Những ngày sau hội đấu trà là lúc náo nhiệt nhất trong Tấm Tâm trà trang, có rất nhiều tiệm đến hỏi mua. Mấy năm trước thường là vừa qua xuân, trà mới vừa ra thì tới đặt hàng, hai năm nay vì chỉ có Thấm Tâm trà trang sau Tiết tư mộ vẫn còn tồn trà Minh Tiền, nên những tiệm mang theo số tiền lớn đến Hướng gia mua trà qua hội đấu không ít.
Vừa sớm hôm nay, Lưu quản gia đã đến gọi Tử Thần: “Thiếu gia, có hai vị khách tới mua trà, mời thiếu gia đến tiền sảnh xem.” Tử Thần đáp lại một tiếng, ra ngoài, thấy tôi vẫn còn đang dọn dẹp bàn sách, quay trở lại kéo tay áo tôi bảo: “Hợp Hoan, đi chung với tôi nhé.”
Tôi theo sau Tử Thần đến tiền sảnh, có hai vị trung niên đang ngồi uống trà ở đấy, Tống mụ thì đứng cạnh khoe khoang trà nhà họ Hướng tốt đến thế nào. Tử Thần quay đầu nhìn tôi rồi cùng cười, sau đó anh cùng hai người kia chào hỏi.
Tôi đứng một bên, nhìn Tử Thần cùng hai vị trà thương trò chuyện, trong đó một người là Triệu trưởng quầy của trà lâu trong huyện, khách hàng lâu năm, vẻ mặt khôn khéo lẫn tự đắc. Còn vị kia là người từ tỉnh thành, họ Trương, sau khi xem hội đấu trà, hâm mộ tìm đến, tự giới thiệu trà trong nhà ông ta bán đều là những loại nổi tiếng cả. Giá hai người đưa ra cũng không chênh lệch nhau nhiều. Giá của người từ tỉnh thành đưa ra hơi thấp hơn một chút, nhưng tôi nghĩ, người ta còn phải chịu phí chuyên chở nên đương nhiên không đưa giá cao được, huống chi từ trước tới nay ông ta vẫn chưa bán trà Vân Vụ của núi Kì Bàn bao giờ, có chút mạo hiểm, ông chủ kia sợ rằng có thể bị lỗ. Tử Thần nghe giá của cả hai, cúi đầu xuy nghĩ, sau đó cười bảo: “Năm nay tôi định sẽ cho bán chút trà đi tỉnh vậy.” Ông chủ Triệu vừa nghe xong, có chút nóng nảy, vội nói: “Hướng thiếu gia, nhà chúng tôi đưa ra giá cao hơn, lại là đồng hương với nhau, sao có thể để người ngoài hưởng tiện nghi chứ?” Tử Thần trả lời ông: “Triệu trưởng quầy chớ vội, trong nhà tôi có rất nhiều trà mới, mặc dù không phải trà búp Minh Tiền, nhưng mùi vị cũng rất ngon, tôi tính tiền rồi bán cho ông, nhưng trà Minh Tiền này thì đành bán cho ngài đây vậy.” Thương nhân họ Trương vui sướng mãi không thôi, đứng dậy nói cám ơn, muốn đi xem trà. Ông chủ Triệu nghe Tử Thần nói xong, hừ lạnh một tiếng bảo: “Quán tôi không thiếu trà mới, năm trước tôi mua trà Minh Tiền nhà cậu, đưa bao nhiêu bạc chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Sao cậu lại hướng ra phía người ngoài?” Tử Thần chắp hai tay thương lượng: “Triệu huynh sảng khoái thế nào, tiểu đệ biết chứ, một nửa số trà Tiền Cốc Vũ mới năm tới đều là để bán cho quán huynh, chỉ là năm nay hiếm khi có người từ tỉnh thành tới mua trà, đệ muốn để cho người nơi khác được nếm thử trà ngon của Kì Bàn, sau này đối với chuyện làm ăn của trà quán huynh cũng là chuyện tốt mà.” Ông chủ Triệu nghe xong, đứng dậy phất tay áo bỏ đi, trước khi rời khỏi oán hận nhìn lướt qua họ Trương. Tôi cảm thấy hơi bất an, Tử Thần dường như trông vẫn bình thường, chỉ mỉm cười bảo Lưu quản gia đưa người kia ra sân sau xem trà.
Tử Thần quay đầu nhìn tôi, cười nói: “Ngày mai chúng ta lên tỉnh thăm thú nhé?” Nghe xong, tôi cảm thấy rất khó hiểu, kì thi Hương sắp tới cũng phải lên tỉnh đó thôi? Tôi rầu rĩ bảo: “Được thì được, chỉ sợ phu nhân không đồng ý.” Vẻ mặt Tử Thần tự tin, đáp: “Mẹ nhất định sẽ đồng ý thôi.”
Một hồi sau, hai người kia đã quay trở lại, Trương chưởng quầy thanh toán tiền cọc, hẹn sáng mai sẽ đến nhận trà, sau đó đứng dậy cáo từ.
Đột nhiên Tử Thần ngăn ông chủ Trương lại, nói: “Trà này để đích thân tôi và ngài cùng vận chuyển lên tỉnh, chỉ bán trong nửa tháng, nếu không bán hết, tôi sẽ trả cho ngài tiền thu về số còn lại.” Nghe thế, Trương trưởng quầy vô cùng kinh ngạc, Lưu quản gia giật mắt liên tục, chỉ hận không thể chạy tới bịt miệng Tử Thần.
Trưởng chưởng quầy suy nghĩ cẩn thận, miệng cười chẳng khép, không kiềm chế được niềm vui rồi cáo từ rời đi. Có lẽ bây giờ ông ta đang cho rằng Tử Thần đúng là một cậu ấm, nào hiểu được chuyện làm ăn. Lưu quản gia không kiềm được, rít lên từng tiếng: “Thiếu gia của lão ơi, trà Minh Tiền cậu bán giá thấp thì thôi đi, nếu như nhận lại trà về, không phải phá hủy danh tiếng của Thấm Tâm trà trang sao?”
Tử Thần nhìn vẻ mặt của Lưu quản gia, ngược lại còn nở nụ cười. Tôi nhìn dáng vẻ tự tin của anh, trong bụng sáng tỏ, hiểu được ý định của Tử Thần, quả nhiên rất thông minh.
Tôi tiến lên an ủi Lưu quản gia: “Lưu quản gia, thiếu gia làm như vậy, là vì thanh danh nhà chúng ta, cũng là vì danh tiếng của trà Vân Vụ núi Kì Bàn.” Lưu quản gia vẻ mặt ngơ ngác, tôi và Tử Thần cùng cười một tiếng, bảo: “Bây giờ tiết trời ngày nào cũng nóng, trà này lưu lại không bao lâu thì hương vị cũng yếu đi, năm nay chúng ta bớt chút lợi nhỏ là để lưu lại tiếng thơm, tiết Thanh Minh năm sau nhất định ông ta lại đến mua trà.”
Lưu quản gia cuối cùng cũng hiểu, có điều vẫn còn chút đau lòng vì kiếm được ít bạc. Tử Thần cười bảo: “Tương lai còn dài.”
Đang nói, Hướng mẫu từ ngoài đi đến, Tử Thần dìu mẹ ngồi xuống, sau đó đem chuyện bán trà kể lại. Ban đầu Hướng mẫu nghe xong cũng không có ý kiến gì khác, đến khi Tử Thần bảo muốn lên tỉnh, vẻ mặt tái xanh, tôi nhìn điệu bộ kia, quả là không vui với ý định ra ngoài của Tử Thần.
Tử Thần vội cười thương lượng: “Mẹ, vài tháng sau là đến thi Hương, mặc dù tỉnh thành rất gần huyện Gia Dương, nhưng con muốn đi trước để tìm hiểu một phen.”
Hướng mẫu nghe xong, vẻ mặt có phần hòa hoãn bớt, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vậy cứ để Hà Hoan (Hướng mẫu vẫn nhầm tên của Hợp Hoan) đi theo con đi. Trên đường có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Sau đó lại nói với tôi: “Trên đường đi cậu phải lanh lẹ một chút, chăm sóc thiếu gia cho tốt, nếu có gì sơ suất, để xem trở về ta xử lý thế nào.” Tôi nhanh chóng gật thưa vâng.
Tử Thần quay đầu lén nháy mắt với tôi, trong lòng cũng vui lên, cả ngày ngột ngạt ở trà trang ngày, rốt cuộc cũng có thể cùng Tử Thần ra ngoài hóng mát mấy quà, vui thật là vui…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT