Diệp Vinh Thu không dám ở lại khu mỏ lâu, bởi anh không biết khi nào viện binh của Nhật sẽ lại tới, bên anh chỉ còn hơn hai mươi chiến sĩ được huấn luyện và vài trăm nhân dân căn bản không biết dùng súng, nếu gặp bộ đội chính quy, họ không có lấy nửa phần thắng. Huống hồ anh đã rời xưởng công binh lâu rồi, không biết tình hình ở đấy thế nào, phải nhanh chóng quay về. Cho nên anh cho mọi người thu dọn qua chiến trường, cầm ít vũ khí giặc để lại, địa đồ cùng ít quặng sắt đi, thi thể những người Trung Quốc anh cho chôn ngay tại đó, sau đó dẫn mọi người rời mỏ, quay trở về xưởng công binh.

Công nhân bị bắt đi khai mỏ chủ yếu là dân chúng ở những thôn trang gần đó, những người này, lâu thì làm việc ở mỏ một năm, ngắn thì một hai tháng, họ bị ép phải xa người thân, nóng lòng muốn về nhà. Diệp Vinh Thu đưa họ tới địa phương an toàn, ai muốn về nhà thì tự về, những người không có nhà không biết đi đâu có thể theo bọn anh, đợi Hoàng Mộ dẫn đội về sẽ thu nạp họ vào đoàn cùng nhau đi đánh giặc.

Ba ngày sau, Diệp Vinh Thu dẫn hơn chục người quay trở về. Những công nhân có ý muốn tòng quân, Diệp Vinh Thu sắp xếp cho họ ở trong thôn xóm gần xưởng công binh, những người khác thì anh đưa về công xưởng.

Lúc Diệp Vinh Thu quay trở về công xưởng, Hắc Cẩu đã về trước chờ anh. Diệp Vinh Thu dẫn lính về, dọc đường phải xử lý chuyện của các công nhân bị bắt đi khai mỏ, tốn không ít thời gian, cho nên Hắc Cẩu về sớm hơn anh một ngày. Anh cũng không kịp kiểm tra tình huống ở công xưởng, vừa nghe nói Hắc Cẩu đang ở đoàn bộ liền lập tức chạy đi tìm Hắc Cẩu.

Diệp Vinh Thu đẩy cửa đi vào, Hắc Cẩu đang ngồi trong phòng hút thuốc, trông thấy anh bước vào, hắn dập thuốc, mệt mỏi vuốt mắt: “Sắp xếp cho những người kia ổn thỏa chưa?”

Diệp Vinh Thu đóng cửa lại, khóa trái. Hắc Cẩu nghe thấy tiếng khóa cửa không khỏi ngẩng đầu lên, giây tiếp theo Diệp Vinh Thu đã nhào vào lòng hắn. Hắc Cẩu ngẩn ra, khẽ cười một tiếng, trở tay ôm lại Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu ôm lấy cổ hắn, như con mèo nhỏ mà ngẩng đầu lên đòi hôn môi.

Anh thật sự rất thích rất thích rất thích Hắc Cẩu. Lại một lần nữa Hắc Cẩu cứu anh thoát khỏi cơn nguy khốn. Hắc Cẩu là anh hùng của anh.

Hai người điên cuồng hôn môi một lúc lâu, mặt Diệp Vinh Thu đã đỏ bừng, thở hổn hển, nhưng anh vẫn ôm chặt cổ Hắc Cẩu không chịu buông, dụi đỉnh đầu vào trán hắn, bộ dạng an tĩnh nhu thuận khiến Hắc Cẩu không nhịn được lại hôn lên chóp mũi anh.

“Đã sắp xếp cho mọi người ổn thỏa rồi, người muốn trở về thì đưa về, còn những người không có nhà để về tạm xếp cho họ ở thôn bên, chờ đại đội về sẽ thu nạp họ vào Tân Tứ quân.”

Hắc Cẩu ừ một tiếng.

Diệp Vinh Thu lại nói: “Cậu định khi nào về?”

Hắc Cẩu siết chặt cánh tay ôm Diệp Vinh Thu: “Tôi tính ở lại đây thêm một thời gian.”

Hai người không nói gì, lặng yên hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau khó có được.

Tiếc là chuyện vui chóng tàn, mấy phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Chính ủy, anh ở đây không?”

Diệp Vinh Thu giật bắn mình, vội vã rời khỏi người Hắc Cẩu. Đột nhiên Hắc Cẩu ôm chặt hông anh không cho anh đi, hắn vùi đầu vào cần cổ anh hôn, bàn tay ôn nhu chậm rãi vuốt ve cơ thể anh.

Diệp Vinh Thu rất sợ cảnh này bị người ta nhìn thấy, khẩn trương đến hô hấp dồn dập, mặt đỏ bừng cố gắng đẩy Hắc Cẩu ra, Hắc Cẩu lại cười xấu xa ôm anh không chịu rời tay.

Diệp Vinh Thu vừa buồn cười vừa tức giận. Người này lại nổi tính xấu rồi!

Tiếng gõ cửa lại vang lên: “Chính ủy?” Cùng lúc đó anh nghe thấy tiếng chốt cửa bị xoay, nhất thời hoảng loạn không biết làm sao cho phải.

Nhưng mà cửa không bị mở ra, lúc này Diệp Vinh Thu mới nhớ lúc vào mình đã khóa cửa lại.

“À, tôi ở đây.” Diệp Vinh Thu điều chỉnh lại trạng thái, để âm thanh của mình không quá thất thố: “Tôi với Hắc… Chung Vô Mai đang bàn bạc, có chuyện gì không?”

“Dạ…” Cậu lính ở bên ngoài nói, “Xin lỗi đã quấy rầy, em muốn hỏi một chút, giờ nên làm gì với đội trưởng Khưu?

Diệp Vinh Thu ngẩn ra.

Dọc đường về anh chưa từng nghĩ tới chuyện của Khưu Tiến Bộ, cũng không phải anh quên, mà là không muốn nghĩ tới. Hiển nhiên Khưu Tiến Bộ đã phạm một sai lầm lớn, làm binh lính, anh ta không tin tưởng cấp trên của mình, tâm dao động, trên chiến trường thì tự ý rời trận địa, thậm chí bởi vì sai lầm của anh ta mà đã có vài binh lính phải thiệt mạng. Trước đây Diệp Vinh Thu chưa từng gặp phải chuyện này, cho nên không biết người làm chỉ huy nên xử trí vụ này sao cho phải. Nhưng anh cũng biết, hành động bất chấp tất cả rời trận địa này xảy ra trong quân đội, có thể xử tội chết.

Trong lúc Diệp Vinh Thu còn đang trầm mặc, Hắc Cẩu cất tiếng nói với người ngoài cửa: “Trước tiên giam Khưu Tiến Bộ lại, lát nữa chúng tôi sẽ đi thẩm vấn anh ta.”

Cậu lính kia vâng một tiếng rồi rời đi.

Diêp Vinh Thu rầu rĩ không vui cúi đầu, anh rất phiền lòng.

Sao Hắc Cẩu không biết trong lòng Diệp VInh Thu đang nghĩ gì được cơ chứ? Hắn vỗ vỗ vai Diệp Vinh Thu, để Diệp Vinh Thu dựa đầu vào vai mình.

“Anh không biết nên làm gì bây giờ?”

Diệp Vinh Thu buồn bực gật đầu. Có lẽ trong lòng anh đã biết nên làm gì, chỉ là không muốn làm như vậy mà thôi.

Hắc Cẩu thở dài: “Đứa nhóc hay mềm lòng này.”

Trước đây cho dù là Hoàng Tam gia thiếu chút nữa hại Diệp Vinh Thu nhà tan cửa nát, Diệp Vinh Thu cũng chỉ trừng mắt nhìn ông ta chạy, cũng không làm gì cả. Trên chiến trường đối mặt với giặc, Diệp Vinh Thu cũng không bóp cò súng. Giờ người phạm sai lầm là cấp dưới của anh, anh có thể làm gì được đây?

Hắc Cẩu nói: “Đi thẩm vấn anh ta trước, hỏi xem vì sao lại làm vậy.”

Diệp Vinh Thu từ trên đùi Hắc Cẩu đứng dậy, vẻ mặt có chút do dự. Thường ngày ở với các chiến sĩ khác không nảy sinh vấn đề gì, tuy làm chính ủy nhiều năm như vậy nhưng anh chưa từng lấy thân phận cấp trên ra thẩm vấn ai.

Hắc Cẩu nói: “Tôi đưa anh đi.”

Lúc này Diệp Vinh Thu mới thả lỏng ra đôi chút, anh mở cửa, dẫn theo Hắc Cẩu ra ngoài.

Khưu Tiến Bộ đang bị tạm giam trong căn phòng đựng nhiều đồ vật hỗn tạp, Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đi vào, Khưu Tiến Bộ ngẩng đầu, nhìn hai người bọn họ, chân mày nhíu chặt lại. Tới bây giờ anh ta vẫn có thành kiến với Hắc Cẩu.

Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu ngồi xuống đối diện Khưu Tiến Bộ, Diệp Vinh Thu vào thẳng vấn đề: “Tiểu đội trưởng Khưu, sao cậu lại tự ý rời trận địa?”

Khưu Tiến Bộ mặt không đổi sắc nhìn Hắc Cẩu: “Tôi biết tôi làm như vậy là trái với quân kỷ, chính ủy muốn phạt tôi thế nào tôi đều không có ý kiến, nhưng sao lại cho hắn ta tới?”

Diệp Vinh Thu giật mình, nhất thời cơn giận xông lên đỉnh đầu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Cẩu Khưu Tiến Bộ đã tràn đầy địch ý, tuy rằng sự thật hết lần này tới lần khác chứng minh anh ta sai, Hắc Cẩu dẫn họ đi phá hủy căn cứ thí nghiệm, cứu hơn một nghìn dân chúng ra, nhưng cũng không thể xua tan thành kiến trong lòng anh ta. Anh ta dựa vào cái gì chứ?! Anh ta có biết rốt cuộc Hắc Cẩu đã làm bao nhiêu chuyện rồi không!!

Lửa giận của Diệp Vinh Thu còn chưa phát tiết ra ngoài, đột nhiên Hắc Cẩu đứng lên: “Tôi đến xem thôi, chuyện ngũ đoàn độc lập tôi không thể xen vào, hai người cứ tiếp tục, tôi đi ra ngoài trước.”

Diệp Vinh Thu kéo tay hắn lại: “Nhưng…”

“Không sao đâu.” Hắc Cẩu dỗ dành mà vỗ vỗ bàn tay anh, “Tôi đi xem xưởng của anh một chút.”

Hắc Cẩu nói xong liền đi thẳng ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

Hắc Cẩu đi rồi, Diệp Vinh Thu cau mày bất thiện nhìn Khưu Tiến Bộ.

“Giờ có thể nói chưa?” Diệp Vinh Thu hỏi.

Khưu Tiến Bộ dời đường nhìn sang chỗ khác: “Hắn ta là Hán gian, tôi không tin hắn, cho nên dẫn người đi. Chuyện này là do tôi không làm tốt nhiệm vụ, tôi nhận. Các anh em hi sinh, là tôi có lỗi với họ, anh có bắn chết tôi tôi cũng chịu.”

Trong lòng Diệp Vinh Thu như có một chai thuốc nổ thể lỏng, chai thuốc nổ này hết nghiêng sang bên nọ lại ngả sang bên kia nhưng không nổ, nhưng hai chữ “Hán gian” của Khưu Tiến Bộ đã làm rung động chai thuốc nổ này, khiến anh bùng phát trong nháy mắt.

“Tôi nói cho cậu biết.” Diệp Vinh Thu sải bước dài xông lên, túm lấy cổ áo Khưu Tiến Bộ, dùng lực đẩy anh ta vào tường, “Cậu ấy không phải Hán gian!”

Khưu Tiến Bộ bị Diệp Vinh Thu bạo phát dọa tới hoảng sợ. Đó là lần đầu tiên anh ta thấy bộ dạng hung tợn như vậy của Diệp Vinh Thu. Xưa nay, dù Diệp Vinh Thu có tức giận đi chăng nữa nhưng cũng chưa bao giờ động thủ. Còn Diệp Vinh Thu lúc này đây giống như có thể vung tay lên đấm anh ta bất cứ lúc nào.

“Tôi công nhận!” Khưu Tiến Bộ bị đè vào vách tường, cái ghế bị đụng phải đổ sang một bên, cổ áo anh bị túm chặt, hô hấp có chút khó khăn, “Lần này hắn ta đúng, hắn ta lập công lớn. Nhưng vậy chưa đủ để chuộc cho những tội ác mà hắn ta đã làm! Hắn ta là Yamadera Kou! Anh biết hắn ta đã giết bao nhiêu người Trung Quốc rồi không? Lẽ nào hắn ta đầu quân cho chúng ta thì có thể bỏ qua cho tất cả những tội ác trước kia?!”

“Tôi nói rồi, cậu nghe không hiểu tiếng người sao?!” Diệp Vinh Thu nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ, “Từ đầu tới cuối cậu ấy đều là người của chúng ta, cậu hiểu chưa?!”

Khưu Tiến Bộ không khỏi sửng sốt.

“Năm ấy cậu ấy bị lão Lâm đẩy ra ngoài làm Yamadera Kou, cậu ấy trà trộn vào nội bộ địch chính là để làm những chuyện như ngày hôm nay! Chuyện hôm qua, chuyện hôm trước, còn có rất nhiều chuyện căn bản cậu không biết, nhưng ngày mai, ngày kia, sau này cậu sẽ biết!!!”

Khưu Tiến Bộ không thể tin nhìn Diệp Vinh Thu: “Hắn ta… là người của chúng ta?”

“Không sai.” Diệp Vinh Thu giận dữ nói.

Khưu Tiến Bộ trầm mặc.

Theo lý mà nói, Diệp Vinh Thu không nên nói với anh ta nhiều chuyện như vậy, dù cho hôm nay Hắc Cẩu có giúp họ đánh một trận, nhưng vẫn chưa tới lúc công khai thân phận thật của hắn, kháng chiến còn chưa kết thúc, Hắc Cẩu còn phải quay trở về Vũ Xương, nhưng hôm nay anh thật sự không nhịn được. Anh không tài nào chịu nổi việc đồng đội mình chỉ trích và không tin tưởng Hắc Cẩu như vậy, Hắc Cẩu đã làm nhiều như vậy rồi mà vẫn bị mọi người hiểu lầm là kẻ thù. Anh hận không thể cầm loa hô to cho toàn thiên hạ biết, Hắc Cẩu hoàn toàn xứng đáng làm anh hùng chân chính!

Diệp Vinh Thu buông Khưu Tiến Bộ ra, Khưu Tiến Bộ từ trên tường trượt xuống.

Diệp Vinh Thu cảm thấy mệt lả. Giờ anh đã nói hết ra, những điều Khưu Tiến Bộ nên biết đều đã biết, hẳn anh ta đã hiểu việc làm và lời nói của anh ta nực cười tới cỡ nào. Nhưng giờ thì có ích gì, tất cả đều đã muộn, người chết không thể sống lại được nữa. Quên đi, giờ Khưu Tiến Bộ đã biết, để anh ta tự hối hận cho tỉnh lại. Diệp Vinh Thu nghĩ một cách ngây thơ như vậy.

Nhưng Khưu Tiến Bộ lại nói một câu khiến anh có cảm giác như bị dội một chậu nước đá.

“Nhưng hắn ta vẫn là Yamadera Kou! Những người bị giết bị hại Trung Quốc này.. chẳng lẽ đều là giả sao?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play