Nếu một người đàn ông mạnh mẽ tới mức đáng sợ cho bạn biết
về quá khứ và quãng thời thơ ấu không huy hoàng của mình, cho dù là vô ý đi chăng nữa, thì trong tiềm thức anh ấy đang mở lòng với bạn, hi vọng
bạn có thể chấp nhận anh ấy.
1
Lúc Viên Cảnh Thụy nghe điện thoại
ngoài ban công thì Trương Đại Phong và Trương Đại Tài đang ngồi uống
rượu trong một quán nhỏ trên phố ở Thâm Quyến.
Bọn họ ngồi bên cửa sổ trong một quán ăn Tứ Xuyên rất nhỏ, qua lớp cửa kính đầy dầu mỡ có thể
nhìn thấy khung cảnh ngoài phố. Trời đã vào đêm muộn nhưng thành phố này dường như không muốn yên tĩnh, khắp nơi người xe đi lại vẫn tấp nập,
kiểu gì cũng có.
Hai người đã ngồi trong quán uống rượu khá lâu, trên bàn chỉ có hai đĩa rau, gà xào xả ớt và dạ dày lợn xào, nhưng đã có mấy chai rượu nằm lăn lóc, đều là rượu có nồng độ cao, họ uống cũng đã ngà
ngà say.
Sau khi nuốt một ngụm rượu, Trương Đại Tài gằn giọng nói: “Anh, anh nói xem cái tên họ Viên đó sẽ làm thế nào?”.
Trương Đại Phong nắm chặt cốc rượu, gầm gừ đáp: “Sợ nó làm cái gì? Hai anh em
ta có người chống lưng đằng sau rồi, đáng tiếc là cái tên người Hà Nam
ấy không có gan nên ra tay nhẹ quá, nếu là anh, anh lột sạch mụ già ấy
rồi ném ra quảng trường Nhân Dân, không phải thằng ấy lên báo suốt sao?
Không phải nổi tiếng lắm sao? Để nó chơi trội một vố”.
Trương Đại Tài gật đầu, hai anh em nhà họ Trương ngoại hình bình thường, lông my rất
ít, vì uống rượu nhiều năm nên mí mắt lúc nào cũng hơi sưng. Nhưng
Trương Đại Phong tính khí dễ kích động, sức khỏe khá cường tráng. Trương Đại Tài thì thích đàn bà nhất, quanh năm chơi bời vô độ nên người cũng
không béo được, cứ gầy nhom, đã thế luôn trong bộ dạng thiếu tinh thần.
Tuy vậy anh ta nghĩ xa hơn anh trai anh ta nhiều, có lúc anh ta nghĩ anh trai mình làm việc có phần lỗ mãng, nhưng nhiều lúc lại cảm thấy điểm
này đối với anh trai mà nói lại là việc hay.
“Em nói xem chúng ta làm thế người đàn ông đó sẽ nói gì?”. Trương Đại Phong uống mấy hớp rượu
nữa rồi chau mày, có cảm giác lo âu: “Em gọi điện thoại chưa? Sao anh ta còn chưa tới?”.
Trương Đại Tài dùng đũa bới đi bới lại đĩa gà xào xả ớt, thịt gà đã bị bới hết, trên đĩa chỉ còn lại chỏng chơ mấy miếng ớt
đỏ. Lúc nói anh ta không nhìn anh trai mình: “Chúng ta làm như thế Viên
Cảnh Thụy chắc chắn sẽ ra tay đối phó với chúng ta, người đàn ông đó vẫn còn muốn hưởng lợi nên phải bảo vệ chúng ta, không muốn ra tay cũng
phải ra tay, nếu không suốt ngày bảo chúng ta đợi tin, lề mà lề mề đợi
tới khi nào nữa?”.
Trương Đại Phong há hốc miệng nghe em trai nói
xong gương mặt sáng bừng lên, vội vàng rót rượu vào chiếc cốc đã cạn:
“Đại Tài, em thông minh, thông minh lắm”.
Nhân viên phục vụ trong
quán ăn đã bắt đầu xì xào sau lưng hai người, Trương Đại Phong dốc chai
rượu không rồi vẫy tay: “Thêm một chai nữa”.
Tất cả nhân viên trong
quán đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một cô bước ra nói: “Thưa ông, chúng
tôi chuẩn bị đóng cửa rồi, hay là ông thanh toán trước, được không?”.
Trương Đại Phong đập tay xuống bàn, mặt đỏ phừng phừng, trong mắt đầy tia máu: “Sao hả? Sợ ông đây ăn quỵt sao? Á à, con mẹ mày, hay là sợ ông đây ông uống được sao hả?”.
Cô gái bị quát đỏ bừng mặt, phía sau có tiếng
gọi của những nhân viên phục vụ khác, trong nháy mắt có mấy cậu người
còn đầy mùi dầu mỡ xông ra từ trong bếp, xắn tay áo hỏi: “Gì thế? Muốn
làm gì thế? Ăn mà không trả tiền à, muốn ăn quỵt hả?”.
Hai anh em
Trương Đại Phong Trương Đại Tài mặc dù đều là đàn ông khỏe mạnh tầm
ngoài ba mươi tuổi nhưng gia đình bắt đầu kinh doanh từ những năm tám
mươi, cũng có thể coi là lớp người giàu có đầu tiên, mười mấy tuổi đầu
đã sống cuộc sống thích gì được nấy, cho dù sau này làm ăn không thuận
lợi lắm nhưng từ trước tới giờ chưa lần nào thực sự động dao động kiếm
với người khác, tự nhiên bị một đám thanh niên trẻ bao vây thế này cũng
cảm thấy sợ hãi. Nhưng dù sao cũng là đàn ông, không phải sợ một tí là
co đầu rụt cổ ngay được, tuy mông đít thì lùi về phía sau nhưng cổ vẫn
vươn ra đằng trước cãi cố, tư thế vô cùng buồn cười.
“Các, các cậu đừng có làm liều”.
Mở quán cơm thì loại khách hàng nào họ cũng đã từng va chạm nên đám thanh
niên phục vụ quán không thèm coi loại hổ giấy này ra cái gì, những khách hàng khác cũng dừng đũa và quay đầu nhìn sang phía này hóng chuyện.
Thấy cơ bắp cuồn cuộn của đám thanh niên đang huơ huơ trước mặt mình anh em nhà họ Trương sắp thét lên đến nơi.
Đột nhiên có tiếng nói vang
lên, là tiếng một người đàn ông trẻ tuổi, lạnh lùng, âm thanh ấy trở nên vô cùng rõ ràng trong tiếng ồn nào của quán.
“Đừng ra tay, để tôi thanh toán cho hai người này”.
Tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn, hai anh em nhà họ Trương vô cùng
kích động, Trương Đại Tài còn chưa nói gì thì Trương Đại Phong đã kêu
lên: “Anh Ôn, cuối cùng thì anh cũng đến rồi”.
Trương Đại Tài và Trương Đại Phong lên xe của Ôn Bạch Lương trước ánh mắt nhìn chòng chọc của bao người.
Đó là một chiếc xe BMW X6 màu bạc, nhãn hiệu logo nổi tiếng màu xanh dương lấp lánh dưới ánh đèn. Ai cũng biết giá trị của nó, nhân viên phục vụ
cầm tờ tiền xanh trị giá cả trăm tệ cười tươi hớn hở, lại còn đi theo ra cửa hỏi một câu: “Anh có cần trả lại tiền không ạ?”.
Ôn Bạch Lương
đi sau cùng, đang định mở cửa thì nghe thấy nhân viên phục vụ nói vậy
nhưng anh ta cũng không quay đầu lại mà chỉ xua tay, sau đó vào xe, nổ
máy, con xe lao vút đi trong nháy mắt, để lại sau lưng đám nhân viên
phục vụ quán cơm và khách hàng tranh luận sôi nổi.
“Không thể nhận ra hai người đó lại có bạn bè thế này, đi BMW X6, giàu lắm”.
“Cậu biết anh ấy là bạn của họ à? Tớ thấy không giống”.
“Vậy anh ấy trả tiền cho bọn họ làm gì chứ”.
“…”.
“…”.
Ngược lại với không khí tranh luận ồn ào náo nhiệt ở quán cơm, trong xe lại rất yên tĩnh, không có một âm thanh nào.
Trương Đại Phong và Trương Đại Tài muốn lên tiếng nhưng người đàn ông lái xe
phía trước luôn chau mày gọi điện thoại mà không có ai nghe máy, hai
người họ mãi không tìm được cơ hội lên tiếng.
Trương Đại Phong và
Trương Đại Tài vì sao quen biết Ôn Bạch Lương thì cần phải nhắc lại
chuyện từ ba tháng trước, nhưng căn nguyên của câu chuyện phải quay
ngược về mười mấy năm trước, quay lại thời điểm Viên Cảnh Thụy lần đầu
tiên xuất hiện.
2
Đối với Trương Đại Phong và Trương Đại Tài mà
nói, người đàn ông tên Viên Cảnh Thụy chính là sát tinh chuyển thế, từ
ngày đầu tiên anh xuất hiện vận mệnh của hai người nhà họ Trương đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không bao giờ tốt lên được nữa.
Mặc dù là
con trai ruột của Trương Thành Phương nhưng từ khi Trương Đại Phong và
Trương Đại Tài bắt đầu hiểu chuyện, cả hai không gần gũi với bố mình
được.
Cũng không có cách nào khác, lớp người đầu tiên đi làm ăn chẳng khác gì lăn lộn trong giang hồ, bố hai người thường xuyên ở bên ngoài,
năm hết tết đến mới xuất hiện vài ngày, việc nhà đều do một tay mẹ vun
vén, sau đó mẹ đẻ chết sớm, bố lấy một người phụ nữ ngoại tỉnh chỉ hơn
hai người chục tuổi đầu. Sau chuyện này còn muốn hai người gần gũi với
bố thì e là hơi khó.
Có lẽ vì những chuyện này nên ban đầu Trương
Thành Phương đối xử rất tốt với hai con, mới mười mấy tuổi cả hai đã lái xe tốt nhất trên thị trường lúc đó, ăn mặc đều dùng đồ xịn nhất, đắt
nhất, đi đến đâu cũng có một đám người vây quanh, ngày tháng trôi qua
không còn gì tuyệt vời hơn.
Mong muốn của bố là hai người được vào
đại học, tốt nhất là ra nước ngoài kiếm tấm bằng Tây, thế nhưng từ nhỏ
đã được mẹ nuông chiều, sau này do cảm thấy có lỗi nên bố cũng chiều
theo, mẹ kế không dám quản nhiều nên cuộc sống của hai anh em rất vô độ, chơi bời trác táng, làm gì còn muốn học hành nữa? Khó khăn lắm mới tốt
nghiệp cấp ba nên hai anh em có chết cũng không mó vào sách nữa, Trương
Thành Phương cũng bó tay với hai con nên đành phải sắp xếp cho chúng hai chỗ trong công xưởng, để chúng theo ông học làm ăn quản lý công xưởng.
Trương Đại Phong và Trương Đại Tài thoải mái quen rồi, ngồi trong xưởng thì
kêu khổ thấu trời, ngồi trong văn phòng thì cảm thấy vô vị, ở trong công xưởng không khác gì lấy mạng họ. Sau này làm ăn trên thương trường quen biết một số người, hai người như phát hiện được thế giới mới, cả ngày
theo họ đi ăn uống chơi bời khắp nơi, từ hộp đêm ở Hồng Kông cho tới
sòng bạc ở Macao, khiến hai anh em mở rộng tầm mắt.
Khi đó mặc dù
Thành Phương mới chỉ là một công xưởng nhỏ ở Chiết Giang nhưng đến năm
chín mươi, trong một năm thu lợi cũng lên tới trăm vạn, có chút danh
tiếng trong giới kinh doanh ở Chiết Giang, Trương Đại Phong và Trương
Đại Tài trong túi có chút tiền nên chơi to, cuối cùng phải ghi nợ. Dù
sao ghi nợ cũng không chạy đâu được, người ta cũng vui vẻ thoải mái nên
cứ nợ hết món này đến món khác, cuối cùng giấy nợ được gửi hết tới tay
Trương Thành Phương, khoản nợ lên tới mấy trăm vạn, khiến ông tức suýt
nữa thì tái phát bệnh tim.
Sau đó Trương Thành Phương không cho hai
con chơi bời nữa, tiền quản rất chặt, ngay cả người cũng bị quản nghiêm
ngặt, họ làm gì ông cũng để ý. Hai người vốn đang chơi bời quen bây giờ
bị quản thúc trong công xưởng bí bách này khiến họ ngột ngạt tới mức
xoắn cả ruột lại, đang buồn bực thì chớ không ngờ ông bố lại dẫn Viên
Cảnh Thụy từ Thâm Quyến về.
Khi đó Viên Cảnh Thụy mới ngoài hai mươi
tuổi, tuổi tác không kém họ là bao nhưng lại rất giỏi, sau khi vào công
xưởng đã thay đổi rất nhiều quy tắc. Những họ hàng thân thích vốn ngồi
mát ăn bát vàng bây giờ không dễ sống như trước nữa, hai người họ còn
thảm hơn, bị điều xuống công xưởng làm từ việc thấp kém nhất.
Họ hàng thân thích đương nhiên không hài lòng và kéo nhau tới trước mặt Trương
Thành Phương làm ầm lên, ông cậu còn lôi hai anh em họ Trương tới trước
mặt Trương Thành Phương và nói: “Anh Trương, không phải hai đứa con này
anh cũng không cần nữa đấy chứ? Lại còn chia chác cổ phần cho cậu ta
nữa, sao hả? Anh định để người ngoài bòn rút cái công xưởng này sao?”.
Sau khi mẹ hai người chết Trương Thành Phương đối xử rất khách khí với gia
đình vợ, có lẽ là do ông cảm thấy có lỗi, huống hồ năm xưa khi Thành
Phương mới khởi đầu cũng là do họ hàng hai bên góp tiền xây dựng, vì vậy sau khi Thành Phương phát triển có chút tiếng tăm thì mấy người họ hàng này đều dựa vào công xưởng mà sống những ngày tháng an nhàn, thoải mái. Không ngờ ông lại khăng khăng làm theo ý mình và tuyên bố thế này trước mặt tất cả mọi người:
“Nếu tôi không làm thế thì công xưởng này cũng sắp bị hủy đến nơi, bị hủy bởi chính tay chúng ta. Cậu Viên chính là
cứu tinh của công xưởng này, vì muốn giữ cậu ấy lại và để cậu ấy toàn
tâm toàn ý hết mình vì Thành Phương thì cho cậu ấy cổ phần là điều đương nhiên, còn về hai đứa con tôi”. Nói tới đây ông đưa mắt nhìn hai người
họ, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn: “Tôi không dạy dỗ con nghiêm khắc mà lại nuôi dưỡng hai phế vật, Thành Phương không thể dựa vào hai đứa nó”.
Câu nói ấy khiến Trương Đại Phong và Trương Đại Tài ghi nhớ cả đời, cho đến khi ông chết trên giường bệnh họ vẫn không tha thứ cho ông, không phải
ông đã nói Thành Phương không thể dựa vào bọn họ sao? Vậy được thôi, ông chết rồi thì bán công xưởng rồi chia tiền! Có tiền rồi họ muốn làm gì
còn không được sao? Ông bố chết đi lại hay, không còn ai quản giáo bọn
họ nữa.
Chuyện là như thế, sau khi Trương Thành Phương chết hai anh
em họ Trương gây sự đòi bán công xưởng rồi chia tiền, lúc đó Thành
Phương gánh trên mình một khoản nợ khổng lồ, không ai muốn tiếp tục dây
vào nữa, nhưng Trình Tuệ Mai – mẹ kế hai người họ có chết cũng không
đồng ý. Cuối cùng chị chạy vạy vay tiền khắp nơi và mua lại cổ phần
trong tay họ để giữ lại công xưởng. Viên Cảnh Thụy cũng xuất tiền ra.
Hợp đồng được ký ở nhà tổ tiên, căn nhà cũ ba tầng đều kín người, mấy
người họ hàng bên nhà mẹ ruột hai anh em họ Trương chỉ thiếu nước nhổ
nước bọt vào Trình Tuệ Mai, còn có người gào lên: “Nhìn đôi cẩu nam nữ
kia đi, xương cốt ông Trương còn chưa lạnh thế mà hai người họ đã dính
lấy nhau rồi”.
Khi đó Trình Tuệ Mai đã hơn bốn mươi tuổi còn Viên
Cảnh Thụy chưa tới ba mươi, mặc dù thủ đoạn lợi hại nhưng ngoại hình
cũng được, lại chưa kết hôn mà vẫn độc thân. Mấy lời đồn thổi cuối cùng
thành thật, khi hai người thực sự kết hôn càng xác thực lời đồn năm xưa.
Về hai anh em Trương Đại Phong và Trương Đại Tài, sau khi chia tài sản và
nhận được một khoản tiền không nhỏ, cả hai đã sống những ngày tháng ăn
chơi đàng điếm. Họ cũng làm ăn nhưng cuối cùng đều thua lỗ, núi vàng núi bạc cũng không thể chỉ có chi mà không có thu, huống hồ hai anh em họ
Trương – một người ham gái một người mê bạc, cả hai đều tiêu tiền như
rác nên chẳng được mấy năm đã bắt đầu chỉ còn vài xu dính túi.
Không
tưởng tượng được là cùng thời điểm ấy Thành Phương lại ngày một lớn
mạnh, cuối cùng đã trở thành một công ty lớn khiến người ta kinh ngạc.
Viên Cảnh Thụy trở thành nhân vật tầm cỡ trong giới, Trình Tuệ Mai cũng
ngồi hưởng thành quả, từ một người phụ nữ mất chồng gánh nợ giờ đã thành một nhân vật truyền kỳ có quyền có thế trong giới kinh doanh.
Người
nhà họ Trương đứng ngồi không yên, đặc biệt là hai anh em họ Trương. Khi đó Thành Phương đã chuyển trọng tâm công ty tới Thượng Hải, cả hai tới
Thượng Hải gây sự mấy lần, ban đầu đều là Trình Tuệ Mai ra mặt, lần nào
tới gây sự chị cũng đưa chi phiếu cho họ, cả hai nếm ngọt quen lưỡi nên
đòi nhiều hơn, cuối cùng Viên Cảnh Thụy ra mặt. Anh ngồi nói chuyện với
họ ở bàn lớn, cũng đưa tiền, nhưng vừa ghi con số vừa nói: “Cầm tiền
tiêu vừa thôi, đây là lần cuối cùng”.
Cả hai nhìn thấy con số trên
chi phiếu thì sung sướng lắm nhưng nghe thấy câu cuối cùng liền nhảy
dựng lên, đang định mở miệng thì bắt gặp đôi mắt như chim ưng của Viên
Cảnh Thụy, ánh mắt sắc lẹm như dao khiến hai người họ im bặt.
Có điều về tiền bạc cả hai không chịu nhượng bộ, Trương Đại Phong lớn tiếng:
“Cái gì mà lần cuối cùng chứ, Thành Phương là công ty của bố tao, nếu
như bố tao không chết thì hôm nay tới lượt mày ngồi đây sao? Nơi này
không phải sẽ là của chúng tao sao? Mày và Trình Tuệ Mai là cái gì chứ?
Năm xưa lúc ký hợp đồng đã bị chúng mày lừa, dùng một tí tiền bạc để lừa hai anh em chúng tao, tao cảnh cáo mày, số tiền này đều là tiền mà
chúng tao nên có, nếu như chúng mày không đưa chúng tao sẽ tố cáo chúng
mày tội chiếm đoạt tài sản nhà họ Trương của chúng tao”.
Viên Cảnh
Thụy cười nhạt một tiếng: “Vậy sao?”. Sao đó anh cầm tờ chi phiếu lên:
“Vậy là hai người không đồng ý điều kiện của tôi?”. Anh nói xong liền vờ như định xé tờ chi phiếu.
Trương Đại Tài liền bước lên trước một bước, cười xòa: “Tấm chi phiếu này chúng tôi cần”. Nói xong liền cầm lấy và đi ngay.
Ra tới cửa Trương Đại Phong còn hậm hực với em trai: “Sao thế được? Chúng
ta phải nói rõ ràng với anh ta, lần này thực sự là lần cuối sao?”.
Trương Đại Tài hừ một tiếng rồi đáp: “Đây là địa bàn của anh ta, hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt, cứ cầm tiền đã rồi tính sau, anh vội cái gì
chứ, nếu anh ta mà làm căng có kiện cáo gì thì cũng cần tiền chứ”.
Thế là hai anh em quay về quê cũ tìm mấy người họ hàng năm xưa làm chứng,
đi kiện, nhưng lại không kiện Viên Cảnh Thụy mà kiện Trình Tuệ Mai. Nói
chuyện hợp đồng năm xưa bị mẹ kế lừa gạt nên mới ký, họ còn nói thêm là
cái chết của bố có liên quan tới người phụ nữ này.
Chỉ là không ngờ,
vụ kiện mới báo lên tòa đã bị ém nhẹm đi, rồi có một toán thanh niên lai lịch không rõ ràng tới nói có người muốn gặp họ nói chuyện, sau đó nhốt hai anh em trong một nhà trọ nhỏ đúng mười hai ngày, cho ăn cho uống
nhưng không cho phép rời khỏi đó một bước, cũng không ai nói chuyện với
họ.
Cho đến khi hai người họ nghĩ mình chết chắc đến nơi thì có người tìm đến, đó là một thanh niên nhìn có phần nho nhã yếu đuối, nhưng khi
người đó chắp tay sau lưng lên tiếng thì không khí lạnh lẽo tràn ngập
căn phòng.
Người đó chỉ nói hai câu, một câu là: “Là đàn ông nói lời phải giữ lời”.
Còn một câu nữa là: “Lần sau tôi sẽ nuôi hai người như thế cho đến chết”.
Câu nói khiến hai người sợ vãi cả ra quần, không dám ở lại quê nữa mà chạy tới Bắc Kinh.
Sau này họ mới biết người đó là một người có tiếng trong giới xã hội đen ở
bến Thượng Hải, họ Doãn, cũng không rõ có quan hệ gì với Viên Cảnh Thụy
không.
Có điều cả hai đều biết rõ sự lợi hại của Viên Cảnh Thụy, năm
đó khi anh mới từ Thâm Quyến tới Chiết Giang, một người ngoài vào công
xưởng toàn người nhà mình, lại còn mạnh tay thay đổi mọi thứ, không biết có bao nhiêu người muốn cho anh nếm mùi đau khổ, nhìn anh nho nhã lịch
sự nhưng thân thủ không tồi, mấy người tới xử anh đều bị đánh một trận
tơi bời.
Cứ như vậy cuối cùng cả hai cũng chẳng động được vào một sợi lông của Viên Cảnh Thụy, bây giờ nghĩ lại mới thấy Viên Cảnh Thụy có
thể thuận buồm xuôi gió tới giờ không chừng có người nào đó thân phận
mập mờ chống lưng phía sau, có khi bản thân anh cũng là dân xã hội đen
cũng nên.
Cũng vì tình hình như thế nên Trương Đại Phong và Trương
Đại Tài không dám tới Thượng Hải mà trôi nổi ở Bắc Kinh khá nhiều năm,
cho đến ba tháng trước một người đàn ông họ Ôn tới tìm bọn họ, câu đầu
tiên người họ Ôn nói là:
“Nếu có cơ hội để hai người lấy lại Thành Phương, hai người có muốn hợp tác với chúng tôi không?”.
3
Tay cầm cặp lồng giữ nhiệt tới bệnh viện Đổng Tri Vy có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Đó là một cơn ác mộng.
Tại sao đang giờ hành chính mà cô phải tới bệnh viện chứ? Không phải cô
đang làm thư ký sao? Tại sao một thư ký như cô trên tay lại cầm cặp lồng chứ không cầm văn kiện, tài liệu hay sổ sách? Nhưng trọng điểm của tất
cả những câu hỏi tại sao đó là, tại sao cô phải mang canh hầm cho mẹ của sếp? Cô đâu phải bảo mẫu!
Nhưng những lời Viên Cảnh Thụy nói sáng
nay vẫn văng vẳng bên tai cô, sếp của cô đã nhẹ nhàng nói thế này: “Thư
ký Đổng, là thế này, về chuyện này tôi vẫn cần cô giúp đỡ một việc nhỏ”.
Cô nghe xong lập tức phản đối: “Giám đốc Viên, tôi không cho rằng việc này nằm trong phạm vi công việc của tôi”.
Anh đã về bàn làm việc và ngồi xuống, nghe thấy cô nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô:
“Cô là thư ký của tôi”.
“Vâng, nhưng tôi…”.
“Cô làm việc cho tôi”. Anh ngắt lời cô.
“Đúng thế”. Cô bất lực đáp.
“Vậy là đúng rồi, phân ưu với tôi cũng là công việc của cô”. Anh kết luận
xong liền cúi xuống mở tập hồ sơ hôm qua cô đưa cho anh, chăm chú xem.
Cô đứng sững ở đó, bất động một lúc, trong đầu đang giao chiến, tình cảm
mách bảo cô nên dứt áo ra đi, còn lý trí lại ép cô phải suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động.
Mẹ của sếp vẫn ở trong bệnh viện, người đàn ông này rất lo lắng cho mẹ, bỏ qua những điểm khác không nói, chỉ riêng
điểm này cũng khiến cô vô cùng cảm động. Anh không có anh chị em thân
thích, cũng không có vợ, ngoài anh ra không còn ai chăm sóc mẹ nữa. A,
anh có thể mời hộ lý, mời bảo mẫu, nhưng anh lại không yên tâm với người lạ. Còn nữa, nếu cả ngày anh ở trong bệnh viện thì bao nhiêu việc ở
công ty không thể nào thuận lợi tiến hành được, Thành Phương sẽ rối
tung, nếu anh không xuất hiện thì một thư ký như cô nhất định sẽ phải
vâng mệnh mà chạy ngược chạy xuôi…
Đổng Tri Vy có một thói quen không ai biết, đó là khi gặp phải một việc bản thân mình không thể nào chấp
nhận được nhưng lại không thể không chấp nhận, cô sẽ cố gắng tìm cho
mình một số lý do để chấp nhận việc đó, giống như bây giờ, cô đứng ngây
người ở đây, trong đầu đang hoạt động hết công suất thuyết phục bản
thân, bên tai còn nghe thấy mấy tiếng “xoạt xoạt” vang lên.
“À, tôi
quên chưa nói, việc này tính ngoài lượng công việc của cô, sẽ có trợ cấp đặc biệt”. Anh đọc được hai trang rồi đột nhiên ngẩng lên nói với cô,
nhìn thấy dáng vẻ cô bây giờ anh cảm thấy rất buồn cười, nhưng gương mặt anh không hề để lộ ra, anh còn hỏi:
“Thế nào? Có vấn đề gì không?”.
Đổng Tri Vy đứng thẳng người, mắt cụp xuống, giọng nói đã khôi phục lại ngữ điệu bình thường.
“Xin hỏi tổng giám đốc Viên, chỉ hôm nay thôi đúng không?”.
Anh nghĩ rồi đáp: “Cho đến khi mẹ tôi ra viện đi, khoảng một tuần”.
Đổng Tri Vy âm thầm ngiến răng, sau đó quay về chỗ ngồi.
“Tổng giám đốc Viên, tất cả nguyên liệu nấu ăn cần thiết tôi sẽ báo giá thanh toán”.
Về việc bảo cô nấu đồ ăn bổ dưỡng mang tới bệnh viện thực ra anh cũng chỉ
định nói đùa, không ngờ cô lại nấu thật. Anh đặt bút xuống rồi hứng chí
nhìn cô một cái, sau đó gật đầu, đáp: “Đương nhiên, nhiều ít không thành vấn đề”.
“Vậy bây giờ tôi làm ngay”.
Vậy là đổng Tri Vy vừa tới
công ty xong giờ đã vội đeo túi về nhà, cô còn qua siêu thị mua một đống đồ, bố mẹ ở nhà thấy cô xách về túi to túi nhỏ thì vô cùng ngạc nhiên,
mẹ cô còn lần xuống bếp hỏi con gái.
“Xảy ra chuyện gì thế? Con không đi làm à? Sao về nhà nấu nướng sớm thế?”.
“Không phải đâu mẹ ạ, có người quan trọng đang nằm viện, sếp con không có thời gian nên để con đi chăm sóc thay”.
“Ai mà là nhân vật quan trọng thế, còn bắt con nấu canh mang đi nữa?”.
Đổng Tri Vy không quen nói dối mẹ nên cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói thật:
“Thực ra là mẹ của sếp con đang nằm viện, anh ấy không có thời gian chăm sóc bác ấy nên nhờ con giúp đỡ”.
Bà Đổng a lên một tiếng: “Sếp con không còn người nhà sao?”.
Tri Vy lắc đầu: “Một mình mẹ anh ấy nuôi nấng anh ấy từ nhỏ, vợ cũ của anh ấy mất rồi, cũng không có anh chị em”.
Bà Đổng nghe xong thở dài: “Thế à, vậy con giúp cậu ấy cũng là việc nên
làm, mẹ mình không ai chăm sóc nằm một mình trong viện, cậu ấy cũng lo
lắng lắm chứ”.
Mẹ Tri Vy rất dễ mềm lòng, bà không chịu nổi khi nghe
những câu chuyện về mẹ góa con côi, nên quên mất Viên Cảnh Thụy là ông
chủ gia cảnh giàu có thế nào, bà coi anh như một đứa trẻ đáng thương có
mẹ nằm viện, Đổng Tri Vy nghe mà dở khóc dở cười.
Cũng may bố Tri Vy là người hiểu chuyện, ông bước vào nói:
“Chuyện này chắc không đơn giản thế đâu? Sếp con là ai chứ, muốn tìm người chăm sóc mẹ cậu ấy thì cũng phải tìm người chuyên nghiệp một chút chứ sao
lại tìm con?”.
Tri Vy quay lại nói với bố: “Chắc là do anh ấy không
an tâm thôi ạ, không sao đâu, cũng chỉ một tuần thôi, mà không phải con
đi cả ngày, một ngày đi một lần là được rồi, con còn phải đi làm nữa
chứ”. Nói xong cô còn bổ sung thêm một câu: “Còn có phụ cấp đặc biệt
nữa, tính toán rõ ràng bố ạ”.
“Nhưng như thế cũng rất vất vả”. Bố cô nói tiếp rồi đưa tay lên vuốt mái tóc bạc thưa thớt của mình.
Tri Vy bật cười: “Làm gì có ạ, chỉ hầm canh thôi mà”. Cô còn chỉ số thực
phẩm đang ngâm trong bồn nước: “Con làm gà hầm đỗ trọng(5), sếp con nói
rồi mua thực phẩm đều được thanh toán nên con mua nhiều một chút, lát
nữa bố mẹ cũng ăn một ít. Mẹ, gà hôm nay non lắm mẹ có muốn nếm xem mặn
nhạt thế nào không?”.
Lúc Đổng Tri Vy tới gần bệnh viện trời bắt đầu
có mưa bụi. Mưa bụi mùa đông thực sự khiến người ta cảm thấy phiền phức, mưa bụi lạnh như kim châm vào da thịt, có che ô cũng vô dụng.
Cũng
may sắp đến bệnh viện nên Tri Vy ôm cặp lồng chạy vài bước, người đợi
thang máy rất nhiều, cô bị dồn vào một góc, tường thang máy lạnh toát
khiến cô rùng mình.
Mẹ Viên Cảnh Thụy đã đổi phòng bệnh nên phải lên
tầng cao hơn, cô hộ lý sau khi nghe cô nói số phòng bèn dẫn cô tới phòng bệnh, còn quan tâm hỏi han cô:
“Bên ngoài mưa to lắm phải không? Người cô ướt hết rồi”.
Đổng Tri Vy lắc đầu: “Không sao, mưa không to lắm”. Nói xong cô bước tới trước cửa phòng bệnh.
Ngoài cửa có hai người đàn ông mặc áo đen thấy cô tới liền gật đầu chào:
“Chào cô Đổng”.
Đổng Tri Vy khựng lại, người đứng bên trái nói với cô: “Anh Viên phái chúng
tôi tới trông nom bà Viên, anh ấy cũng đã thông báo cho chúng tôi biết
cô sẽ tới, cô Đổng cần gì cứ nói với chúng tôi”.
Đổng Tri Vy nghe
xong mới hiểu, phản ứng của Viên Cảnh Thụy về chuyện của mẹ quả nhiên
rất nhanh nhạy, tìm vệ sỹ tới bảo vệ sự an toàn của mẹ 24/24 giờ nhanh
như vậy. Chỉ là không biết làm rầm rộ thế này bà Viên có phản ứng thế
nào.
Cô vừa nghĩ thế đã thấy cửa phòng bệnh mở ra từ bên trong, bà
Viên mặc bộ quần áo trắng xanh của bệnh nhân bước ra đứng trước mặt cô
và hai người kia, nhìn thấy Tri Vy bà sững lại rồi mỉm cười, những nếp
nhăn trên gương mặt tươi tắn như đóa hoa cúc.
“Tri Vy đến rồi à, một
mình bác đang thấy buồn chán, mau vào đây”. Nói xong bà đưa tay định kéo cô vào thì nhìn thấy hai người đàn ông đứng cạnh, mặt bà cau lại, nói:
“Ai da, hai cậu vẫn ở đây à, không phải đã bảo hai cậu về rồi sao?”.
Hai người đàn ông chỉ cười không nói gì, còn cẩn thận ra hiệu cho Tri Vy vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại cho hai người.
Bà Viên thở dài rồi than phiền: “Cháu thấy đấy, chuyện này là sao chứ, bác có sao đâu mà nó cứ xét nghiệm hết cái này đến cái kia, giày vò bác lâu quá, lại còn cho hai người tới đứng ngoài cửa, cháu nói xem có tội
không cơ chứ, bác muốn về nhà đi chợ nấu cơm lắm rồi”.
Hai người đang nói chuyện thì cô hộ lý ban nãy cầm huyết áp kế vào, nghe được câu cuối cùng của bà Viên liền bật cười: “Bác à, anh Viên đã chuẩn bị cho bác
một bữa ăn điều dưỡng tốt nhất, kiểm tra toàn thân kết hợp với điều
dưỡng, ít nhất trong một tuần những người trong nhà bếp sẽ nấu bữa ăn
dinh dưỡng theo thực đơn cho bác, bác còn muốn chạy đi đâu mua rau nấu
cơm cơ ạ?”.
Kiểm tra toàn thân kết hợp với điều dưỡng… Đổng Tri Vy vô thức cúi xuống nhìn chiếc cặp lồng đang cầm trong tay.
Bà Viên cũng nhìn thấy, gương mặt lộ rõ sự chờ đợi nhưng lại có phần ngạc nhiên: “Đây là…”.
Cô hộ lý cũng rất nhanh nhẹn, chỉ một loáng là đo xong huyết áp, ghi vào
cuốn sổ ở đầu giường xong liền ra ngoài, trước lúc đi còn nói: “Bác còn
hỏi à, con dâu mang canh bổ tới cho bác đấy”.
Đổng Tri Vy cuống lên: “Tôi không phải…”. Còn chưa nói hết câu thì cô hộ lý đi lại nhanh như gió đã mất hút.
Ánh mắt chờ đợi của bà Viên vẫn đang hiện hữu trước mặt, không còn cách nào khác cô đành trả lời: “Thưa bác, đây là canh hà hầm đỗ trọng cháu mang
tới, không biết có hợp khẩu vị của bác không nữa”.
Cả đời này bà Viên chỉ nuôi có một cậu con trai, con trai bà đương nhiên rất hiếu thuận
nhưng nhưng việc nấu nướng thực sự có thể lấy mạng anh. Khi còn nhỏ nấu
một bát canh cho bà mà cháy khét mất một nửa, từ trước tới giờ luôn là
bà nấu nướng cho hai mẹ con, chưa bao giờ được hưởng cảnh chăm sóc thế
này, bỗng chốc cảm thấy xúc động muốn rơi nước mắt, hai tay bà nắm chặt
tay Đổng Tri Vy, miệng nói không ngớt:
“Hợp, chắc chắn là hợp lắm, Tri Vy à, cháu đối tốt với bác quá”.
Tri Vy cảm thấy không thể chống đỡ được sự nhiệt tình của bà nhưng cũng
không thể để bà hiểu nhầm thế này được, cô đồng ý với Viên Cảnh Thụy
chăm sóc bà là một chuyện, nhưng để sự hiểu nhầm nguy hiểm này tiếp tục
kéo dài thì tuyệt đối lại là chuyện khác. Cô đâu có đồng ý với anh mang
lại cho bà sự hiểu nhầm tai hại thế này chứ, mà cũng không thể đồng ý
được.
“Thưa bác, bác đừng hiểu nhầm ạ, cháu chỉ là thư ký của tổng
giám đốc Viên thôi ạ, trong lòng giám đốc lo lắng cho bác nhưng thực sự
công việc bận quá nên mới bảo cháu mang canh hầm tới cho bác”.
Cô đã
lẩm nhẩm mấy câu này trên đường rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy
nên giải thích chuyện này rõ ràng, không ngờ nghe xong bà Viên không hề
ngạc nhiên, mà còn gật đầu: “Đúng thế, bác biết cháu là thư ký của nó,
tối qua Cảnh Thụy nói hết rồi”.
Lần này tới lượt Đổng Tri Vy ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Viên nói hết rồi ạ?”.
“Nói rồi, bác biết hết rồi, yên tâm đi, bác biết cháu là thư ký của nó, không hiểu nhầm, không hiểu nhầm gì đâu”.
Bà Viên nheo mắt cười nhìn Tri Vy nói, ánh mắt hiền từ của bà tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, suýt nữa làm Tri Vy tan chảy.
4
Vì bà Viên quá nhiệt tình nên Đổng Tri Vy ở lại bệnh viện nói chuyện với
bà rất lâu, đương nhiên là phần lớn thời gian đều do bà Viên nói cho cô
nghe, mọi chuyện đều liên quan tới Viên Cảnh Thụy, hầu hết đều là những
câu chuyện khi anh còn nhỏ. Bà Viên nói tiếng Thượng Hải, lại nói rất
nhanh, nghe là biết bà là người nóng vội, khi kể tới những chỗ vui vẻ
Đổng Tri Vy cũng phải mỉm cười dù đang có tâm sự trong lòng.
“Cái
thằng bé này lúc nhỏ nghịch lắm, cả ngày đùa nghịch leo cao leo thấp
trong ngõ, có lần nó còn dẫn cả một đám trẻ con đi hái trộm mướp trong
vườn nhà người ta, không biết có người ở nhà, nhà người ta tỉnh giấc ngủ trưa bèn dậy hô hào đuổi bắt, cả đám vừa lăn vừa trèo chạy trốn, chỉ có nó là chạy nhanh nhất, cháu biết sau đó ra sao không?”.
Bà Viên kể chuyện sống động như thật khiến Tri Vy tiếp lời: “Sao ạ?”.
“Nó nhỏ người lại mặc một chiếc áo may ô rộng, lúc trèo tường thì mắc phải
mấy miếng thủy tinh người ta cắm trên đấy, bị treo lơ lửng rồi bị người
ta bắt lôi đến trước mặt bác, để bác mắng cho một trận”.
Chuyện này
cũng buồn cười quá, Đổng Tri Vy không nhịn được cười thành tiếng, bên
ngoài cửa có tiếng nói vang lên: “Hai người đang nói gì mà vui thế?”.
Đổng Tri Vy giật mình quay lại, dường như cô còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mình phát ra trong lòng.
“Con trai, con đến rồi à, Tri Vy nói chuyện với mẹ được một lúc rồi, à, đúng rồi, nó còn mang canh gà hầm đỗ trọng tới, con lại đây ngửi xem, thơm
lắm”.
Lúc bước tới Viên Cảnh Thụy còn nhìn Tri Vy đang đơ người ra
rồi cười, bình thường anh vốn hay cười, đôi mắt đen láy cong lên khiến
người khác có cảm giác dễ gần, nhưng Đổng Tri Vy hiểu rõ nhất sự gần gũi ấy chỉ là biểu hiện bề ngoài, Viên Cảnh Thụy là một người đàn ông đáng
sợ, anh là kiểu người giây trước vừa mỉm cười bắt tay với người ta xong
giây sau có thể khiến người ta tổn thất nặng nề, cô đã chứng kiến vô số
lần nên không thể nào quên được.
“Thơm thế này mà mẹ không ăn à?”. Viên Cảnh Thụy nhìn mẹ nói rồi quay sang cười với Tri Vy: “Cảm ơn”.
Tri Vy muốn đứng bật dậy trả lời anh theo phản xạ nhưng người cô vừa khẽ
nhúc nhích thì bị anh ấn xuống, áo khoác cô vắt trên thành ghế, bàn tay
anh chỉ dừng lại trên vai cô một khoảnh khắc rồi trượt xuống chiếc áo
khoác.
Anh cúi đầu nhìn rồi hỏi: “Bị mưa à? Sao ướt hết thế này”.
“Ai da, sao mẹ không để ý chứ, ướt mưa mà cũng không nói, hôm nay lại lạnh thế này, cẩn thận không bị cảm đấy”.
Bà Viên vội nói rồi nhìn con trai: “Vậy con mau đưa Tri Vy về đi, mẹ ở đây cũng không có việc gì đâu”.
Tri Vy bị kẹp giữa hai mẹ con bà Viên, chân tay không biết để đâu, muốn
đứng dậy thoát khỏi vòng vây này lại bị ghế chặn, huống hồ tay Viên Cảnh Thụy còn để trên thành ghế, ở ngay sau gáy cô, cách lớp vải giữa tay áo anh và mái tóc cô, dường như cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ da thịt
anh truyền tới.
“Mẹ, con vừa tới mẹ đã đuổi con về”. Viên Cảnh Thụy đáp rồi kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Tri Vy.
Bà Viên lườm con trai một cái: “Con có thể ngồi được bao lâu chứ, nghìn
năm còn khó có cơ hội thấy con ở nhà quá hai tiếng, không phải cứ đến
rồi đi ngay sao”.
Viên Cảnh Thụy cúi đầu cười: “Là con không tốt được chưa mẹ”.
Viên Cảnh Thụy ngoài ba mươi tuổi rồi, khi anh cúi đầu cười thế này thật
giống một đứa trẻ, Đổng Tri Vy chưa bao giờ thấy anh để lộ thần thái như thế khiến cô bất giác nghĩ tới hình ảnh cậu bé bị mắc trên bờ tường
không chạy thoát được.
Cô đưa mắt nhìn anh rồi chợt thấy buồn cười, sợ mình không kiềm chế được nên cô vội vàng đứng dậy.
“Thưa bác, tổng giám đốc Viên đến rồi, cháu xin phép về. Văn phòng còn có rất nhiều việc chưa giải quyết xong ạ”.
“Ơ, cháu còn nhiều việc phải làm thế à?”. Bà Viên vừa nói vừa nhìn con
trai, Viên Cảnh Thụy ngẩng đầu nhìn Tri Vy đang đứng đó, đôi mày nhướn
lên.
“Thế à?”.
Đổng Tri Vy hơi cúi người đáp: “Vâng”. Nói xong cô
cầm áo khoác chào tạm biệt bà Viên rồi nhanh chóng ra ngoài mà không đợi bà giữ lại.
Mới đi ra khỏi cổng bệnh viện thì điện thoại reo, không
cầm cặp lồng nên động tác của cô cũng nhanh nhạy hơn, cô lấy điện thoại
trong túi ra xem, là tin nhắn Viên Cảnh Thụy.
“Đợi tôi ở cửa hàng Vĩnh Hòa, nửa tiếng nữa về công ty họp”.
Cô nắm chặt điện thoại, cảm thấy khó thở, muốn trả lời anh cô sẽ tự mình
về công ty trước nhưng nghĩ tới việc anh vẫn ở trong phòng bệnh rồi nhắn tin trước mặt mẹ mình nên cô lại thôi.
Thôi vậy, không kỳ kèo với sếp nữa.
Bên ngoài cổng bệnh viện quả thật có một cửa hàng sữa đậu nành Vĩnh Hòa mở
cửa 24/24 giờ, tối hôm trước cô mua cháo thịt nạc trứng gà ở đây, nhưng
cô không ngờ Viên Cảnh Thụy cũng chú ý tới một cửa hàng nhỏ thế này.
Mưa vẫn rơi, Đổng Tri Vy băng qua đường bước vào trong cửa hàng Vĩnh Hòa,
trong cửa hàng khá đông người, trước quầy thu ngân cũng xếp một hàng
dài.
Trong quán bật điều hòa, còn cô vừa đi từ ngoài mưa lạnh vào,
lúc cô gọi đồ vừa mở miệng là hắt xì một cái, hai tay không kịp che
miệng, cô đành xin lỗi cô nhân viên thu ngân.
“Xin lỗi”.
Cô ngồi
xuống, hai tay bưng cốc đậu nành nóng ấm không muốn đặt xuống chút nào.
Có bóng người lướt qua trước mặt rồi ngồi xuống đối diện, hỏi cô.
“Lạnh lắm à?”.
Đổng Tri Vy ngẩng đầu lên thấy sếp mình ngồi đó.
Viên Cảnh Thụy ngồi xe quen rồi nên chưa bao giờ có thói quen dùng ô, thỉnh
thoảng mưa to quá bác Trần mở cốp xe lấy ô che cho anh, anh còn cười:
“Diễn bố già sao? Có mấy bước chân thôi, dính vài hạt mưa thì sao chứ?”. Vì thế lúc này anh cũng như cô đều ướt đẫm hai vai áo, trên lông mi và
lông mày hình như cũng dính nước mưa khiến cho màu mắt anh dường như đậm hơn bình thường.
Cô vô thức cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Đừng nhìn nữa, chưa hết nửa tiếng đâu, tôi xuống sớm thôi”. Anh nói và cười: “Mẹ tôi
đuổi tôi đi đấy, sợ cô ướt mưa nên bảo tôi xuống làm lái xe cho cô”.
Đổng Tri Vy kinh ngạc: “Bác ấy…”, mới nói được ba tiếng liền cụp mắt xuống
rồi đặt cốc sữa đậu nành xuống bàn: “Vậy bây giờ tôi và anh về công ty”.
Anh ngăn lại: “Không cần đâu, tôi đã nói nửa tiếng nữa về công ty họp, cô có thời gian uống hết cốc sữa, cứ từ từ mà uống”.
Nhân viên phục vụ mang mì Tri Vy gọi lên lúc hai người đang nói chuyện, đặt
xuống bàn xong thấy anh ngồi đối diện Tri Vy, cô phục vụ liền hỏi: “Anh
có muốn dùng gì không ạ? Mời qua bên kia gọi món”.
Anh xua tay: “Không cần, tôi tới đợi cô ấy”.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, nghe xong “vâng” một tiếng, trước khi
đi cô ấy còn quay lại nhìn Đổng Tri Vy một cái, trong ánh mắt là một dấu hỏi to đùng, cái nhìn khiến Đổng Tri Vy không dám ngẩng đầu lên.
“Cô còn chưa ăn cơm, vậy mà còn nói bây giờ đi?”. Viên Cảnh Thụy đẩy bát mỳ về phía cô rồi đặt món đồ đang cầm ở tay kia lên bàn.
Đổng Tri Vy khựng lại: “Đây là…”.
“Gà hầm đỗ trọng”.
Anh mở nắp cặp lồng ra, mùi thơm của gà và thuốc bay khắp quán khiến mấy bàn xung quanh cũng quay sang nhìn.
“Đây là canh tôi mang cho bác gái”. Đổng Tri Vy có trách nhiệm nhắc nhở anh.
Anh lấy một chiếc muôi trong ống đũa đặt trên bàn rồi chậm rãi nói: “Mẹ tôi đã múc một bát rồi, phần còn lại cứ bắt tôi phải nếm thử, còn nhắc tôi
cảm ơn cô nữa”.
“Đây là nhiệm vụ sáng nay anh giao cho tôi”.
Anh
bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Tôi biết, tiền thực phẩm phải
báo cáo”. Nói xong anh nếm một ngụm canh gà ngay trước mặt cô rồi nở một nụ cười vô cùng hài lòng, đã vậy còn nháy mắt với cô: “Ngon lắm, thư ký Đổng có thể suy nghĩ tới việc đổi nghề làm đầu bếp”.
Anh muốn làm gì chứ!
Không phải Đổng Tri Vy chưa bao giờ thấy anh như thế này, đã nhiều lần cô
thấy sếp đưa bạn gái tham dự một số bữa tiệc. Viên Cảnh Thụy rất biết
đối xử với phụ nữ, khi anh ân cần chăm sóc thực sự có thể khiến người ta đắm đuối, có lúc cô còn nghi những cô gái đó sẽ ngả vào lòng anh ngay
trong buổi tiệc, mặc anh thích làm gì thì làm.
Nhưng bây giờ hai bên bàn chỉ có anh và cô.
Chuông báo động như đang gióng ầm ĩ trong đầu Đổng Tri Vy, cả người cô vô cùng căng thẳng: “Tổng giám đốc Viên, tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi”.
Anh không nói gì, đôi mắt nhìn cô khẽ nheo lại.
Nghe xem cô ấy đang nói gì này! Anh không thể không thừa nhận trước mặt cô
thư ký nhỏ của mình lòng tự tôn đàn ông của anh lại phải chịu một sự tổn thương nho nhỏ một lần nữa.
Viên Cảnh Thụy không vui, Đổng Tri Vy
lập tức nhận ra ngay, cô làm việc cho anh đã lâu nên tâm trạng của sếp
thay đổi thế nào cô rõ hơn ai hết, nhưng lần này cô không có ý định chùn bước.
Có một số việc không thể không phân định giới hạn rõ ràng, cô
tuyệt đối không thể trở thành vật thí nghiệm nhất thời trong phút suy
nghĩ nông nổi của Viên Cảnh Thụy.
Nghĩ tới đây Đổng Tri Vy quyết định không cố gắng cứu vãn tâm trạng của sếp nữa, cô cúi đầu im lặng cầm đũa giải quyết bát mỳ thịt kim chi trước mặt.
Còn về món canh gà hầm đỗ trọng, cứ để anh ăn vậy, dù sao đó cũng là tiền anh bỏ ra mua nguyên liệu, ăn cũng đúng thôi.
Cô bắt đầu ăn mì trước mặt anh. Ánh mắt Viên Cảnh Thụy chăm chú nhìn gương mặt Đổng Tri Vy một hồi lâu không rời.
Trước mặt anh vẫn là gương mặt cô thư ký mà anh đã quen thuộc, Đổng Tri Vy có đôi mắt nhỏ, lông mày mảnh, lại không biết cách trang điểm, không có
nét gì nổi bật cả. Vì bị ướt mưa nên khi nói chuyện đôi mắt cô như được
bao phủ bởi một lớp hơi nước mờ ảo nên có phần khác với bình thường,
nhưng điệu bộ vẫn rất nghiêm túc.
Người đối diện không lên tiếng,
Đổng Tri Vy cũng không ngẩng đầu lên, cô chăm chú ăn hết nửa bát mỳ rồi
buông đũa: “Tôi xong rồi, giám đốc Viên, chúng ta đi thôi”.
Nói xong cô nhìn người đàn ông trước mặt một cái.
Anh vẫn nhìn cô, nhưng lúc cô ngẩng đầu lên thì anh lại nhìn đi chỗ khác rồi đứng dậy trước cô: “Đi thôi”.
Cô phải thu dọn cặp lồng trên bàn rồi bước đi theo anh với vẻ mặt bất lực.
5
Sau khi Viên Cảnh Thụy đưa Tri Vy về công ty, cuộc họp vẫn diễn ra như bình thường.
Thành Phương cũng giống phần lớn những công ty tư nhân khác, sau khi phát
triển mạnh tới một mức độ nhất định vẫn muốn tiến thêm một bước nữa,
việc cần phải suy nghĩ trước tiên chính là lên sàn chứng khoán.
Nhưng việc lên sàn của công ty tư nhân ở trong nước khó như lên trời, vì thế
hai năm trước khi Trình Tuệ Mai vẫn còn sống Viên Cảnh Thụy đã bắt đầu
chuẩn bị kế hoạch đưa Thành Phương lên sàn chứng khoán ở Hồng Kông, còn
mời nhiều chuyên gia tài chính về chuẩn bị cho việc này.
Hai năm
trước Viên Cảnh Thụy đã cho người tới Hồng Kông khống chế cổ phiếu đã
niêm yết của một công ty nhỏ, và thành lập một công ty 100% vốn đầu tư
nước ngoài ở một quần đảo thuộc Anh quốc, và chuyển nhượng 65% cổ phần
của Thành Phương qua đó.
Hồng Kông có điều lệ phản thu mua, trong
vòng hai năm sau khi mua vỏ thì không được dựa vào vỏ bọc đó để lên sàn, vì thế hai năm qua Viên Cảnh Thụy đã sắp xếp tiền vốn trong và ngoài
nước, chờ đợi thời cơ.
Bây giờ thời cơ đã chín muồi, việc này cũng đã được đưa vào chương trình nghị sự hàng ngày, tất cả mọi người đều đang
dốc hết sức cho việc này. Trong thời điểm mấu chốt thế này anh em nhà họ Trương lại tới gây sự, ngay cả Đổng Tri Vy cũng cảm thấy bọn họ quả
thực không biết tự lượng sức mình.
Thành Phương bây giờ là một con
tàu sân bay, cô có thể tưởng tượng ra kết cục bị nghiền nát của bất cứ
người nào ngăn cản bước tiến của Viên Cảnh Thụy.
Có điều cuộc họp như thế này Đổng Tri Vy không cần phải ở đó ghi lại toàn bộ quá trình,
trong phòng họp nhỏ chỉ có ba đến năm người, thỉnh thoảng cô mới vào rót trà rót nước, nếu có điện thoại quan trọng thì đẩy cửa vào thông báo
cho Viên Cảnh Thụy một tiếng, để anh quyết định xem có nghe hay không.
Trong công ty thường có mấy nhân viên mới không biết chân tướng sự việc thế
nào nên hay ghen tị với vị trí của Tri Vy, khi cô đi qua các tầng lầu
thường bị đủ mọi ánh nhìn thiêu đốt sau lưng, có lúc cô thực sự muốn đi
tới trước mặt họ nói một tiếng, cho họ biết thật sự không cần phải thế,
chỉ là công việc bưng trà, rót nước, nghe điện thoại mà thôi, đừng nghĩ
quá nhiều.
Nửa ngày không ở văn phòng mà trên mặt bàn đã chất một
đống hồ sơ, tài liệu, tập nào cũng đánh dấu “việc gấp”, điện thoại cũng
réo liên hồi. Lúc cô về văn phòng thì trợ lý Tiểu Luy đang ngồi ở vị trí của cô sắp phát khóc đến nơi, nhìn thấy cô về liền vội đứng dậy cắm đầu chạy thẳng ra khỏi văn phòng, trước lúc đi còn mếu máo nói:
“Chị Tri Vy, sau này chị ra ngoài thì đừng bảo em làm thay nhé, việc của chị
nhiều quá mà em thì không biết gì cả, điện thoại cũng không biết nghe
thế nào nữa”.
Đổng Tri Vy an ủi: “Không sao đâu, chị sẽ xem nhật ký
cuộc gọi rồi trả lời là được”. Gương mặt cô tươi cười, miệng đáp như vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ một tuần dài như thế, những ngày tiếp theo
phải làm thế nào đây.
Chỉ khi ngồi vào bàn làm việc là cô không có
thời gian nghĩ nhiều nữa, sắp xếp lại hồ sơ tài liệu, nghe những cuộc
điện thoại bị bỏ lỡ buổi sáng, rồi còn phải trả lời những tin nhắn điện
thoại mà Tiểu Luy không xử lý được. Chỉ làm những việc này thôi cũng đã
khiến cô phải huy động tay, tai rồi cả miệng nữa, không được ngừng nghỉ
một phút giây nào, đã thế chốc chốc còn phải để ý tình hình trong phòng
họp, chỉ sợ đón tiếp các nhân vật quan trọng không được chu đáo.
Cô vừa bận rộn làm việc vừa phải vào phòng họp rót trà nước cho từng người.
Viên Cảnh Thụy là đơn giản nhất, ở công ty anh chỉ uống nước sôi để nguội,
nhưng tổ chuyên trách về việc đưa công ty lên sàn chứng khoán lại khác
vì có sự góp mặt của nhiều người từ nhiều quốc gia khác nhau. Ông Yamada người Nhật Bản thích uống trà xanh, cô thay cốc trà đã nguội lạnh trước mặt ông bằng một cốc trà thủy tinh vừa được pha bằng nước sôi, ông nhìn cô rồi khẽ cúi người, cô cũng mỉm cười đáp lại. Ông Smith người Mỹ
thích uống cà phê, trong phòng trà nước bên cạnh phòng họp có máy pha cà phê chuyên dụng, cô đặt lên bàn ông một cốc cà phê mới cho sữa không
đường, ông cầm lên uống một ngụm rồi cười nói cảm ơn, cô cũng mỉm cười
đáp lại. Những người khác thì dễ dàng hơn, tất cả đều dùng hồng trà hòa
tan, cô luôn giữ nụ cười trên môi để đáp lại họ. Đi hết một lượt cô nhẹ
nhàng đẩy cửa ra ngoài, không hề gây ra tiếng động.
Đợi cửa phòng họp khép lại, Smith liền thở dài một tiếng: “Anh Viên, cô Đổng quá tốt, nếu cô ấy không phải thư ký của anh thì tôi thực sự muốn…”.
Viên Cảnh Thụy cười rồi chậm rãi hỏi: “Ông muốn làm gì?”.
Smith nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế chủ tọa rồi ho khan một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Bên cạnh có người tiếp tục chủ để trước đó, câu chuyện xen giữa qua đi như
thế, nhưng lúc Viên Cảnh Thụy cầm cốc nước lên hình như có hơi lơ đãng.
Mặc dù có phần hơi khó tin nhưng nhiều việc bày ra trước mắt khiến anh nghĩ cô thư ký nhỏ của mình cũng hấp dẫn người khác lắm.
Đương nhiên Đổng Tri Vy không hề biết chuyện nhỏ xen giữa cuộc họp đó, sau
khi về phòng làm việc cô tiếp tục nghe hai cuộc điện thoại nữa, trong đó một cuộc gọi tới từ phòng kinh doanh, hỏi cô bản kế hoạch tối qua họ
đưa lên không biết sếp đã xem chưa, khi nào họ lấy được.
Phòng kinh
doanh đều là những người khôn khéo, giỏi giao tiếp, ngay cả giám đốc
cũng không ngoại lệ, ăn nói rất khéo léo. Đổng Tri Vy có ấn tượng rõ với bản kế hoạch ấy nên cô lập tức bấm số máy lẻ gọi tới trợ lý thư ký của
văn phòng lớn.
“Lily, phiền cô xem trong giá tài liệu đã đọc xem bản kế hoạch của phòng kinh doanh hôm qua có phải chưa gửi lại họ không?”.
Lily lập tức đứng dậy tìm rồi trả lời: “Đúng rồi vẫn còn đây, tổng giám đốc Viên ký rồi nhưng chưa gửi trả cho họ”.
Đổng Tri Vy liền trả lời điện thoại: “Xin lỗi là do chúng tôi sơ suất, bây giờ tôi mang xuống cho phòng các anh ngay”.
Bên kia lập tức trả lời: “Không cần không cần đâu cô Đổng, tôi lập tức cho người lên lấy”. Nói xong liền cúp máy.
Mặc dù làm thư ký của Viên Cảnh Thụy không dễ dàng chút nào nhưng có một
điểm thuận lợi đó là, cả ngày bên cạnh sếp nên các phòng ban trong công
ty đối xử khá lịch sự với cô, nhưng Đổng Tri Vy thừa hiểu đối tượng mà
họ đối xử khách khí chỉ là vị trí mà cô đang ngồi mà thôi, nói chuyện
làm việc đều vô cùng cẩn trọng như sợ bị người ta nắm thóp.
Sau khi
đặt điện thoại xuống Đổng Tri Vy khẽ thở phào. Mặc dù công việc lặt vặt
nhiều nhưng cô luôn gánh vác và giải quyết một cách vui vẻ, chỉ cần Viên Cảnh Thụy đừng có mấy quyết định khiến cô rối loạn là được, cô muốn một cuộc sống bình lặng nhưng người đàn ông như anh chỉ nhìn cũng cảm thấy
sóng to gió lớn.
Có tiếng gõ cửa vang lên, phòng thư ký của cô ở ngay bên ngoài văn phòng của Viên Cảnh Thụy, vì người ra vào nhiều nên cửa
luôn được mở, vì vậy tiếng gõ cửa cũng chỉ vang lên hai tiếng tượng
trưng mà thôi, cô ngẩng đầu lên thì người đó đã tới trước mặt cô rồi.
Gương mặt này khiến Đổng Tri Vy không kịp lên tiếng mà trong lòng đã muốn thở dài, đúng là hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, không ngờ người lên
lấy bản kế hoạch lại là Hà Vĩ Văn.
Đứng trước mặt Đổng Tri Vy khiến Hà Vĩ Văn không thể nào mở miệng nói chuyện một cách thoải mái được.
Đổng Tri Vy đứng lên trước cầm tập tài liệu LiLy vừa đưa cho cô rồi vòng qua bàn đến trước mặt cậu: “Là anh tới lấy à, tài liệu ở đây”.
Gương mặt cô vẫn mỉm cười, ngày trước cậu cảm thấy nụ cười của cô hấp dẫn biết
bao nhưng hôm nay lại có một cảm giác chưa từng có, nụ cười này xa cách
biết mấy, những nỗi trằn trọc hai ngày nay đồ dồn về khiến cậu không kìm nén được, tay cầm tập tài liệu, miệng ấp úng:
“Tri Vy, chuyện tối hôm kia…”.
Cửa văn phòng sau lưng Hà Vĩ Văn vẫn mở, trợ lý thư ký trong phòng ai ai
cũng ngồi ở chỗ của mình cúi đầu bận rộn, tiếng gõ bàn phím vẫn vang lên đều đều nhưng Đổng Tri Vy biết rõ người nào người nấy đang dựng tai lên để nghe ngóng, mỗi một câu nói của Hà Vĩ Văn vào giờ phút này đều trở
thành tin tức tám nhảm mới nhất trong công ty.
“Tối hôm kia mọi người đi ăn rất vui, anh về nhà suôn sẻ chứ?”. Đổng Tri Vy sợ Hà Vĩ Văn sẽ
nói những lời khiến người khác hiểu nhầm nên cô nhẹ nhàng ngắt lời cậu:
“Ừ, Tri Vy này, thực ra tôi có mấy lời muốn nói với cô”. Hà Vĩ Văn vẫn kiên trì lên tiếng.
“Bây giờ đang là giờ làm việc, chúng ta có thể nói chuyện sau giờ làm được không?”. Cô cảm thấy bất lực nói.
Cậu sững lại, đột nhiên như sực tỉnh liền hạ giọng nói: “Vậy tôi đợi cô tan ca, chúng ta, chúng ta cùng đi ăn cơm”.
Đổng Tri Vy nhìn gương mặt khẩn thiết của cậu mà cảm thấy phiền phức, cô
chau mày, phía ngoài tiếng gõ bàn phím thưa dần, chắc chắn những người
này đều đang dồn sự chú ý vào hai người.
“Xin lỗi, hôm nay tôi phải
đi học”. Cô đáp, điện thoại trên bàn vang lên, cô chưa bao giờ cảm thấy
vui khi nghe thấy tiếng điện thoại như bây giờ, cô nói “Xin lỗi”, sau đó quay người về bàn nghe điện thoại.
Hà Vĩ Văn không còn lý do ở lại
nữa nhưng trước khi đi vẫn cố gắng đến cùng, cậu giơ tay làm ký hiệu gọi điện thoại rồi dùng khẩu hình nói với cô:
“Vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho cô”.
Đổng Tri Vy thở dài trong lòng, bên tai vang lên tiếng nói từ đầu dây bên
kia, gương mặt cô gượng cười đáp lại cậu, có thế Hà Vĩ Văn mới cầm tài
liệu đi về, ngay cả bóng dáng cũng đầy vẻ hài lòng, mãn nguyện.
Đầu
dây bên kia vang lên tiếng của Hạ Tử Kỳ, như thường lệ điện thoại của
anh luôn gọi đến bàn Tri Vy và nhất định phải nói mấy câu bông đùa với
cô, đại loại như tối thư ký Đổng có thời gian không, có thể hân hạnh
cùng cô dùng bữa tối hay không. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, Hạ
Tử Kỳ không nói một câu thừa thãi nào mà gọi tới là hỏi ngay Viên Cảnh
Thụy có thể nghe điện thoại được không, điều này khiến Đổng Tri Vy cảm
thấy rất ngạc nhiên.
Đoán là có việc quan trọng nên Tri Vy lập tức
đẩy những phiền não về Hà Vĩ Văn ra khỏi đầu và đáp: “Tổng giám đốc Viên đang họp, nếu anh Hạ có việc gấp tôi có thể vào phòng họp truyền đạt
ngay”. Nói xong cô cầm sẵn bút trong tay để tiện ghi chép.
Hạ Tử Kỳ ngừng lại rồi nói: “Vậy thôi, đợi cậu ấy họp xong tôi sẽ liên lạc lại”.
Đổng Tri Vy “vâng” một tiếng, đang chuẩn bị cúp máy thì giọng Hạ Tử Kỳ lại vang lên: “Đợi chút đã”.
Cô lại đặt ống nghe lên tai, lần này giọng Hạ Tử Kỳ có phần do dự: “Thư ký Đổng, có việc này tôi muốn hỏi cô trước”.
Hỏi cô? Đổng Tri Vy cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn đáp ngay: “Anh Hạ cứ hỏi”.
Đầu dây bên kia nói rất chậm nhưng từng chữ đều rất rõ ràng: “Là thế này,
có một người không biết thư ký Đổng đã từng nghe tên chưa”. Nói đến đây
anh ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp: “Người đó tên Ôn Bạch Lương”.
Ống nghe trong tay Đổng Tri Vy bỗng trở nên nặng trĩu, cô im lặng vài giây
rồi nói, giọng tuy nhỏ nhưng rõ ràng: “Biết, tôi quen anh ấy”.
Chú thích:
(5) Đỗ trọng tên khoa học: Eucommia ulmoides là một loài cây gỗ nhỏ có
nguồn gốc ở Trung Quốc. Nó đã tuyệt chủng trong tự nhiên, nhưng được
trồng khá rộng rãi với tên gọi dân gian là cây ngô đồng tại Trung Quốc
để lấy vỏ có giá trị cao trong y học cổ truyền (ND).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT