Mười giờ tối, đèn trong dinh thự nhà họ Diệp đều đã tắt, Hắc Cẩu từ bên lề đường đứng lên, chậm rãi đi về nhà.
Nhà hắn nằm sâu trong một con hẻm ở Giang Bắc, con ngõ rách nát, khắp nơi chỉ có bóng người nghèo, bọn họ đều là những mảng tối nghèo hèn thấp kém ở Trùng Khánh. Hắc Cẩu còn chưa đến gần ngõ đã nghe thấy một mùi tanh tưởi, nếu như Diệp Vinh Thu đi qua nơi này, chỉ sợ khi về sẽ ngâm mình tắm mấy tiếng liền, nhưng Hắc Cẩu đã sớm tập thành thói quen, lông mày chẳng nhíu đến một cái, cứ thản nhiên đi vào.
Đi qua vô số bãi rác chồng chất, Hắc Cẩu dừng chân bên một chiếc cửa gỗ siêu vẹo, đá cái cửa lung lay như sắp đổ kia rồi đi vào.
“Ai, ôi, này, đồ chó hoang anh nhẹ một chút đi! A…”
Vừa mới vào sân đã nghe thấy tiếng rên rỉ cao vút của một người phụ nữ. Tiếng rên này đến từ căn nhà phía đối diện, của một góa phụ chừng bốn mươi tuổi, mợ Nga.
Không ai biết mợ Nga họ gì, chỉ biết chồng mợ là một phu xe họ Lý, hầu hết mọi người đều kêu là mợ Nga, nhưng cũng có người thì gọi chị. Mợ mặc kệ người khác gọi sao thì gọi, nhưng nếu có ai đó lấy họ người chồng tôn kính của mợ ra mà gọi là Lý Nga, mợ sẽ phát hỏa, người đàn bà chanh chua ấy sẽ chỉ thẳng vào mũi đối phương mà mắng. Mọi người đều dị nghị bàn tán phía sau lưng mợ, nói rằng nếu chồng mợ ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ đội mồ sống dậy, bởi vì mợ làm một công việc rất mất mặt, ấy là làm kỹ nữ — mợ là một kỹ nữ, một mình đeo biển hành nghề trên cái đất xướng, số tiền ngủ cùng người khác kiếm được, cũng như số tiền Hắc Cẩu bỏ ra mua một bao thuốc lá.
Một con mèo khoang không biết chui ra từ đâu, chạy đến bên chân Hắc Cẩu, cọ cọ vào ống quần hắn. Đó là con mèo mà mợ Nga nuôi, đặt tên là Tiểu Hoa. Hắc Cẩu khom lưng ôm lấy Tiểu Hoa, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó. Tiểu Hoa vươn hai cái chân trước cọ cọ vào ***g ngực hắn, không ngừng kêu meo meo. Hắc Cẩu vỗ đầu nó nở nụ cười, ôn nhu hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Hoa lại kêu hai tiếng meo meo, lè lưỡi liếm ngón tay Hắc Cẩu. Thế là Hắc Cẩu sờ bụng nó, xem ra đang đói bụng đây. Hắc Cẩu ôm Tiểu Hoa đi vào căn nhà của mình, lấy ra một miếng thịt khô và một ít bánh quy, thả xuống trước mặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa liền vui vẻ ăn.
Hắc Cẩu đi vào sân nhỏ, nhặt một cục đá lên, cầm trong tay ước lượng, sau đó ném ra ngoài.
“Ầm ầm!” Một tiếng vang lớn cùng tiếng hét chói tai của một người phụ nữ vang lên, mấy giây sau mợ Nga khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm chạy ra ngoài. Mợ mới chui từ trong chăn ra, áo choàng tiện tay khoác, cặp gò bồng đào trắng nõn hiện rõ ra, thế nhưng mợ chẳng để ý, mà vốn mợ đâu có biết cái gọi là liêm sỉ. Mợ ra ngoài nhìn cửa thủy tinh bị ném vỡ, chống eo mắng to: “Sư bố mẹ mày, ném vỡ đầu người ta làm sao, thủy tinh đâm vào người ta thì làm sao?”
Hắc Cẩu không mấy hứng thú nhìn bộ ngực phập phồng lên xuống của mợ khi mắng người: “Mợ đừng có để mèo kêu, nghe não lòng lắm.”
Lúc này một người đàn ông trung niên tướng mạo thấp bé đi từ nhà của mợ Nga ra, đang hăng hái thì bị người ta quấy rầy, vốn đang nổi giận đùng đùng lên thì nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Hắc Cẩu ở trong sân, cơn tức xẹp đi một chút, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười: “Cẩu ca, về rồi hả.”
Hắc Cẩu biết ông ta, người này là khách quen của mợ Nga, bán tào phớ ở bên cạnh con hẻm, tên Vương Nhị. Vợ Vương Nhị nổi tiếng là người đàn bà chanh chua, hai người này cãi nhau đều đặn mỗi ngày, ba bữa đánh nhỏ, dăm bữa đánh lớn, ầm ĩ đến nỗi quăng hết nồi niêu bát đũa ra ngoài cửa. Bởi vậy mà tuy họ làm ăn tạm được, nhưng càng ngày lại càng nghèo. Vương Nhị vừa gặp người đã than muốn bỏ quách bà vợ xấu xí ở nhà kia đi, vợ ông ra đường cũng kể lể chuyện muốn ly dị, thế nhưng hai người này vẫn ở với nhau đến giờ.
Hắc Cẩu mặc kệ ông ta, xoay người trở về nhà. Bỏ lại mợ Nga với Vương Nhị đứng trong sân rùm beng vì chuyện ngày hôm nay. Vương Nhị nói vì mình chưa ‘tới’ nên không thể đưa tiền được, mợ Nga lại nói cây súng của ông ta đã hết nhạy, lằng nhằng tốn thời gian, chính mợ phải giúp ông lau sạch súng, cho nên vẫn phải trả tiền.
Hắc Cẩu chán nản nghe tiếng cãi vã ở bên ngoài, đột nhiên cảm thấy ống quần mình bị kéo một chút, cúi đầu thì thấy Tiểu Hoa. Hắn ôm Tiểu Hoa lên, ôn nhu vuốt bộ lông trên người nó. Tiểu Hoa ngẩng đầu ghé đến bên mặt hắn, thấy vậy hắn cũng phối hợp ghé sát mặt vào, Tiểu Hoa hôn lên cằm hắn một cái. Hắc Cẩu cười nhẹ, ôm Tiểu Hoa khẽ gọi: “Cục cưng.”
Tiểu Hoa làm nũng cọ vào ***g ngực hắn.
Lúc này mợ Nga chạy tới cửa nhà hắn, mắng: “Đồ chó hoang, mày làm hỏng việc làm ăn của nhà người ta, mất toi một lần làm việc! “
Hắc Cẩu buông Tiểu Hoa ra, lấy đầu ngón chân nhẹ đá vào cái mông nó, nó nhảy cửa sổ đi ra ngoài. Hắc Cẩu đi ra, mở cửa, nghiêng người dựa vào khung cửa, mợ Nga chỉ vào mũi hắn mắng “Mả cha mày” “Đồ chó hoang” “Quân tạp chủng”.. loạn hết cả lên. Vẻ mặt Hắc Cẩu vô cùng hưởng thụ, mãi đến khi mợ Nga thấy mệt, thở phì phò không lên tiếng được nữa, Hắc Cẩu mới móc trong túi ra một tập pháp tệ, ném vào lòng mợ Nga: “Bồi cửa thủy tinh nhà mợ này.” (pháp tệ = tiền giấy của chính phủ Quốc Dân Đảng phát hành sau năm 1935).
Mợ Nga cầm tiền hắn ném tới, mở to mắt ra nhìn: Mợ bồi Vương Nhị ngủ năm mươi lần cũng không kiếm được nhiều tiền như thế! Mợ chậm rãi cất tiền, xoay người quay trở về, còn hùng hùng hổ hổ: “Thằng quỷ, tiền của mày toàn tiền bẩn. Thằng tạp chủng mày chém ai mà nhận được phỏng? Không sợ sau này phải xuống địa ngục sao?”
Hắc Cẩu nhún vai: “Địa ngục nhìn như nào? Thật ra cháu cũng tò mò muốn xem lắm. Không biết chơi có vui không?”
“Vậy mày đi mà xem, sớm muộn gì mày cũng được xem thôi.” Mợ Nga bước vào nhà, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, cũng không còn mắng người. Một lát sau, Hắc Cẩu nghe thấy tiếng cười điên cuồng từ nhà mợ vang ra, bật cười lắc đầu, xoay người đi ngủ.
Sớm hôm sau, Hắc Cẩu lại đến trước dinh thự nhà họ Diệp mà ngồi chồm hổm canh người.
Áng chừng đến tầm trưa, cửa dinh thự nhà họ Diệp mở ra, người hầu của Diệp Vinh Thu là A Phi chạy ra, tới trước mặt Hắc Cẩu, vẻ mặt khinh thường đánh giá hắn: “Này, theo tôi vào, nhị thiếu gia nhà tôi muốn gặp anh.”
Hắc Cẩu đứng lên, xoay xoay duỗi duỗi chân tay ngồi đến tê, cà lơ phất phơ theo A Phi đi vào dinh thự nhà họ Diệp.
A Phi không dẫn Hắc Cẩu vào phòng khách mà chỉ đưa đến sân, sau đó bỏ lại câu chờ một chút rồi đi. Hắc Cẩu biết Diệp Vinh Thu không muốn người như hắn giẫm chân lên gạch men sứ nhà họ Diệp, nếu không phải sợ hắn ầm ầm ĩ ĩ ngoài đường gây mất thể diện thì căn bản sẽ không để kẻ thấp hèn như hắn tiến vào Diệp gia. Hắc Cẩu cũng chẳng để ý, tự tìm một băng ghế rồi ngồi xuống, sờ sờ cái bàn sờ sờ cái ghế, sau đó lại chạy đi tới đung đưa xích đu trong sân.
Lúc Diệp Vinh Thu đi ra thì thấy Hắc Cẩu ngồi trên xích đu cười phơ lớ đến vui vẻ. Hắn vươn thẳng chân ra, ngồi trên cái xích đu dành cho trẻ con và thiếu nữ trông vô cùng buồn cười, chỉ là hắn lại chẳng thấy như vậy, Diệp Vinh Thu thầm khinh bỉ trong lòng: Còn không bằng tụi nhà quê!
Hắc Cẩu thấy Diệp Vinh Thu tới cũng không đứng lên, rung rung cặp chân dài, thái độ không tôn trọng, còn nhếch môi cười tà: “Diệp nhị thiếu gia, hôm nay Hoàng Tam gia lại kêu tôi tới gửi lời hỏi thăm đến anh.”
Diệp Vinh Thu vừa nghe thấy ba chữ Hoàng Tam gia, ánh mắt như muốn phun lửa, nhưng anh vẫn cố khắc chế, thậm chí tâm tình chán ghét đối với Hắc Cẩu cũng được giấu đi bảy tám phần, chỉ nghiêm mặt nói: “Phải thế nào thì cậu mới chịu đi?”
“Đi?” Biểu tình Hắc Cẩu rất đỗi ngạc nhiên: “Nhị thiếu gia vừa mới cho tôi vào đã vội đuổi tôi đi rồi sao? Còn tưởng tốt xấu gì cũng được mời ăn một bữa sơn hào hải vị, để tên nhà quê tôi đây mở to mắt nhìn một chút chứ.”
Diệp Vinh Thu thầm mắng trong lòng: Đúng là không biết xấu hổ! Nói: “Ra giá đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Như nghe được điều gì đó rất buồn cười, Hắc Cầu bật cười một tiếng. Sau khi cười xong, hắn ngồi trên xích đu, khuỷu tay chống xuống đầu gồi, nâng mặt mỉm cười chăm chú nhìn Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu cố nén chán ghét mà nhìn hắn một cái. Thật ra dáng dấp Hắc Cẩu không tệ, chỉ là lúc nào cũng ngang ngược hung bạo, khiến không ai muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng bởi vậy mà Diệp Vinh Thu chưa từng nghiêm túc nhìn hắn một lần nào. Đôi mắt Hắc Cẩu rất đen, là một sắc đen thuần, không có ánh sáng pha tạp, Diệp Vinh Thu mới nhìn hai giây đã thấy áp lực, dời ánh mắt qua chỗ khác.
Hắc Cẩu nói: “Nhị thiếu gia, không phải tôi muốn trông coi anh, có thời gian làm việc này, không bằng đi uống rượu tìm kỹ nữ hầu! Tam gia muốn tôi tới coi anh nên tôi mới đi, ở chỗ Tam gia còn có đám chó trắng chó đỏ chó xanh chó hoa, tha hồ vây xung quanh anh sủa.”
Diệp Vinh Thu hỏi: “Phải làm thế nào thì Hoàng Tam mới bằng lòng buông tha tôi?”
Hắc Cẩu cười: “Nhị thiếu gia, không phải anh đã biết rõ rồi hay sao mà còn hỏi. Tam gia nhà tôi coi trọng cái mông anh, anh cởi quần ra chịu để ông ta mân mê chơi đùa, khẳng định ông ta sẽ coi anh như bảo bối trong tay, đến khi ấy anh có cầm súng đập chết đám chúng tôi, ông ta cũng vui mừng, mà anh cũng nhàn hạ.”
Bởi vì lời nói khó nghe của hắn mà Diệp Vinh Thu tức đến sùi bọt mép, gương mặt trắng nghẹn rồi lại đỏ bừng, răng nghiến kèn kẹt, khinh thị nửa ngày cuối cùng mắng ra mấy tiếng: “Đúng là đồ chó dữ!”
Hắc Cẩu chỉ cười.
Diệp Vinh Thu nói: “Cậu quay về nói cho Hoàng Tam, bảo ông ta dẹp ngay cái suy nghĩ kia đi! Cái loại chuyện bẩn thỉu này, tuyệt đối không có khả năng! Tôi thà bị một con chó.. tôi.. chứ cũng không để ông ta đạt được như ý!”
Hắc Cẩu mở to mắt nhìn: “Ế? Nhị thiếu gia nguyện ý bị chó làm? Lẽ nào coi trọng tôi sao? Đừng có nói cho Tam gia biết đó, nếu không Tam gia đập chết tôi mất!”
“Cậu!!!” Diệp Vinh Thu tức đến giận run, chỉ vào mũi hắn mắng: “Cậu! Cậu! Cậu thúi lắm! Mau cút đi!”
Hắc Cẩu hời hợt liếm môi.
Lúc này A Phi chạy tới, ghé bên tai Diệp Vinh Thu thấp giọng nói: “Cậu chủ, có điện thoại tìm cậu.”
Diệp Vinh Thu liếc mắt nhìn: “Ai gọi tới?”
Bộ dạng A Phi như muốn nói rồi lại thôi, nhìn Hắc Cẩu một chút, sau đó ghé sát bên tai Diệp Vinh Thu thấp giọng nói hai câu. Diệp Vinh Thu cả kinh, lập tức bỏ lại Hắc Cẩu rồi đi vào trong nhà, Hắc Cẩu không hiểu cái gì, lại tiếp tục vui vẻ đung đưa xích đu.
Mấy phút sau, Diệp Vinh Thu nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài. Bộ dạng xem ra còn tức giận hơn ban nãy, cà vạt không biết đã bị kéo từ lúc nào, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra xương quai xanh thanh tú. Anh vọt tới trước mặt Hắc Cẩu, một tay kéo cổ áo hắn, tay kia thì vung quyền, đánh Hắc Cẩu ngã khỏi xích đu.
Hắc Cẩu ôm mặt nhìn anh đầy khó hiểu, chỉ thấy anh phát điên chỉ vào mũi mình mắng: “Đê tiện! Thâm độc! Vô sỉ! Mấy người không biết xấu hổ! Cho rằng bắt cóc Phùng Chân thì có thể ép tôi được hay sao?! Đây là phạm pháp! Tôi muốn tố cáo!”
Hắc Cẩu ngẩn người lặp lại: “Phùng Chân?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT