Lã Liên Long nghe xong lập tức tỉnh táo lại: “Cậu nói xem người kia thế nào?”
Diệp Vinh Thu lại trầm ngâm không lên tiếng. Anh đang nghĩ xem rốt cuộc Hắc Cẩu là một người thế nào. Anh nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu vẽ lên hình ảnh Hắc Cẩu. Cái người Hắc Cẩu này, anh cứ nghĩ mình có muốn quên cũng không quên được, nhưng rốt cuộc dáng vẻ hắn ra sao, anh dần dần cảm thấy mơ hồ. Mấy năm này Hắc Cẩu thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của anh, trong mơ rõ ràng như vậy, nhưng sớm hôm sau tỉnh lại, anh liền thấy mông lung. Ấy không còn là một hình tượng cụ thể, mà đã dung nhập vào linh hồn anh.
Lã Liên Long thấy Diệp Vinh Thu thất thần, bèn giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh: “Này?”
Diệp Vinh Thu hoàn hồn lại, hắng giọng một cái, mở miệng một cách máy móc: “Cậu ấy tên Chung Vô Mai, nhưng có lẽ cậu ấy sẽ không dùng tên này mà lấy nhũ danh Hắc Cẩu, cũng có thể gọi là A Hắc. Cậu ấy cao như này…” Diệp Vinh Thu đứng lên khoa tay múa chân, “Sải tay dài như này.” Anh mải mê miêu tả, cánh tay kéo rộng ra ước lượng. “Cậu ấy kém tôi ba tuổi, cũng giọng Trùng Khánh giống tôi, mũi rất cao, mắt dài tinh tế, rất khôi ngô, bốn năm trước khá đen, bây giờ.. chắc còn đen hơn nữa. Sau lưng cậu ấy có một vết sẹo, hình dấu gạch chéo, một vết do mảnh vỡ bom Nhật cứa vào, tương đối nông, chắc đã khép miệng, vết sẹo còn lại thì rất sâu, do giặc đâm dao vào, không liền lại được, từ xương bả vai bên trái kéo dài tới mãi thắt lưng.”
Lã Liên Long cau mày chăm chú nghe, gật đầu liên tục: “Được rồi, tôi nhớ rồi. Cậu ta là ai vậy? Có gia nhập cộng sản không?”
Diệp Vinh Thu cắn môi: “Tôi không biết.”
Bốn năm trước ở Thụy Xương, Hắc Cẩu đẩy anh ngã xuống sông, từ đó trở đi anh không gặp lại Hắc Cẩu nữa. Mấy năm này anh đã nghĩ tới rất nhiều tình huống có thể xảy ra. Tình huống có khả năng nhất, có lẽ Hắc Cẩu đã chết từ bốn năm trước. Diệp Vinh Thu từng nghe qua chuyện về binh đoàn của Cố Tu Qua, cùng ngày phục kích ấy toàn quân họ bị diệt, ngày hôm sau quân Nhật kéo tới chiếm trọn Thụy Xương. Đúng vậy, toàn quân bị diệt, Cố Tu Qua, Lưu Văn, Quách Võ,.. biết bao nhiêu người Diệp Vinh Thu quen, những anh em đã cùng kề vai sát cánh vào sinh ra tử.. đều đã hi sinh trong trận chiến khốc liệt ấy. Lúc chạy tới vách núi kia, phía sau biết bao giặc Nhật truy kích như vậy, họ thì không có viện quân, súng trong tay Hắc Cẩu cũng không còn nhiều đạn, sao có thể thắng được giặc Nhật? Có cho người khác nghĩ, chắc người ta cũng cho rằng Hắc Cẩu đã chết.
Thế nhưng tình huống này tàn khốc như vậy, Diệp Vinh Thu không muốn nghĩ tới. Anh có thể sống sót ở Ngạc Nam, gia nhập quân cộng, thành lập xưởng công binh, trở thành chính ủy.. Anh có thể gắng gượng tới bây giờ cũng vì niềm tin, rằng nhất định anh phải tìm được Hắc Cẩu. Giả như khi ấy anh chấp nhận rằng Hắc Cẩu không còn nữa, có lẽ anh sẽ không leo lên bờ mà mặc dòng sông cuốn mình đi.
Một khi Hắc Cẩu còn sống sót, có hai khả năng có thể xảy ra, hoặc là hắn sẽ gia nhập đoàn của giặc Nhật. Diệp Vinh Thu biết Hắc Cẩu biết nói tiếng Nhật, cái ngày ở bến tàu An Khánh định mệnh ấy, cũng nhờ Hắc Cẩu dùng tiếng Nhật nói chuyện với binh đoàn giặc đánh lén nên họ mới có thể giữ được tính mệnh. Tuy rằng khả năng này rất khó có thể xảy ra, nhưng nếu Hắc Cẩu đặt mạng sống của bản thân lên tất thảy, không chừng hắn sẽ đầu quân cho Nhật.
Còn khả năng còn lại, có lẽ Hắc Cẩu cũng sẽ nhảy xuống sông. Cho nên ngày ấy sau khi lên bờ, anh ngồi cả ngày bên bờ sông đợi, đợi xem sông có cuốn bóng người quen tới không. Anh ngồi yên bên sông suốt ba ngày, mãi tới khi ngất đi cũng không đợi được Hắc Cẩu, sau này dù biết rõ không thể nào, nhưng anh vẫn giữ thói quen ngồi ngẩn người bên bờ sông.
Giả như Hắc Cẩu còn sống, giờ hắn đang ở đâu, Diệp Vinh Thu thật sự không biết. Có lẽ hắn sẽ lại gia nhập binh đoàn quốc quân, có thể hắn sẽ đầu quân cho cộng, hoặc cũng có thể trút bỏ quân trang thành một người dân bình thường… Mà anh, việc duy nhất anh có thể làm là ở lại nơi họ lạc mất nhau, đợi hết ngày này qua ngày khác.
Lã Liên Long nhíu mày: “Không biết. Vậy tìm sao đây? Cậu nói bốn năm trước cậu ta là lính quốc quân phải không? Vậy giờ cậu ta còn theo quốc quân không? Liệu có còn ở Hồ Bắc không? Muốn tìm người, ít nhất cũng phải có phạm vi nhất định chứ?”
Diệp Vinh Thu cười khổ. Nếu đã biết phạm vi, hà tất anh phải mất năm năm để đợi một người.
Lã Liên Long nhìn nét mặt Diệp Vinh Thu, cũng đoán được vài phần, đồng cảm vỗ vỗ vai anh: “Được, tôi biết rồi, chuyện của cậu nhất định tôi sẽ lưu tâm.” Thời chiến loạn, chuyện của Diệp Vinh Thu anh đã thấy nhiều nhưng không thể trách. Rất nhiều người đã mất thân nhân của mình trong mưa bom bão đạn, anh em đồng đội là những người duy nhất họ có thể dựa vào. Mà trên chiến trường, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đoàn binh bị đánh tan tác, anh em đồng đội lạc mất nhau. Chỉ cần trong lòng vẫn còn nhớ đến đồng đội của mình, mỗi khi gặp quân bạn đều phải hỏi xem liệu có gặp đồng đội của mình không? Người đó còn sống chứ? Giờ có khỏe hay không?
Lã Liên Long giơ chén lên: “Nào, tôi mời cậu thêm chén nữa, uống xong sớm nghỉ ngơi một chút, mai lại giúp chúng tôi sửa pháo.”
Diệp Vinh Thu cười cười, cùng anh chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Vinh Thu bắt đầu lấy đồ nghề ra làm việc. Khẩu pháo này của Lã Liên Long, đường đạn bắn đã cũ kỹ hư hao, cũng may mà Lã Liên Long phát hiện kịp thời, lập tức nhờ Diệp Vinh Thu tới sửa chữa, nếu không cứ tiếp tục sẽ rất dễ bị nổ khi bắn.
Diệp Vinh Thu tìm vài người tới giúp tháo khẩu pháo, gỡ bộ phận bị hỏng xuống. Đúng lúc này, Lã Liên Long dẫn theo một quân nhân quân trang thẳng thớm đi tới. Diệp Vinh Thu ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra phía sau Lã Liên Long, chỉ thấy người kia vô cùng quen mắt, anh nhìn quân hàm của người kia, là một trung úy liên trưởng. Anh còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã bước một bước dài đi qua Lã Liên Long, kích động nắm chặt tay Diệp Vinh Thu, giọng nói không giấu được kinh hỉ: “Mậu Thực? Là cậu thật sao?”
Diệp Vinh Thu sửng sốt, Mậu Thực.. đây là tên tự của anh, đã lâu lắm rồi không có người gọi anh như vậy, nay gọi vậy nghe có chút lạ tai. Anh lại nhìn chòng chọc người kia một lúc, gương mặt cũng dần lộ ra vẻ vui mừng: “Ôi! Phùng huynh!”
Diệp Vinh Thu không thể ngờ, anh có thể gặp được cố nhân ngày còn ở Trùng Khánh ở nơi này —— người kia chính là Phùng Chân!
Ngày ấy vì anh mà Phùng Chân bị Hoàng Tam gia bắt tới làm nhục, cũng may mà có Hắc Cẩu cứu anh ra, sau này anh tòng quân. Mấy tháng đầu Diệp Vinh Thu vẫn còn nhớ thương Phùng Chân ở quân đội, không biết liệu anh có sống tốt không, không ngờ sau này chính bản thân anh cũng bị luân lạc tới đây, tháng ngày sau đó trong đầu chỉ còn súng ống và đánh giặc, dần dần ném Phùng Chân ra sau đầu.
Phùng Chân vô cùng vui mừng, dùng sức ôm chặt Diệp Vinh Thu: “Thật tốt, thật tốt quá! Anh nghe doanh trưởng nói trong đoàn độc lập số năm có một chính ủy tên Diệp Vinh Thu, mới đầu còn tưởng trùng tên, sau lại nghe nói là người Trùng Khánh liền tới xem một chút, không ngờ là cậu thật!”
Lã Liên Long bắt đầu tranh công: “Ha ha, không ngờ hai người lại quen nhau! Vừa nghe Diệp Tử là người Trùng Khánh, tôi nghĩ ngay đến Phùng liên trưởng cũng là người Trùng Khánh, tuổi hai người cũng xêm xêm nhau, không ngờ hai người lại biết nhau từ trước! Thật vừa khéo, tôi còn định giới thiệu hai người với nhau.”
Phùng Chân thân thiết ôm chặt lấy Diệp Vinh Thu: “Doanh trưởng, tôi với cậu ấy là bạn học cũ của nhau!”
“Ồ! Thật vậy sao! Vậy càng khéo hơn! Không được, không được rồi, lần này Diệp Tử sửa pháo xong phải ở đội tôi thêm hai ngày, cùng ôn chuyện với bạn cũ!”
Phùng Chân mỉm cười nhìn về phía Diệp Vinh Thu. Đang ở tiền tuyến kháng Nhật lại có thể gặp cố nhân, quả thật là chuyện tốt: “Trời ơi, cứ như đang nằm mơ vậy! Mậu Thực, cậu còn biết sửa pháo nữa! Đây đúng là Mậu Thực mà anh biết sao?! Cậu nhéo anh một cái xem nào!”
Diệp Vinh Thu cũng không nhịn được cười. Anh đưa mắt nhìn Phùng Chân, gương mặt quen thuộc này khiến anh nhớ tới rất nhiều người ngày còn ở Trùng Khánh. Anh hé miệng, câu đầu tiên nói ra lại là: “Anh Phùng, mấy năm này không biết anh có gặp Hắc Cẩu không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT