Mã Lục nhăn mày thấp giọng: "Anh Quân à, cô gái này chắc phải
chịu thiệt rồi, vừa rồi em nhìn không rõ, hai tên này không phải dễ chọc đâu, anh nhìn đi bọn nó là ngồi ở bàn của Chu Tử Phong đấy."
Lưu Thiếu Quân cũng nhìn qua, đúng là tên Chu Tử Phong tiếng tăm lừng lẫy đang ngồi đó, anh buồn bực nói: "Tại sao hắn ta lại chạy từ thành
phố B đến đây chứ?"
Khẽ lắc đầu: "Lục Tử này, Chu Tử Phong thì cậu quên việc chọc hắn đi, bối cảnh tên đó lớn như vậy, thủ đoạn cũng rất nhiều, tuy đây không hỗn loạn như ở thành phố B nhưng mà phiền toái cũng lớn lắm, mặc kệ cho nó
nhàn."
Mã Lục gật đầu, hắn cũng hiểu chứ, cho dù mình trà trộn vào cái vòng
luẩn quẩn này lâu rồi, nhưng thế lực trong bóng tối đó, hắn không thể
nào trêu vào được.
Nghiêu Thuận Thuận nhìn mấy người không có ý tốt đang cản trở trước mặt, bĩu môi nói: "Tránh ra."
Một tên cười khẩy: "Cô em cũng được đấy, tránh ra cũng không phải
không được, chỉ cần cô em đi sang uống cùng anh Phong một chén, sau đó
sẽ để cô đi, thế nào?"
Nghiêm Thuận Thuận nhìn thoáng qua, ở chính giữa dãy bàn bên phải có
vài tên mặt người dạ thú đang ngồi đó, nhìn qua cũng biết là dạng bất
lương rồi, ngẩng đầu lên vừa lúc thấy Lăng Vi từ toilet đi ra, cô vội
vàng vẫy tay.
Hôm nay Cố Lăng Vi cảm thấy uể oải quá, về nhà chưa được thoải mái
vài ngày, dì nhỏ đã về rồi, hồi trước cô vội vàng ghi danh trường quân
sự, giữa đó cũng không có mấy thời gian cho nên chưa kịp cáo biệt dì.Dì
nhỏ là một phụ nữ rất có tư tưởng cổ hủ, nhưng mà tính cách lại phản
nghịch cực kì, từ nhỏ lớn lên chưa khi nào thiếu rắc rối, gọi là Thuận
Thuận thế đấy, chứ ở trong nhà một chút cũng không nhu thuận đâu.
Dì nhỏ lớn hơn Lăng Vi cũng không nhiều lắm, năm nay dì 26 tuổi, về
nước xong thì làm trong một nhà máy nước ngoài, thành phần tử tri thức,
tiền lương cao, đãi ngộ tốt, chỉ có điều việc này càng làm cho bác và mẹ gấp tới mức không chịu nổi, do bị ảnh hưởng bởi giáo dục phương tây,
bây giờ dì chẳng cần kết giao với bạn trai, càng miễn bàn tới chuyện kết hôn, xem đó như là việc xa xôi lắm vậy.Nói thật, Cố Lăng Vi cũng hơi sợ dì nhỏ lắm, lâu rồi không gặp, cho nên so với trong trí nhớ cũng khác
nhau nhiều, 26 tuổi lại chả lớn hơn cô là bao, ra ngoài đường Lăng Vi
còn thấy mình lớn hơn dì vài tuổi.
Lượn qua lượn lại, từ chỗ ăn uống đến điểm ăn chơi, trong ấn tượng
của Cố Lăng Vi đây cũng là khởi nguyên của mọi phiền toái, cô lâu rồi
cũng chưa đi thăm quan thành phố mình nhiều như vậy, vốn định lôi dì nhỏ về nhà, thế mà dì lại thích náo động đến vậy, kéo cô tới chỗ sàn nhảy
này đây, bên tai ầm ầm tiếng nhạc lẫn tiếng người, đầu Cố Lăng Vi tưởng
như muốn vỡ ra luôn, trong khi dì lại vui vẻ đi khiêu vũ, cô thở dài,
tạm thời vào toilet lánh nạn đã, đợi tới lúc âm thanh nhỏ xuống mới bước ra.
Ai ngờ vừa bước ra đã thấy dì nhỏ gặp phiền toái, cô vội tới bên: "Thuận Thuận, chúng ta về đi."
Đây là yêu cầu đặc thù của dì nhỏ, muốn Cố Lăng Vi ở bên ngoài không
được gọi cô là dì, quy định trực tiếp phải gọi tên, tránh bị già hóa
đi.Cố Lăng Vi cũng lười cùng dì tranh cãi, dù sao cũng chỉ cái tên thôi
mà, Nghiêm Thuận Thuận cũng biết hôm nay sắp có chuyện rồi, cho nên vội
gật đầu, cầm tay Lăng Vi nói: "Ừ, về thôi."
Nói xong định tránh hai người đàn ông kia mà bước ra ngoài, ai ngờ
người ta càng không có ý tốt, haha cười duỗi tay ngăn cản, thuận tiện
đánh giá Cố Lăng Vi bên cạnh: "Vốn tưởng gặp được một cô em siêu quần
xuất chúng, không ngờ lại thấy được cả hai chị em cơ đây, càng tiện, em
gái cùng nhau qua bồi anh uống vài chén rượu đi."
Nói xong liền vươn tay ra kéo cánh tay của Cố Lăng Vi, cô mặt đầy
bình tĩnh, tay phải chế trụ tay đối phương dùng sức kéo ra sau, đầu gối
nâng lên, đối phương hét lên một tiếng rồi vội lui về sau, cô nâng chân
lên đá, người đàn ông rống lên một tiếng rồi nằm vật giữa đất, liên tiếp một loạt các động tác lưu loát, người ngoài nhìn vào cũng không thấy rõ cô vừa mới làm gì nữa.
Bốn phía nhất thời một mảnh yên tĩnh, Nghiêm Thuận Thuận hưng phấn
hẳn, vỗ vai Vi Vi: "Dì cứ tưởng con tham gia quân ngũ cho vui, nhìn thì
tưởng đùa thật, sớm biết thế dì cũng tham gia quân ngũ, oai quá."
Đùng đùng năm sáu tên lao lên, Cố Lăng Vi và Nghiêm Thuận Thuận bị
vây bên trong, Cố Lăng Vi âm thầm kêu khổ, mình chỉ có chút kĩ xảo đó
thôi, cô cũng tự biết sức mình chứ, miễn cưỡng đánh được hai người là
giỏi lắm rồi, nhiều như vậy cùng tiến tới một lúc, cô là tiên cũng không đánh nổi.
Đang nghĩ tới mình nên ứng phó cho qua như thế nào đây, một giọng nói rất quen thuộc truyền tới: "Cố Lăng Vi, đúng là em rồi."
Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn chạy qua.
Cố Lăng Vi khi đó mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, cân nhắc ba người mình, chắc phần thắng bây giờ sẽ lớn hơn rồi đây.
"Thằng nhóc mày là ai, dám quản chuyện của anh Phong."
Ánh mắt Diệp Bành Đào lạnh lùng quét sang, nhìn tên đang bất động
thanh sắc uống rượu, nói: "Tao là ai à, mày không có tư cách để hỏi, đây là bạn gái tao, thức thời thì biến đi."
"Xì!Phế thằng ôn con này đi, dám ngông cuồng à."
Nói xong thì cả đám xông lên, Cố Lăng Vi đẩy Nghiêm Thuận Thuận sang
bên cạnh, dì đứng không vững, lảo đảo mấy bước may mà có người đỡ phía
sau mới chật vật đứng vững, lúc này phía trước đã hỗn độn nháo nhào, dù
gì mình cũng là dì nhỏ của Lăng Vi, đang định chạy lên hỗ trợ, phía sau
có một bàn tay giữ lấy thắt lưng của cô, cúi đầu nói: "Đừng làm phiền
thêm, ở trong này không nhúc nhích là được rồi."
Nghiêm Thuận Thuận lúc này mới ngơ ngẩn quay đầu lại, một người đàn
ông trưởng thành, lại giống như đã từng gặp ở một nơi nào đó, người này
cũng không chú ý tới cô, hứng thú nhìn về trận đánh phía trước, Mã Lục
cũng dự đoán được tình hình sẽ phát triển thành vậy, đi lên nói: "Anh
Quân, anh xem mấy tên kia xử thế nào đây?"
Lưu Thiếu Quân cười nhẹ: "Cậu tùy ý xử đi."
Mã Lục lúc này mới nhìn tình hình chung, sáu tên thì ba tên đã lăn ra đất, ánh mắt Lưu Thiếu Quân dừng lại trên người Cố Lăng Vi, hình như là bạn gái nhỏ của Bành Đào, là người chuyên xem náo nhiệt mà nói, từ nhỏ
sống trong đại viện không muốn cũng phải trở thành thiên tài đánh nhau,
chưa kể đến anh rể từng ném vào trại huấn luyện hai tháng, cho nên anh
cũng thành tổ tông đánh nhau rồi.
Nhưng nhìn các động tác lưu loát của cô bé này vẫn khiến anh giật
mình không nhỏ, không phải hoa mỹ nhưng mỗi chiêu đều có thể chế địch,
chỉ có quân đội đi ra mới có thể tôi luyện đến thế, phản ứng nhanh nhẹn, ra tay chuẩn xác, giống như không cho đối phương thời gian phản ứng đã
đánh bại, loại tố chất này đúng như Bành Đào nói, không thua gì người
lính, lại còn cực kì tiêu chuẩn, dù chỉ là quần bò T shirt tết tóc đuôi
sam, nhưng lại khiến cô trông cực kì đẹp mắt.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, cái loại khí chất của riêng quân nhân này càng
khiến cô bé không giống người thường nữa, anh cúi đầu nhìn thoáng qua
người rất giống nữ sinh đang tựa trong lòng mình, môi cắn móng tay, mắt
nhẹ nhàng nhấp nháy, so với bạn gái Diệp Bành Đào cũng có đến năm phần
giống nhau, chắc là chị em thì phải, nhưng mà khí chất của hai người lại hoàn toàn tương phản, một người kì quặc, một người lại là đại mỹ nữ
phong tình, mâu thuẫn nhưng lại đầy dụ hoặc.
Mã Lục vội vàng chạy ra hòa giải: "Hiểu lầm hiểu lầm thôi mà, mấy anh ơi, đều là người một nhà cả, sao lại đánh nhau làm gì."
Chu Tử Phong lúc này mới ung dung đi tới, không buồn nhìn Mã Lục, ánh mắt trực tiếp đánh giá Cố Lăng Vi: "Thân thủ con bé này tốt đấy, chắc
chắn là trường đó."
Cố Lăng Vi không khỏi kinh ngạc, tự nhiên nhớ tới nội quy nghiêm khắc của trường mình, nếu như bị truyền đến tai nhà trường, chắc ước mơ tham gia quân ngũ của cô sẽ ngâm nước nóng hết mất, cô cắn môi im lặng, Diệp Bành Đào nghiêng người che trước mặt: "Trường học nào có liên quan gì
tới ông, nếu ông không đụng trước, chúng tôi cũng đã không đánh vào."
Ánh mắt Chu Tử Phong lạnh lùng hẳn, đến Diệp Bành Đào còn thấy lạnh
cả người, Lưu Thiếu Quân đi tới cười nói: "Thì ra là Chu Tử Phong, nghe
đại danh đã lâu, tôi là Lưu Thiếu Quân, đây là cháu trai tôi và bạn gái
nó, đắc tội với anh rồi, mong được anh thứ lỗi cho, cái này cũng gọi là
không đánh nhau không quen, hôm nay bạn đây mời khác, chúng ta cùng thuê một phòng trong kia uống rượu, coi như cho bạn bè mặt mũi cái, Mã Lục
nhanh mang mười bình rượu hoàng gia vào đi."
Nói xong mấy người vây quanh Chu Tử Phong cũng vào bên trong, Cố Lăng Vi khi đó mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, ngẩng
đầu vừa vặn chạm đến ánh mắt của Chu Tử Phong, chỉ một cái liếc thôi
cũng khiến cô sợ run cả người, ánh mắt đó hắc ám mà sâu thăm thẳm, giống như loài chim ưng, không rét mà run là thế.
Trong đám cũng có vài người quen biết rộng, đương nhiên họ biết Lưu
Thiếu Quân này là ai, và đây đương nhiên là con trai độc nhất của Diệp
tư lệnh, đâu phải nhân vật dễ chọc vào, cái gọi là cường lòng không áp
địa đầu xà là vậy, cho nên cũng chỉ có thể để mặt cười cho qua, huống
chi đối phuong còn hạ mình trước, thế là đồng loạt kéo nhau vào phòng
nhậu.
Nghiêm Thuận Thuận vội vàng kéo Lăng Vi lại kiểm tra xem có thương
tích gì không, nếu mẹ mà biết, cô chắc chịu không nổi, kiểm tra cả buổi, ống tay áo bị xé rách một mảng lớn, Diệp Bành Đào nhíu mày: "Cố Lăng Vi sao em lại tới mấy nơi thế này, nếu như không gặp anh và Viễn thì em
mệt rồi, cùng lắm thì hạ được hai tên, còn muốn làm anh hùng nữa à,
không chừng còn thành liệt sĩ."
Cố Lăng Vi liếc mắt: "Anh không phải cũng tới đây sao, còn cái gì gọi là nghiêm túc của quân nhân nữa, lo cho mình tốt vào."
Diệp Bành Đào bị câu nói của cô mà nghẹn họng, Nghiêm Thuận Thuận
nhìn quanh mới bật cười: "Thì ra Vi Vi nhà mình cũng có lúc miệng mồm
lợi hại vậy đó, dì vẫn tưởng cháu hiền cơ, ai đây?Bạn trai của cháu à,
là ai?"Nói xong đưa mắt đánh giá Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn, chà, Vi
Vi, không tưởng tượng được trường quân sự cũng có mấy anh chàng đẹp trai thế đấy, dì tưởng toàn mấy tên ngốc không thôi chứ.
DIệp Bành Đào và Trịnh Viễn bị dì xem tới mức không được tự nhiên,
đúng lúc Mã Lục từ trong bước ra: "Bành Đào, cậu vào đi, anh Quân gọi."
Diệp Bành Đào nhìn Trịnh Viễn một cái ,do dự bước vào, Trịnh Viễn vỗ
vỗ vai: "Cậu đi đi, tên Chu Tử Phong đó rất khó đối phó, mình đưa Cố
Lăng Vi về trước."
Bành Đào gật đầu, quay sang bá đạo nói với cô: "Về sau mấy nơi này
không được đến nữa, khi nào anh đưa đi mới được vào, biết không?"
Nói xong khách khí gật đầu với Nghiêm Thuận Thuận một cái rồi bước
nhanh vào trong, dì cười ha hả: "Oa thằng bé đẹp trai này thật là có ý
tứ, so với anh rể còn tốt hơn, là cậu nhóc này, đúng không?"
Cố Lăng Vi vụng trộm nhìn qua Trịnh Viễn, lạnh lùng trả lời: "Nghiêm
Thuận Thuận dì đừng nói hươu nói vượn nữa, ngày mai cháu mách bà ngoại
giờ, đó là Diệp Bành Đào, còn đây là Trịnh Viễn, là học trưởng trường
cháu."
Nghiêm Thuận Thuận tức tối: "Rồi dì không nói gì hết, con gấp cái gì chứ, từ nhỏ đã thế rồi, con mà quýnh lên là có vấn đề."
Cố Lăng Vi nháy mắt đỏ mặt, không có biện pháp với dì nhỏ nữa rồi,
Trịnh Viễn bật cười, ánh mắt đảo qua cánh tay cô, cởi áo khoác của mình
lên, Cố Lăng Vi ngẩn ra, cô phát hiện trong mắt Trịnh Viễn lúc này có
một sự quan tâm dịu dàng không hề che giấu.
"Đây là dì em."
Trịnh Viễn ngẩn ra một lúc, cung kính nói: "Chào dì..."
Còn chưa dứt lời đã bị Nghiêm Thuận Thuận ngắt lời: "Không được gọi
là dì, ta đây còn thanh xuân mơn mởn như vậy, đâu có một đứa cháu trai
lớn tồng ngồng như thế được, người ta nhìn còn tưởng bà già."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT