“Tốt lắm, vậy vụ giao dịch này thành giao” Đạm Thai Vân Phong lập tức nhảy từ trên tường xuống, vẻ mặt tà tứ mỉm cười.

” Đạm Thai công tử còn chưa nói cho Ngọc Bạch biết công tử có tuyệt chiêu gì để giải quyết việc này? nên biết rằng người của triều đình e rằng không bao lêu nữa sẽ tấn công vào Hiệp Khách thành” Trần Ngọc Bạch cũng nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh hắn, hắn không phải đứa nhỏ ba tuổi, không vì một lời nói của hắn mà tin liền, hắn phải biết rõ kế sách.

“Chuyện này rất đơn giản, nếu lúc này có kẻ địch bên ngòai tấn công thì ta nghĩ triều đình chắc sẽ không có rảnh để đi xâm chiếm Hiệp Khách thành” Đạm Thai Vân Phong khẽ cười ra tiếng, nhíu mày nói, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Ngọc Bạch có cảm giác thú vị.

“Địch quốc xâm chiếm? đất nước đang trong cảnh thái bình, làm gì có chuyện địch quốc đến phạm?” Trần Ngọc Bạch thấy hắn dùng đôi mắt làm càn đánh giá mình, cảm thấy đôi mắt của Đạm Thai Vân Phong có chút quen thuộc, rõ ràng trong đáy mắt hắn là hàm ý muốn giáo huấn nhưng xuất phát từ đôi mắt của Đạm Thai Vân Phong làm cho Trần Ngọc Bạch không tài nào chán ghét hắn được.

“Tam thiếu nói sai rồi, mọi người đều biết Huân Lan quốc đã sớm muốn xâm chiếm nước ta, sở dĩ còn chưa động binh là vì đang chuẩn bị nhân lực, tài lực và vật lực mà thôi, nếu lúc này có người đem cho bọn họ mất chục chiến thuyền chiến, ngươi nghĩ xem triều đình có khẩn trương hay không?” Đạm Thai Vân Phong vẻ mặt như đang chờ xem kịch vui nhìn Trần Ngọc Bạch.

Trần Ngọc Bạch cũng bình tĩn nhìn lại hắn ” triều đình đương nhiên là sẽ khẩn trương, ngươi không định nói cho ta biết ngươi sẽ đưa mấy chục thuyền chiến cho Huân Lan quốc chứ?”

” Tại sao lại không chứ? Nhà của ta dựa vào cái gì mà xưng bá trên thương trường, ta nghĩ không ai không biết, mấy chục chiến thuyền kia đối với mà nói không là cái gì” Đạm Thai Vân Phong nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp, ngũ quan tao nhã của Trần Ngọc Bạch, xem ra lần này hắn tới Hiệp Khách thành là đúng rồi.

Hai gương mặt kề sát vào nhau, gần như có thể chạm phải hơi thở của đối phương, Đạm Thai Vân Phong lại không cảm thấy tình cảnh như vậy có chút mời ám, mà Trần Ngọc Bạch cũng không có né tránh, chỉ nghe hắn nói sẽ đưa mấy chục chiến thuyền cho Huân Lan quốc thì nhịn không được nhíu mày ” ngươi không biết là vụ làm ăn này ngươi sẽ bị lỗ vốn sao? lợi nhuận một năm ở Hiệp Khách thành chưa chắc giá trị bằng một chiếc thuyền chiến, vì muốn có được sinh ý ở Hiệp Khách thành mà mất đi mấy chục chiến thuyền chiến, còn làm cho hai quốc gia phát sinh chiếntranh, vụ này không khỏi quá lớn a”

” Ta chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, nếu Hiệp Khách thành không có Ngọc Bạch ngươi, ta đương nhiên sẽ không nhận vụ làm ăn này, nhưng vì ngươi, mọi thứ không giống” Đạm Thai Vân Phong ngữ khí trầm thấp mà gợi cảm, còn đổi thừ xưng hô Tam thiếu sang Ngọc Bạch vô cùng thân thiết, lại có ý đồ xấu.

Trần Ngọc Bạch không nghĩ hắn lại có cảm gan đùa giỡn với mình, hơn nữa mình lại là một nam tử, Đạm Thai Vân Phong thực sự là không e dè gì đến mức vô pháp vô thiên, liền dùng sức đẩy hắn ra, tạo thành khỏang cách giữa hai người, mặt cũng lạnh hơn ” Đạm Thai công tử xin tự trọng, vụ làm ăn này coi như hủy bỏ, mời ngươi đi cho, thứ cho không tiễn”

Đạm Thai Vân Phong thấy hắn như vậy lại phá lên cười ” Tam thiếu thực sự là không biết đùa giỡn, như vậy mà nổi giận sao? ta luôn chủ trương sự tình nguyện, dưa hái xanh thì không ngọt, huống chi bên cạnh ta dang người gì lại không có, chỉ là thấy Tam thiếu nghiêm túc như vậy nên nhịn không được mà trêu chọc ngươi thôi”

” Đạm Thai công tử, thỉnh!” Trần Ngọc Bạch nổi giận thật sự, chưa có ai dám dùng khẩu khí như vậy để nói với hắn, chứ đừng nói là trêu chọc, hắn cho hắn là ai? nếu không muốn trong lúc này lại cùng Đạm Thai gia kết thù, nếu đổi lại la người khác thì vì những lời lỗ mãng này, hắn đã phải trả giá thật lớn.

“Ta nếu rời đi, không chừng nửa tháng nữa Hiệp Khách thành sẽ biến thành chiến trường máu chảy thành sông” Đạm Thai Vân Phong vẫn mang ý bỡn cợt nói, càng ương ngạnh hắn càng thích, dễ đến tay thì hắn lại không thèm.

“Không nhọc Đạm Thai công tử quan tâm” Trần Ngọc Bạch bình tĩnh xoay người, chỉ có hắn mới biết mình đã dùng bao nhiêu sức để nắm chặt chuôi kiếm, cố gắng kiềm chế, nếu không hắn sẽ chém Đạm Thai Vân Phong.

” Được rồi! Được rồi! Tam thiếu, vừa rồi là do ta không phải, xin nhận lỗi với ngươi, cam đoan sau này ta sẽ không đùa giỡ như vậy nữa, không biết Tam thiếu có cho ta thêm một cơ hội nữa hay không? chúng ta nói chuyện làm cách nào để đẩy lui quân triều đình đi”

Ngay lúc Trần Ngọc Bạch xoay người, không ai thấy Đạm Thai Vân Phong di chuyển thế nào nhưng chỉ thấy hắn đã cung kính cúi đầu thi lễ ở trước mặt Trần Ngọc Bạch, trong mắt hắn cũng tràn đầy sự chân thành và áy náy, làm cho Trần Ngọc Bạch dù giận cũng không thể nói gì, tuy biết là hắn giả bộ, diễn kịch giống như Tư Đồ Huyền nhưng Tư Đồ Huyền diễn hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra, còn Đạm Thai Vân Phong này hắn nhìn không thấu.

Thấy hắn đang nhìn mình, cũng không nói chuyện, Đạm Thai Vân Phong lại thở dài lần nữa nhận lỗi ” xin Tam thiếu tha thứ cho sự lỗ mãng của ta”

Đạm Thai Vân Phong thân là công tử phú hào bậc nhất, lại còn một thân võ công bí hiểm lợi hại, vốn có rất nhiều người theo hắn a dua xu nịnh, không cần biết lúc này là thật hay giả nhưng hắn lại hạ mình trước mình như vậy cũng đã rất khó, nếu mình không bỏ qua cho hắn thì có vẻ không được rộng lượng. Trần Ngọc Bạch bất đắc dĩ dịu sắc mặt ” Đạm Thai công tử đừng như thế, Ngọc Bạch không dám nhận, ngươi với ta đều là nam tử, sau này đừng đùa giỡn như thế nữa”

“Sau này nhất định không đùa giỡn với Tam thiếu như vậy nữa” trên mặt Đạm Thai Vân Phong đều là ý cười nhưng khi hắn ngẩng mặt lên thì chỉ còn sự hối lỗi chân thành, Trần Ngọc Bạch đương nhiên là không phát hiện ra.

“Đạm Thai công tử sẽ ở lại đây bao lâu?” Để tránh chuyện xấu hổ lúc nãy, Trần Ngọc Bạch lập tức chuyển đề tài.

“Vốn định hôm nay rời đi nhưng gặp được Tam thiếu, lại nghe chuyện của các ngươi liền quyết định ở lại vài ngày, chỉ không biết tam thiếu có chào đón hay không?”Đạm Thai Vân Phong nhìn khuôn mặt tuấn mỹ cùng khí chất siêu phàm của Trần Ngọc Bạch, càng làm tâm tư hắn thêm nảy sinh ý đồ xấu nhưng lời nói vẫn rất chân thành.

Trần Ngọc Bạch đúng là muốn bảo trụ Hiệp Khách thành nhưng cũng không muốn vì thế mà phát sinh chiến tranh, chuyện lớn như vậy hắn cũng không gánh vác nổi, dân chúng Hiệp Khách thành là người, dân chúng trong thiên hạ cũng là người, hắn không thể vì an nguy của dân chúng trong thành mà làm cho người trong cả nước lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Vẻ mặt nghiêm túc, cương nghị của Trần Ngọc Bạch làm cho Đạm Thai Vân Phong nhìn thấy cũng có chút chột dạ, đôi tròng mắt đen thui hơn hạ xuống, sau khi ngẩng lên thì đã mang theo ý cười ấm áp ” ta có thể gọi ngươi là Ngọc Bạch không?”

Trần Ngọc Bạch nghe hắn gọi hai tiếng này, nhớ tới trước kia Vô Ảnh cũng gọi hắn ấm áp như thế, làm cho hắn có chút thất thần, lại nhớ tới Vô Ảnh, tâm cũng trầm xuống, thương cảm và yên lặng tràn ngập, chậm rãi gật đầu.

Đối với tâm tình lúc này của hắn, Đạm Thai Vân Phong cảm giác được nhưng không biết nên nói cái gì để phục hồi không khí, liền đem dự tính của hắn nói ra ” Đạm Thai gia chúng ta ở các quốc gia đều có cơ sở kinh doanh rất lớn, chuyện này Ngọc Bạch chắc cũng nghe nói, Huân Lan quốc chủ với ta cũng có mối quan hệ cá nhân, ta sẽ viết cho hắn một lá thư, nói hắn làm vài động tác giả như là có ý xâm chiếm, triều đình nhận được tin tất nhiên sẽ tập trung tòan lực để đối phó, đến lúc đó chuyện của Hiệp Khách thành đương nhiên phải tạm gác lại”

“Dù mối quan hệ cá nhân thân mật thế nào, nhưng đây là chuyện quan trọng liên quan đến quan hệ của hai quốc gia, e rằng Huân Lan quốc chủ sẽ không dễ dàng đáp ứng với Đạm Thai công tử” Quả nhiên nghe hắn nói, Trần Ngọc Bạch liền hòan hồn, vội vàng nói.

” Đó là đương nhiên, hắn chỉ cần làm bộ cũng có được hai chiến thuyền của Đạm Thai gia chúng ta, chuyện có lợi như vậy, hắn không có khả năng từ chối đâu” Đạm Thai Vân Phong cười đáp.

” Hai chiến thuyền?” Trần Ngọc Bạch sửng sốt,” Ngươi phải biết rằng đưa ra hai chiến thuyền xong, không đợi ngươi rời khỏi Hiệp Khách thành, triều đình sẽ lại quay sang tấn công Hiệp Khách thành, đến lúc đó thì sao? chẳng lẽ ngươi lại cho thêm hai chiến thuyền nữa cho Huân Lan quốc sao?”

“Ta hiện tại có biện pháp làm cho triều đình không rảnh để tấn công nơi này, việc làm ăn của ta ở Hiệp Khách thành đã vững vàng, triều đình nếu còn có ý đồ tấn công, ta sẽ thông qua các mối quan hệ, đem tin tức tức ta kinh doanh ở đây cho triều đình biết, nếu bọn họ còn muốn tấn công Hiệp Khác thành thì đừng trách Đạm Thai gia chúng ta không khách khí, có lẽ dân chúng sẽ thích thú khi giang sơn không phải do họ Tư Đồ cai quản, có thể là họ Trần, Ngọc Bạch ngươi nghĩ sao?”

Đạm Thai Vân Phong vẫn mang vẻ mặt tươi cười nói chuyện nhưng Trần Ngọc Bạch lại thấy hắn không có một chút vui đùa, hắn cũng không chút nghi ngờ với tài phú của Đạm Thai gia có thể làm điên đảo một triều đạu, nhưng vì một Hiệp Khách thành mà đáng giá sao? Hay là hắn…

” Ngươi cũng dám uy hiếp hoàng đế?” Trần Ngọc Bạch chuyển dời tầm mắt, nhìn bình nguyên đã tối đen, có chút hỏang hốt, bởi vì ngòai trừ câu này, hắn thật sự không biết nên nói gì? Đổi triều đại sang họ Trần? Trần Ngọc Bạch ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, tim hắn đập liên hồi như trống trận, nhớ tới những lời khinh bạc của hắn lúc trước, hắn nói vì mình nên mới cứu Hiệp Khách thành. Trong lòng có chút bài xích nhưng không có cảm giác bị vũ nhục như trước.

” Ta nào có? Ta chỉ là nói bóng nói gió nói cho hắn, muốn tọa ổn giang sơn, không có hoạ ngoại xâm, tốt nhất là đừng đụng chạm đến Hiệp Khách thành, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Triều đình sở dĩ có thể tồn tại lâu dài, chẳng lẽ là do hòang đế anh minh thần võ sao? vậy thì quá buồn cười. Đó là do chúng ta nằm trong đại lục, chung quanh có biển ngăn cách, kẻ thù bên ngòai không dễ xâm nhập nhưng nếu quốc gia khác có nhiều chiến thuyền thì mọi chuyện sẽ khác, ngươi nói có phải hay không?”

Đạm Thai Vân Phong giống như đứa nhỏ, mang theo vẻ mặt lấy lòng nhìn Trần Ngọc Bạch.

Trần Ngọc Bạch bật cười một tiếng,” Đạm Thai công tử, có ai nói với ngươi rằng ngươi là thương nhân gian trá hay không?”

“Có thể không gọi ta là Đạm Thai công tử được không, ngươi có thể kêu ta là Vân Phong hay Đạm Thai cũng được, dù sao bây giờ chúng ta cũng là đồng minh mà, không phải sao?” Đạm Thai Vân Phong bày ra vẻ mặt đau khổ, lại như suy nghĩ nửa ngày mới nói ” thật ra không có ai nói cho ta biết ta là thương nhân gian trá, bất quá những người đã từng làm ăn với ta trong lòng đều nghĩ vậy”

” Ha ha!” Trần Ngọc Bạch rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, tâm tình không vui lúc nãy đã biến mất.

Nghe hắn cười to sảng khỏai, ánh mắt của Đạm Thai Vân Phong càng thêm thâm trầm, khóe miệng không tự giác cũng lộ ra nụ cười thiệt tình.

Hàn Tùy cùng Thất Vọng Đau Khổ trâ trối nhìn Trần Ngọc Bạch, bọn họ nghĩ sau khi Phong đại phu qua đời, thiếu thành chủ phải mất rất nhiều thời gian mới khôi phục tâm trạng, không ngờ Đạm Thai Vân Phong mới vừa xuất hiện đã có thể làm cho thiếu thành chủ cười sảng khóai như vậy, bọn họ thực sự là lĩnh giáo.

“Xe ra ta tìm được một đối tác rất có khả năng” Trần Ngọc Bạch ngẩng đầu đón làn gío lạnh, mái tóc dài của hắn bị thổi tung bay, trong mắt là cảm giác thỏai mái vì đã trút bỏ được gánh nặng.

” Ngọc Bạch, có ai nói với ngươi là ngươi rất đẹp khôg?” Đạm Thai Vân Phong nhìn Trần Ngọc Bạch rồi lại đột nhiên hỏi như vậy, Trần Ngọc Bạch nghe thấy liền lập tức xoay người nhìn hắn, còn chưa kịp tức giận thì nhìn thấy ánh mặt thiệt tình ca ngợi mà không có chút khinh bạc của hắn, liền quay đầu trốn tránh ” Đạm Thai, ngươi nếu còn như vậy, ta sẽ nghĩ ngươi lại muốn khinh bạc ta”

” Ngươi biết là ta không có, ta thiệt tình ca ngợi ngươi” Đạm Thai Vân Phong cũng ngẩng đầu nhìn lên trời ” ngươi xem đêm nay thật yên tĩnh a, ở trên thành lâu cùng bằng hữu nói chuyện là điều tốt đẹp cỡ nào, ta đã nhiều năm rồi không có lúc nào cùng người nói chuyện phiếm như bây giời, phần lớn thời gian đều là sinh sống trên biển, bây giờ ngửi không khí ở đây lại có cảm giác như là chuyện mới mẻ gì đó”

“Ta sinh ra ở Hiệp Khách thành, chưa từng rời khỏi nơi này, có lẽ đợi đến ngày nào đó ta bỏ được trách nhiệm của mình, ta cũng sẽ đi trải nghiệm cảm giác lênh đênh trên biển là thế nào” Trần Ngọc Bạch thản nhiên nói, bởi vì lúc này hắn biết cũng gần đến lúc hắn có thể cởi bỏ trách nhiệm của mình.

“Nếu ngày đó đến, ta sẽ làm người dẫn đường cho ngươi, mang ngươi đi chu du thế giới, thế nào?” bất tri bất giác lại giống như nói lời hứa hẹn cho tương lai, Đạm Thai Vân Phong không phải nói chơi, hắn là tự nguyện.

” Tốt! Một lời đã định!” Trần Ngọc Bạch quay đầu nhìn về phía Đạm Thai Vân Phong, trong mắt đều là ấm áp ý cười,” Như vậy vì hồi báo ngươi dẫn ta đi chu du thế giới, không biết Đạm Thai có hứng thú cùng ta chu du Hiệp Khách thành một đêm hay không?”

“Ngọc Bạch yêu mến, cầu còn không được thì có lý đâu từ chối” Đạm Thai Vân Phong cũng cười.

” Hàn Tùy, Thất Vọng Đau Khổ, các ngươi không cần đi theo ta! Đạm Thai, đi theo ta!” Trần Ngọc Bạch quay đầu lại đối với Hàn Tùy Thất Vọng Đau Khổ phân phó một tiếng, sau đó lập tức dùng khinh công bay lên tường thành, rồi lại như cánh chim mà phiêu nhiên hạ xuống bên dưới.

Đạm Thai Vân Phong cũng không chút do dự mà bám theo, tốc độ còn nhanh hơn Trần Ngọc Bạch, dù khởi động sau nhưng lại rơi xuống gần như cùng lúc với hắn.

” Hảo khinh công!” Trần Ngọc Bạch nhịn không được quay đầu lại khen.

“Làm sao so sánh được với dáng người tao nhã của Ngọc Bạch ngươi” chưa bao giờ là người khiêm tốn nhưng không biết vì lý do gì, mà hắn từ sau khi gặp Trần Ngọc Bạch liền tự thu liễm, có lẽ vì gần với một nam tử trong sáng như vậy.

“Đạm Thai quá khiêm tốn, đi theo ta” Trần Ngọc Bạch mỉm cười, dù được khen ngợi nhưng hắn không có chút kiêu ngạo, điều này càng làm cho Đạm Thai Vân Phong thấy hắn với mình bất đồng.

Khi thân hình của bọn họ đã đi xa, Hàn Tùy cùng Thất Vọng Đau Khổ đứng trên tường thành còn nghe Đạm Thai Vân Phong nói ” Ngọc Bạch, ngày mai ngươi đừng quên nhắc ta viết thư cho hòang đế, hỏi hắn có muốn mua chiến thuyền của nhà ta không”

“Ngươi đã tính kế với hòang thượng còn muốn tiền của hắn?” Trần Ngọc Bạch trong lời nói đều là ý cười.

” Đương nhiên, ta cuối cùng không thể làm cho hai chiến thuyền kia tặng không, không phải sao? ta phải thu lại của hắn mới được, ngươi quên ta là kẻ làm ăn sao, chuyện không có lợi có khi nào làm đâu?”

” Nếu hắn không mua

” Hắn nếu biết Huân Lan quốc cùng các quốc gia khác đều mua hơn mười chiến thuyền của ta, ta tin là hắn không thể không mua a. Đến lúc đó, sợ là ta không muốn bán, hắn còn phải năn nỉ ta a”

” Ha ha?????? Đạm thai, xem ra ai chọc ngươi thật đúng là xui xẻo”

“Đương nhiên, cho nên Ngọc Bạch càng nên vui, có chúng ta, Hiệp Khách thành không cần phải lo lắng phòng thủ nữa”

” Ngươi??????”

Hai người dần dần đi xa, Hàn Tùy và Thất Vọng Đau Khổ không còn nghe lời bọn họ nói nữa, xem ra sau này không cần lo thiếu thành chủ sẽ buồn nữa, nhưng Đạm Thai công tử hình như nguy hiểm hơn Phong đại phu, chỉ mong là do bọn họ đa nghi.

” Chúng ta cũng trở về đi! Thiếu chủ đêm nay là không cần chúng ta!” Hàn Tùy lại trưng ra bộ mặt tươi cười muôn thuở, mà Thất Vọng Đau Khổ cũng không có thay đổi gì, trong mắt hiện rõ sự yên tâm, chỉ trầm mặc gật đầu rồi hai người cùng nhau rời đi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, trên thành lâu trống trải lại hiện ra một lão nhân râu tóc bạc phơ, hướng mặt lên trời nói ” cuối cùng cũng làm cho Tham Lang Tinh và Phá Sát Tinh không gặp nhau, thật là nguy hiểm, nếu cái tên Tham Lang tinh này không đột nhiên xem trọng mỹ mạo của Lộc Tồn Tinh thì hôm nay đã xảy ra nguy cơ lớn, nhưng mà Tham Lang thích Lộc Tồn dường như cũng không phải chuyện hay gì a?”

” Tinh Công, chúng ta không cần quan tâm chuyện này, Tham Lang Tinh Quân thích Lộc Tồn Tinh Quân còn hơn là hắn thích Như Mặc hay người khác, may mắn là hắn không nhìn thấy mỹ mạo của Xà quân, nếu không chuyện này sẽ càng phức tạp hơn” trên trời, Thái Bạch Tinh Quân cũng nói vào kính chiếu thiên, cảm thấy vì chuyện này mà tóc của hắn lại bạc thêm mấy phần.

“Vậy cũng phải, như vậy cũng tốt, đến lúc đó, bọn họ sẽ cùng nhau trở về vị trí cũ, có Lộc Tồn Tinh trói chặt hắn, Tham Lang Tinh có thể làm được gì, chỉ sợ là Tham Lang tiểu tử này đào hoa quá thịnh, LộcTồn Tinh sẽ không trói buộc hắn được lâu, khi đó lại phiền tóai. Thời gian cấp bách, lão hủ phải đi tìm Thất Sát Tinh chuyển thế” Nói xong Phúc Thọ Tinh Công đã biến mất.

Trên trời Thái Bạch Tinh Quân cũng thì thào ” buộc không được? buộc không được? buộc không được cũng phải trói chặt, LộcTồn Tinh Quân, để ta giúp ngươi đi, dù sao Xà quân và nha đầu Dao Quang kia cũng do ta dùng tơ hồng trói lại cũng không phiền để buộc thêm các ngươi, được, quyết định vậy đi”

Xem ra bị tính kế cũng không chỉ có Như Mặc và Bắc Dao Quang, Nguyệt Lão lần này lại bị oan, ai biểu hắn không có ở đây a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play