Ngày lại ngày trôi qua, đã sắp tới ngày Okamoto vào thành.
Lần này Okamoto tới Vũ Xương có liên quan tới kế hoạch sáu tháng cuối năm của Nhật ở Ngạc Nam. Nghe nói Okamoto dự định cho xây dựng các cộng sự ở gần đây, điều chỉnh kế hoạch tác chiến ở Ngạc Nam, cho nên mới tới đây khảo sát, cũng dẫn theo các quan viên khác cùng đi họp thương thảo.
Okamoto sắp tới Vũ Xương cũng không phải sự kiện có thể giấu được. Để đảm bảo cho sự an toàn của ông ta, quân Nhật không thể giảm số lượng bảo vệ nên khó tránh bị người khác chú ý. Cũng bởi vậy nên tin tức mỗi lúc một nhiều và chính xác, nhưng ngược lại, quân Nhật phô trương như vậy cũng khiến mọi người kinh hãi, chỉ dựa vào một vài đồng chí mà muốn hoàn thành nhiệm vụ ám sát thì quả thật khó như lên trời. Sau cùng, họ quyết định đánh lén vào buổi tối.
Đường Trường Thiên chọn một cây gỗ chắc đưa cho Diệp Vinh Thu làm gậy chống, mấy ngày này Diệp Vinh Thu khập khiễng chống gậy qua lại giữa xưởng nung và hầm.
Mấy ngày này, Diệp Vinh Thu liên tục thí nghiệm sao cho có thể cải thiện tính ổn định của thuốc nổ thể lỏng, nhưng thời gian quá gấp, điều kiện của họ cũng rất hạn chế, cho nên anh không thể tìm ra cách cải tiến.
Bởi thuốc nổ thể lỏng khó giữ và vận chuyển nên Diệp Vinh Thu vẫn không tiến hành bước cuối cùng. Mãi đến ngày Okamoto vào thành, Diệp Vinh Thu mới tiến hành bước pha trộn hỗn hợp cuối cùng.
Cũng chính trong hôm đấy, họ tiến hành nhiệm vụ ám sát.
Mười người tham gia nhiệm vụ đã chờ sẵn ở bên ngoài, đợi Diệp Vinh Thu đưa thuốc nổ cho liền xuất phát.
Mấy phút sau, Diệp Vinh Thu cầm một bọc nhỏ cẩn cẩn trọng trọng đi ra. Lần này làm nhiệm vụ, Đường Trường Thiên cũng sẽ tham dự, bởi thân phận của Chu Thư Quyên tương đối đặc thù, hơn nữa cô còn là con gái nên không tham gia.
Diệp Vinh Thu lấy những vật liệu thừa chế thành thuốc nổ rồi phân cho mọi người, sau đó đưa một túi cho Đường Trường Thiên, dặn đi dặn lại: “Nhất định phải cẩn thận, bảo mọi người cách xa anh một chút, nitroglycerin rất mẫn cảm với lửa, rất có thể sẽ phát nổ sớm.”
Đường Trường Thiên nhận lấy túi, cẩn thận nhét vào ngực: “Tôi biết rồi.” Mấy ngày hôm nay Diệp Vinh Thu không ngừng dặn anh, sở dĩ chỗ thuốc nổ nguy hiểm nhất giao cho anh cũng là bởi mọi người ở đây không ai hiểu uy lực của chỗ thuốc nổ này hơn Đường Trường Thiên.
Diệp Vinh Thu mím môi một cái, hít sâu một hơi, nắm lấy tay Đường Trường Thiên: “Chú ý mọi việc, chỉ mong mọi người đều có thể bình an trở về.”
Đường Trường Thiên cố sức gật đầu một cái. Nhưng trên mặt họ ai nấy đều đã quyết tuyệt không sợ cái chết.
Viền mắt Chu Thư Quyên ướt lệ, đi lên trước nhẹ nhàng ôm lấy Đường Trường Thiên. Họ ở đây giả làm vợ chồng ba bốn năm, ba bốn năm ngày ngày kề cận, giờ họ như những người thân thật sự của nhau.
“Em sẽ đợi anh về.” Nói xong câu đó, Chu Thư Quyên buông Đường Trường Thiên ra.
Những lời cần nói và nên nói một tháng này họ đã nói rất nhiều, lúc này đây đã không còn gì để nói.
Sau khi tạm biệt, các thành viên tổ ám sát bắt đầu hành động, dưới bóng đêm mờ tối tiến vào những đường hầm phức tạp trong thành Vũ Xương, đan thành một tấm lưới, chậm rãi đi tới trụ sở tạm thời của giặc Nhật.
Chờ họ đi cả rồi, Chu Thư Quyên nói với Diệp Vinh Thu: “Vào nhà đi.”
Diệp Vinh Thu không lập tức trở vào, mà trĩu lòng nhìn quanh bốn phía.
Chu Thư Quyên nhẹ giọng nói: “Anh ấy không có ở đây đâu.”
Diệp Vinh Thu cắn môi, xoay người đi vào trong sân.
Chu Thư Quyên và Diệp Vinh Thu đi vào phòng ngồi xuống, không ai nói gì cả. Họ đang lặng yên cầu nguyện.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng súng đầu tiên vang lên đánh thức thành phố đang chìm vào giấc ngủ sâu của màn đêm.
Diệp Vinh Thu và Chu Thư Quyên đồng thời giật mình, Chu Thư Quyên đứng lên, đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tầm nhìn của cô bị tường nhà cao chặn lại, nhưng cô vẫn đứng yên ở đó, thể như hy vọng có thể nhìn thấu thứ gì.
Sau tiếng súng đầu tiên, chẳng mấy chốc tiếng súng dày đặc vang lên, mơ hồ xen lẫn tiếng kêu ầm ĩ của mọi người.
Diệp Vinh Thu nín thở, tập trung nghe. Những tiếng súng bất đồng và tiếng nổ lớn vang tới tai anh, anh nhắm mắt lại, tựa như có thể nhìn thấy cuộc chiến kịch liệt cách đó không xa. Có người ngã xuống, đất nhuộm màu máu đỏ, những người còn lại chạy vượt qua thi thể đồng đội mình, lòng ôm sự nhiệt tâm với cách mạng và tình yêu tổ quốc sâu đậm, không màng sinh tử mà tiếp tục lao ra chiến đấu.
“Ầm!!!!” Đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, lấn át mọi thanh âm khác.
Chu Thư Quyên giật mình một cái: “A!”
Cô nhìn thấy ánh lửa to lớn do trận nổ tạo thành thắp sáng hơn nửa thành Vũ Xương.
Diệp Vinh Thu đột ngột đứng lên, chạy vọt tới trước cửa sổ. Ánh lửa đang dần rơi xuống nhưng không biến mất, khói mù màu xám tro theo gió nhẹ nhàng lan tới đây —— nhất định tất cả các tòa nhà đã bốc cháy.
Trận nổ này so với dự tính của Diệp Vinh Thu còn khủng khiếp hơn nhiều, điều này làm lòng anh thắt lại —— liệu thuốc nổ có thuận lợi nổ vào thời gian và địa điểm dự tính không? Liệu có lan tới chỗ của Okamoto không? Các đồng chí của họ có thể chạy thoát khỏi trận nổ này không?
Cả thành Vũ Xương loạn lên, những người dân vẫn còn mù mịt không hiểu chạy vội ra ngoài, qua một lúc, toàn thành Vũ Xương sục sôi.
Diệp Vinh Thu đứng ngồi không yên, cầm áo choàng lên khập khễnh đi ra ngoài: “Anh ra xem một chút.”
Chu Thư Quyên giữ lấy cánh tay anh: “Đừng ra ngoài! Giặc sẽ tiến hành trấn áp ngay thôi!”
Diệp Vinh Thu vội la lên: “Nhưng mà!”
Nét mặt Chu Thư Quyên vô cùng nghiêm túc: “Hãy chờ!”
Diệp Vinh Thu do dự một chút, cuối cùng đành quay về chỗ của mình.
Bên ngoài tiếng người ồn ào, những tiếng bước chân mất trận tự liên tục vang lên, xen lẫn là những tiếng đánh nhau mắng chửi khiến họ không khỏi hoang mang —— rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Không biết qua bao lâu, ngoài sân đột nhiên có tiếng động, Diệp Vinh Thu và Chu Thư Quyên cùng ngẩn ra, Chu Thư Quyên nói: “Có người vào đây!”
Chu Thư Quyên cầm súng lục lên ra khỏi phòng, Diệp Vinh Thu theo sát phía sau. Bọn đi ra sân, thấy trong sân có một bóng đen.
“Là tôi đây!” Bóng đen kia thấp giọng nói.
Chu Thư Quyên lập tức thu súng về dắt bên hông: “Sao anh lại ở đây?”
Diệp Vinh Thu giật mình đứng ngây tại chỗ.
Người tới kia, không ngờ lại là Hắc Cẩu!
Hắc Cẩu bước nhanh tới, nương theo ánh đèn mờ trong phòng, Diệp Vinh Thu có thể thấy bộ dạng hắn rất nhếch nhác, trên mặt đầy bụi đất và tro.
“Vào nhà rồi nói!” Hắc Cẩu nói.
Ba người đi vào trong nhà, Chu Thư Quyên căng thẳng nhìn xung quanh: “Sao anh lại tới đây? Lát nữa Trường Thiên về…” Nói đến đây cô sửng sốt một chút, câu tiếp theo như nghẹn lại cuống họng.
Hắc Cẩu dám tới đây, nói cách khác…
Hắc Cẩu dời đường nhìn sang chỗ khác, trên mặt ánh lên tia không đành lòng.
Mặc dù hắn không đích thân tham gia nhiệm vụ ám sát, nhưng hắn vẫn một mực đi theo sau hỗ trợ bắn tỉa. Chuyện vừa xảy ra đều lọt vào tầm mắt hắn.
Thành viên đội ám sát dương đông kích tây, dụ lính coi giữ ra, sau đó cho nổ tung cửa bộ chỉ huy của Nhật. Nghe thấy tiếng nổ, Okamoto lập tức được vệ sĩ che chở cho, không để ý Đường Trường Thiên đã liều chết chạy vọt vào, vốn là anh muốn ném thuốc nổ xuống bên người Okamoto, nhưng thuốc vừa rời tay liền nổ tung!
Trận nổ quá mãnh liệt, ngọn lửa bắn ra như muốn nuốt trọn toàn bộ bộ tư lệnh. Hắc Cẩu không biết tình hình Okamoto thế nào, nhưng Đường Trường Thiên cách nơi nổ gần như vậy chắc chắn đã hi sinh. Hắn không dám ở đấy lâu, nhưng ánh lửa dày đặc khiến hắn không thể thấy rõ Okamoto ở đâu, hắn không thể làm gì hơn là bắn vài phát súng sau đó chạy đi.
Diệp Vinh Thu hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện? Sao lại ầm ĩ như vậy?”
Hắc Cẩu nói: “Dân chúng đang đánh nhau với Nhật ngụy.”
Dân chúng trong thành Vũ Xương bị giặc ức hiếp lâu lắm rồi, người thân của họ hoặc là bị sát hại hoặc là bị bắt đi lao động không quay về, giặc cưỡng gian vợ con họ, họ phải chịu sự thống trị bạo ngược của giặc trong suốt thời gian dài. Đêm nay tòa nhà chỉ huy của Nhật bị nổ, dân chúng bấy lâu nay phải đè nén tâm tình cuối cùng cũng bạo phát, rất nhiều thanh niên cầm cuốc, búa, thậm chí là xẻng xông lên vây đánh quân Nhật trong nhà chỉ huy, đám Hán gian chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng cũng bị vây đánh. Quân Nhật cố gắng trấn áp nhưng không biết quan chỉ huy của chúng đã đi đâu, cả thành rơi vào tình cảnh hỗn loạn.
Chu Thư Quyên thất thần ngồi trên ghế không nói lời nào.
Diệp Vinh Thu hỏi Hắc Cẩu: “Cậu thế nào? Có bị thương không?”
Hắc Cẩu lắc đầu, cười khổ: “Mấy ngày này tôi phải trốn đi một chút.”
Lòng Diệp Vinh Thu quặn thắt. Giờ trong thành Vũ Xương này, kẻ “Hán gian” bị hận nhất không ai khác chính là Hắc Cẩu.
Chu Thư Quyên lau mặt, xốc tinh thần, đứng lên nói: “Anh tạm trốn trong hầm vài ngày đã, đi theo em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT