời này là giận dỗi hay là thật lòng từ trong mắt của y, nhưng mà, ánh mắt của y bình tĩnh, nhìn phẳng lặng như nước hồ.

Chắc chắn là y không muốn mình nhìn thấy y bực mình với mình, nên che giấu cảm xúc đi!

La Hân Nhi bước lên từng bước, đôi mắt mang vẻ chờ mong, nói: “A Dận, bởi vì chàng hận ta nên mới tức giận với ta sao?”

“Ha ha.” Long Dận cười réo rắt, vân đạm phong khinh* nói: “Chưa từng yêu, thì sao có thể hận đây? Thái tử phi, thân thể của bản thế tử không khỏe, không hầu tiếp được nữa.”

*Vân đạm phong khinh - chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi

Nói rồi cũng xoay người bỏ đi, không quay đầu lại.

La Hân Nhi giống như gặp phải cú sốc trầm trọng, không thể tin được lùi về sau mấy bước, cho đến khi lưng áp lên tường cung, mới miễn cưỡng dừng lại, lại chậm rì chậm rịt ngồi bệt xuống đất.

“Thái tử phi, người có khỏe không?” Thị nữ Vãn Cầm bên cạnh lo lắng tiến lên muốn đỡ nàng đứng dậy.

La Hân Nhi vung tay hất bàn tay của nàng ra: “Đừng đụng vào ta!”

Vãn Cầm vội vàng lui sang một bên.

Chưa từng yêu, sao lại hận

La Hân Nhi nhớ đến lời nói gần như vô tình của Long Dận, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống.

Bản thân mình nghe tin y vào cung, bất chấp chạy tới gặp hắn, kết quả là y tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy!

Y nói rằng từ trước tới nay y cũng chưa từng yêu mình, chẳng lẽ luôn là bản thân mình tương tư đơn phương sao? Thế mình lo lắng và chịu đựng nỗi khổ tương tư trong những năm này chẳng phải là gánh chịu công cốc rồi?”

Không, sẽ không!

A Dận là một người kiêu ngao cỡ nào, sao y có thể hững hờ với nữ tử mình thích nay đã gả cho người ta chứ? Chắc chắn là y tức mình đã gả cho Thái tử, nếu không thì tại sao ba năm cũng không ra khỏi Tấn Vương phủ?

Lời ban nãy, chắc chắn toàn là y nói lẫy!

Nghĩ như vậy, La Hân Nhi lập tức nín khóc mỉm cười, đứng dậy từ trên mặt đất, gạt đi nước mắt, dẫn thị nữ Vãn Cầm quay về Đông cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play