Tôi chưa về nhà ngay mà ghé vào siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân cho vợ. Đi ngang qua hàng quần áo trẻ em, tôi đứng lại rất lâu. Có một chiếc váy hồng thắt nơ, nhẹ nhàng nhưng rất đẹp. Khổ nổi, nó to quá so với cơ thể của con gái tôi. Nếu như 3 hay 4 năm nữa, nó sẽ là một thiên thần nếu nó mang trong mình chiếc váy đó. Tôi mỉm cười rồi bước vào gian hàng trẻ sơ sinh, mua cho con rất nhiều váy áo, thứ mà bây giờ con có thể dùng được với sự tư vấn rất nhiệt tình của chị nhân viên bán hàng. Chị luôn mồm khen tôi là một ông chồng có trách nhiệm, tôi không nghĩ vậy, điều đó làm tôi cảm thấy khá buồn lòng. Nhưng dù sao tôi cũng trở về nhà với một tâm trạng nhẹ nhàng hơn. Tôi huýt sáo từ cổng vào. Ngủ một giấc thôi, ngày mai tôi sẽ được thấy vợ con tôi nữa.

Căn nhà vắng rợn người. Không có tiếng động, không có ánh đèn. Giờ này nhẽ ra cô ta phải đang ngồi xem ti vi ở phòng khách chứ nhỉ? Nghĩ vậy nhưng tôi không thắc mắc nhiều, tiếp tục bước thẳng lên phòng mình. Điều làm tôi chú ý là cửa phòng cô ta mở toang, không có ánh đèn. Một chút tò mò, tôi bước lại nhìn vào trong, không có ai cả. Có lẽ nghe thấy tiếng động, chị giúp việc chạy xuống từ tầng trên.

- Cậu về rồi à?

- Vâng. Chị chưa nghỉ à?

- À vâng, cô Hoa Hồng, cô ấy có nhờ tôi gửi cho cậu cái này.

Nói đoạn chị ấy đưa cho tôi một cái hộp màu đỏ thắt nơ hồng. Tôi cảm ơn chị, định bước vào phòng thì chị lên tiếng.

- Hình như cô ấy đi đâu đó. Cô ấy mang theo cả vali.

Tôi nhíu mày. Cô ta đang làm trò gì thế nhỉ? Tôi bước vào phòng. Ngồi xuống giường, mở chiếc hộp ra. Có một bộ váy áo trẻ con xinh xắn. Quà tặng sao? Bên dưới có một lá thư.

“Anh Khánh!

Trong mắt anh, em là một đứa con gái không ra gì có phải không? Em cũng tự thấy bản thân mình như vậy. Em ngu ngốc đến mức mà không nhận ra rằng người em yêu nhất trên đời này đang dùng em như một công cụ để phục vụ cho những mục đích của hắn ta. Em đã làm chuyện có lỗi với gia đình của anh, với anh. Bây giờ em chỉ có thể lựa chọn việc bỏ đi, em không dám nói dù rất nhiều lần em muốn được nói ra. Em không mong anh tha thứ, cũng không mong được anh hiểu. Những ngày qua lương tâm em đã dằn vặt lắm rồi anh ạ! Em chợt nhận ra mình đang đi quá giới hạn, em đang làm chuyện có lỗi. Với một người phụ nữ nhân từ như mẹ anh. Bà là một người thật sự tốt và khiến cho em được thực sự sống trong tình yêu thương của một người mẹ. Điều mà từ lâu dù em hằng ao ước như thế nào cũng không thể trở thành hiện thực một lần nữa. Và một người chồng yêu thương vợ con hết mực.Tình yêu của anh dành cho cô ấy khiến em thực sự phải ghen tị, giá như em có được một người như thế, cuộc sống em sẽ không còn những bất hạnh triền miên như thế này. Em đã trực tiếp phá hoại hạnh phúc của cả gia đình anh rồi. Em cảm thấy ân hận lắm.

Hôm nay nghe được tin vui, em thực sự rất mừng cho anh. Cuối cùng ngày đấy cũng đã đến. Em nên làm gì đó để mọi thứ về đúng vị trí của nó. Nhưng mà em không biết làm gì, ra đi là điều cuối cùng em có thể làm được lúc này. Lòng em thực hi vọng mọi người sẽ hạnh phúc.

Bố anh sẽ không để yên ổn mọi chuyện, nhưng em hi vọng anh và mẹ có thể bỏ qua cho em lần này, có được không? Em đang mang trong mình dòng máu của một kẻ phản bội, bao nhiêu đó là một sự trừng phạt đích đáng ột con đàn bà như em rồi. Em chỉ cầu xin một ân huệ cuối cùng đó thôi.

Em xin lỗi…”

Tôi thức tỉnh. Tờ giấy trong tay bất giác trở thành một vật nặng trĩu. Là một ÂM MƯU sao??? Tôi không hiểu? Tôi làm nên tội tình với ai mà khiến người ta phải đến mức muốn phá hoại gia đình mình như thế. Là ai mới được chứ? Nhưng dù sao thì điều đó bây giờ không quan trọng bằng việc phải cho vợ biết được sự thật này. Bao nhiêu lâu rồi? Cái cảm giác sự sống tươi đẹp trở lại trong lòng tôi, gia đình tôi thực sự có hi vọng rồi. Càng nhanh càng tốt. Giờ này đã hết giờ thăm hỏi bệnh nhân. Không thể đến. Tôi vội vàng gọi ẹ nhưng chẳng ai bốc máy, đến mấy chục cuộc gọi nhỡ cũng chả thấy tăm tích mẹ đâu. Tôi gọi cho bố nhưng bố bảo bận không tiện nghe máy giờ này. Cả nhà tôi làm sao thế chứ. Thôi vậy, chờ đến ngày mai, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ. Chỉ qua đêm nay thôi nhưng cảm giác sao lại dài lê thê, muốn làm gì thì phải làm bằng ngay mới được, chờ đợi như thế này lại cảm thấy tâm trạng bất ổn. Tôi nóng lòng lắm. Không còn cảm thấy uất hận, tức tối nữa. Bây giờ lại cảm thấy thương hại Hoa Hồng. Dù sao đến phút cuối, cô ta còn chừa lại cho tôi một con đường danh chính ngôn thuận để bước tiếp. Nhưng tại sao lại phải đợi đến giờ này mới nói ra? Khi đã gây cho nhau quá nhiều đau khổ, chia ly. 2 tháng qua cuộc sống của tôi có khác gì địa ngục trần gian? Dẫu sao bây giờ được vậy cũng là tốt lắm rồi. Cuộc đời cô ta với tôi từ nay chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa. Dù cho là gì đi thì sau này tìm hiểu cũng chưa muộn. Hôm nay có lẽ là một ngày thực sự vui và nhiều bất ngờ. Nỗi oan ức đã được giải. Cuộc đời bội phần ý nghĩa. Làm sao có thể có được những ngày như thế này? Chỉ đơn giản là người tốt thì ắt hẳn trời thương thôi. A di đà phật, con hứa sẽ ăn chay niệm phật cùng với người.

Cả đêm không chợp mắt nổi, cứ nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng ngày mai mà lòng thấy hạnh phúc quá. Tôi nghĩ mông lung, nghĩ rất nhiều. Chẳng có chuyện gì ra chuyện gì, nhưng mà tôi biết tôi đang vẽ ra một bức tranh hoàn hảo của cuộc sống ngày mai. Thế rồi thiu thiu, tôi chợp mắt lúc nào không hay.

Tỉnh dậy với một tâm trạng thoải mái. Ăn sạch sẽ bữa sáng của chị giúp việc tôi mang theo đống đồ dùng cá nhân ẹ, cho vợ, ít đồ cho con rồi phóng xe vù vù vào bệnh viện tất nhiên là không thể quên mang theo tờ giấy chứng thực cho sự trong sáng và vô tội của mình được. Mặt mày hớn hở như hoa, nói tới hoa, rẽ ngay vào cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng to đùng một cách vĩ đại. Lâu rồi còn không được tặng hoa cho vợ. Không khí mùa xuân đang dần tràn về khiến cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Rất nhiều người quay lại nhìn tôi và ghen tị với chủ nhân của bó hoa và ông chồng đầy trách nhiệm này. Cửa phòng khép hờ hững, tôi đẩy nhẹ bước vào. Sững sờ…chẳng có ai cả. Căn phòng sạch tinh tươm như chưa từng có người ở. Tôi chạy ra tìm hỏi một vài nữ y tá, chả ai biết điều gì cả. Vừa lúc mẹ tôi bước vào trước khi tôi có thể kịp làm náo loạn cái bệnh viện này ra để có thể tìm được vợ con.

- Mẹ, vợ con con đâu?

- Bên nhà ngoại đón đi rồi_bà thở dài

- Tại sao?

- Họ không muốn tinh thần Vy bất ổn. Không muốn con gặp Vy, nó mới sinh, sức khỏe còn yếu, nếu như phải suy nghĩ nhiều thì sẽ không tốt.

- Không phải, con cần phải tìm gặp vợ con, giải thích mọi chuyện, mẹ xem đây_nói đoạn tôi đưa bức thư ẹ đọc.

Mắt bà rực sáng và trong trẻo như một quả cầu pha lê. Bà ôm lấy tôi thổn thức.

- Tuyệt quá, mẹ biết mà. Con trai mẹ sẽ không làm những chuyện như thế.

- Mẹ, con cần phải đi tìm Vy.

- Mẹ hiểu…_bà vuốt ve mái tóc tôi

Tôi đứng dậy bước ra cửa, đụng ngay phải bố.

- Thưa bố…

- Đi theo bố.

Ông ra lệnh rồi bước đi trước. Lòng tôi lại trỗi dậy một số câu hỏi nhưng lại không dám hỏi, im lặng bước theo ông.

Ông bước vào xe, tôi theo sau. Gật đầu với bác tài xế đi ra ngoài, ông lên tiếng.

- Con đang nghĩ gì?

- Cô ấy lại mất tích…lần này không có lý do gì để con phải chịu đựng, phải chờ đợi nữa. Con sẽ đi tìm cô ấy, giải thích tất cả những chuyện này chỉ là do hiểu lầm mà thôi.

Tôi nói hào hùng, đưa bức thư cho bố. Ông khẽ nhíu mày nhưng vẫn đọc nó. Tôi im lặng quan sát cử chỉ và hành động của bố, nhưng không có gì, khuân mặt ông tỏ ra bình thản đến lạ lùng, có bao giờ tôi hiểu được ông đang nghỉ cái quái quỷ gì trong đầu đâu. Trả lại bức thư cho tôi, ông nhếch khóe môi lên một chút, liệu có phải đang cố gắng vẽ một nụ cười không?

- Rồi sao nữa? Sau khi tìm được vợ con, con cố gắng giải thích tất cả. Các con quay về bên nhau, con bỏ chuyến đi Mỹ, ở lại Việt Nam, quấn quýt lại vợ con ngày đêm, thế là sự sống, là hạnh phúc của cả cuộc đời con?

- Nhưng ít nhất…

- Thực ra_bố ngắt lời_sự thật đằng sau mọi thứ là gì thì bây giờ nó cũng không quan trọng bằng sự nghiệp và tương lai của con. Con cần phải có tương lai trong tay mới mong có thể ở bên cạnh người phụ nữ của mình. Bây giờ, liệu con thấy con có xứng đáng hay không?

Tôi cúi gằm mặt xuống, nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt lấy lá thư như lá bùa hộ mệnh của mình. Lòng rối bời. Phải, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, rồi tương lai sẽ như thế nào? Đúng là tôi có ý định từ bỏ chuyến đi Mỹ, sau khi biết được sự thật, điều tôi nghĩ tới chỉ đơn giản là ở bên cạnh người vợ mà tôi yêu thương, bên đứa con bé bỏng vừa chào đời. Với bản tính xốc nổi nhất thời như thế, thì liệu có thể đảm bảo được gia đình bỏ nhỏ của tôi sẽ hạnh phúc được vĩnh viễn hay không? Từ lúc bắt đầu, cho tới bây giờ, thì cuộc sống của gia đình tôi đã quá nhiều lần rơi vào bế tắc rồi, chịu nhiều quá nỗi buồn. Liệu bây giờ nếu như cứ tiếp tục như thế, có thể nào một ngày đó mọi thứ sẽ tan vỡ, như bong bóng xà phòng, thực sự đẹp và lung linh nhưng nó không bền chặt và không thể bay quá cao.

Trong khoảnh khắc giữa hai ranh giới, tôi chợt nhận ra rằng, thời gian không thể quay lại, và cơ hội cũng không dành cho người không biết nắm bắt. Tôi có cả phần đời còn lại để bù đắp cho những người tôi yêu thương, nhưng chỉ có 4 năm để dành cho bản thân mình được sống xứng đáng hơn trong xã hội này.

- Bố sẽ giúp con chứ?_tôi trao bức thư cho bố, nhìn ông thật lâu.

Ông vỗ vai tôi, thật mạnh và chắc chắn, ánh mắt đầy tin tưởng.

- Chắc chắn rồi, con trai!

Tôi bước ra ngoài, không có ý định tìm kiếm điều gì khác. Có lẽ còn có nhiều cách để tôi có thể đi trên con đường này, nhưng đây là cách nhanh nhất. Tôi bỏ lỡ quá nhiều thời gian của mình rồi. Hẳn nhiên, tại sao tôi lại không giải thích mọi chuyện trước, tôi vẫn tiếp tục đi, nhưng có thêm chút niềm tin ở nhà đang có người chờ đợi tôi trở về, còn hơn là cứ một mình thênh thang như thế? Có nhiều lý do để tôi đưa ra những quyết định cho riêng mình. Mọi việc trong cuộc sống này chỉ đơn giản là có lỗi thì xin lỗi, hiểu nhầm thì giải thích, có công thì cảm ơn, buồn thì khóc, vui thì cười…thì nó vốn dĩ sẽ chẳng phải là cuộc sống này nữa rồi. Tự bao giờ tôi chỉ luôn tâm niệm một câu “cuộc sống vốn dĩ nó không phức tạp, chỉ là con người ta khiến nó trở nên phức tạp hơn mà thôi” dù vậy nhưng trong suy nghĩ của tôi, của tất cả mọi người lại không thể không phức tạp. Tôi muốn thử thách với tình yêu của mình, một sự điên rồ nhưng nếu như khoảng cách, thời gian…tất cả mọi thứ không thể làm cho tình yêu của chúng tôi phai nhòa thì đó thực sự không phải là một sự kỳ diệu mà cuộc sống này ban tặng cho tôi sao?

Tôi vẫn đang bước một mình giữa tiết trời lạnh giá của mùa đông, ngẩng cao đầu và đang bước tiến về phía trước, không phải là giật lùi lại phía sau.

Để lại tất cả những gì mình yêu thương nhất ở đây, là một nổi đau, đau như thế nào thì chỉ có mình tôi hiểu được, tôi nói rằng tôi đau, kể tôi đau như thế nào, biết là thế nhưng có mấy ai hiểu? Chỉ khi nào ở đứng vào vị trí của tôi, thì lúc đó, sẽ hiểu tâm trạng của tôi như thế nào vào lúc này. Nhưng tôi vẫn sẽ đi. Thời gian mới chính là điều tôi cần lúc này, chứ không phải là sự thương hại và cảm thông của một ai đó.

Tạm biệt Hà Nội, những con người tôi yêu thương hơn chính bản thân mình. Rồi có một ngày tôi trở lại, hãy đón chào tôi như một đứa con xa quê lâu ngày mới trở về, xin đừng chào đón tôi như một người khách.

Tôi nhìn anh, từ một nơi rất xa. Và khoảng cách ấy theo thời gian sẽ còn xa hơn nữa. Mỗi ngày sẽ qua đi thật nặng nề, 4 năm nữa, nó sẽ trôi qua như thế nào đây?

Tôi ôm con vào lòng, nhìn chiếc máy bay khuất khỏi tầm mắt mình, trở nên nhỏ bé dần trên bầu trời, cho đến khi nó chỉ còn là một chấm đen li ti khuất khỏi tầm mắt, chợt vỡ òa cảm xúc, tôi khóc lên nghẹn ngào. Phải rồi, lâu lắm rồi tôi không khóc, dù bản thân rất muốn nhưng lại không thể khóc được…cứ cố gắng kìm nén tất cả mọi thứ cảm xúc ở trong lòng, bỗng nhiên lại thành thói quen. Chỉ hôm nay, tôi lại không thể làm được điều đó. Tại sao cứ có cảm giác rằng mình vừa mất một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này nhưng lại vĩnh viễn không bao giờ có thể tìm thấy lại được.

Một mình nơi ấy, anh sẽ cô đơn phải không? Ở giữa bao nhiêu người yêu thương mình, có cả con nữa mà bản thân em còn thấy cô đơn đến ngộp thở thế này. Anh, sẽ trở về bên em chứ?

Tôi bế con trở lại giường, đứa trẻ ngủ ngon một cách hồn nhiên. Con giống anh từ khuân mặt, cho đến cả cái cách ngủ cũng trề môi xuống một chút như đang muốn làm nũng. Hôn lên trán con, tôi thì thầm.

- Hiền Nhi, tên của con nghĩa là con luôn là đứa trẻ đáng yêu và tuyệt vời nhất của bố mẹ, mẹ sẽ thay bố chăm sóc con thật tốt, rồi bố sẽ tự hào về con.

***

4 năm sau…

Hiền Nhi bây giờ đã là một cô bé xinh xắn và đáng yêu hết mực. Đôi mắt tròn như hai viên bi ve, đôi lông mi cong vút và dài, con có hai má lúm giống mẹ, có cái miệng giống bố, cái mũi giống bố. Hiền Nhi ngoan từ bé cho tới bây giờ, nó ít khi nhõng nhẽo mẹ. Có lẽ bản thân con đã ý thức được việc nuôi con mẹ chỉ có một mình, hay ông trời thấu hiểu và thương nên ban ơn cho bé Hiền Nhi khỏe mạnh, thông minh và ngoan ngoãn thế. Thực lòng giờ mới thấu hiểu được câu nói “nuôi con mới biết công ơn mẹ thầy”, nhìn còn lớn từng ngày, hạnh phúc rạng ngời khi con biết lẫy, biết bò, rồi chập chững từ bước đi đầu tiên, ngày con cất tiếng gọi mẹ một cách méo mó. Rồi lo lắng, đau lòng đến rã rời mỗi lúc con ốm đau, con bị ngã…bao khó khăn vất vả, tuy có bố mẹ bên cạnh động viên, giúp đỡ, nhưng sao vẫn thấy chạnh lòng một vài lúc. Từ bao giờ con nhận thức được việc các bạn có bố, đêm nằm nó đã thỏ thẻ hỏi tôi rằng bố của nó ở đâu? Tôi chỉ lên ảnh cưới và giải thích cho con biết bố đang ở một nơi rất xa nơi này, nhưng rồi bố sẽ trở về. Nó hỏi tôi rất nhiều về bố của nó, và nó cảm thấy rất tự hào về người bố. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, nó hôn lên má tôi chúc ngủ ngon thì vẫn không quên nhìn qua tấm ảnh của bố và cũng thì thầm “chúc bố ngủ ngon”…từ bao giờ trong lòng nó coi bố là thần tượng, có vẻ như con rất yêu quý bố, nó nghĩ rằng bố thật thiệt thòi vì không thể ở bên cạnh hai mẹ con và ông bà hàng ngày, phải ở một nơi xa xôi và không có ai làm bạn như thế. Trẻ con, chúng luôn nghĩ mọi thứ thật đơn giản, nhưng con đúng rồi. Bố thật thiệt thòi vì không thể ngày ngày trông thấy một thiên thần đáng yêu như con.

Mẹ con tôi vẫn ở với ông bà ngoại từ khi tôi ra viện cho tới bây giờ. Nhờ tấm bằng đạt loại ưu và một chút quen biết của bố, tôi tìm được một công việc tốt, phù hợp với chuyên môn năng lực ở một trường cấp 3 cách đó 8km. Hằng ngày chở bé Hiền Nhi tới trường mẫu giáo, tôi đi làm, tối lại đón con về. Ở trường con bé học được rất nhiều điều, và rất thông minh. Nhà trường muốn tạo cơ hội cho tôi thăng tiến, đề cử tôi học lên cao học, điều đó khiến tôi rất vui, nhưng bản thân không muốn cầu tiến quá nhiều. Vì tôi là một cô giáo, chứ không phải là một nhà kinh doanh, với lại bé Hiền Nhi còn bé, tôi muốn mỗi khi tôi rảnh, tôi có thể dành hầu hết thời gian cho con gái. Tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để có thể truyền đạt lại tất cả những đam mê và hứng thú cho các em về môn học của mình. Bởi đơn giản bằng cấp không phải là vấn đề quá nghiêm trọng nếu như biết yêu và luôn cố gắng tìm hiểu về công việc yêu mà mình yêu thích. Có lẽ vì tâm huyết, tôi thực sự được các em quý mến. Một cô giáo trẻ nên khá hiểu được tâm lý của các em. Tôi bỗng nhiên trở thành một giáo viên được tín nhiệm và giữ khá nhiều những bí mật của các cô cậu học trò lắm chiêu nhiều mẹo đó.

Sự quan tâm của các đồng nghiệp khiến cho cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Ngoài các đồng nghiệp, còn thêm một vài chàng trai thích phiêu lưu mạo hiểm với cuộc sống độc thân nuôi con một mình của tôi. Đôi khi làm tôi cảm thấy vui hơn một chút, ngắm lại mình trong gương, mình vẫn đang còn trẻ trung chán nên vẫn còn những chàng trai tử tế để ý. Nhưng đâu có quan trọng, tôi đã có chàng trai tử tế của cuộc đời mình rồi còn gì? (cười)

Cuộc sống bận bịu vất vả khiến cho khoảng thời gian tôi suy nghĩ đến một chuyện gì đó trở nên hạn hẹp lại. Lúc đầu cứ thực sự nghĩ rằng sẽ rất khó khăn để có thể vượt qua tất cả. Nhưng bây giờ đã nhận thấy, thời gian là một vị bác sĩ giỏi cho những bệnh nhân thực sự khao khát sống khi mắc phải những căn bệnh nội tâm.

Bố mẹ chồng thường xuyên qua thăm 2 mẹ con tôi vào những thời gian rảnh rỗi. Cuối tuần tôi vẫn thường hay cho con về thăm ông bà nội và ở đó chơi ít ngày. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình gần như là hoàn hảo rồi. Chỉ thiếu một bờ vai tin cậy tôi đang chờ đợi trở về nữa, liệu nó có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi hay không nhỉ? Đôi khi vẫn cảm thấy run sợ vì thứ khoảng cách xa vời liệu có làm cho anh thay đổi hay không? Nhưng yêu, nên tin, nên chờ đợi. Sự chờ đợi có có thực sự mang lại hạnh phúc cho tôi không? Bởi bây giờ anh thực sự là một con người của tự do rồi! Cuộc hôn nhân này, thực sự bản thân ai cũng có thể đơn phương kết thúc nó cơ mà.

Một buổi sáng thứ 7. Trời mùa đông lạnh lẽo, lắc rắc vài ba cơn mưa phùn nhẹ nhàng. Còn nửa tháng nữa là đến tết, đã 4 mùa đông trôi qua rồi. Bầu trời u ám khi tôi nhìn qua cửa sổ. Tôi chuẩn bị một ít đồ dùng cá nhân cho Hiền Nhi, chút nữa ông bà nội sang đón 2 mẹ con qua bên kia chơi. Chốc nữa tôi với mẹ còn đi mua mấy thứ đồ chuẩn bị cho tế nhất nữa. Năm nào cũng soạn sửa đầy đủ cho bên nội, chơi bên đó ngày mồng 1, mồng 2, còn lại thì về bên ngoại đón tết. Ông bà nội cũng không bao giờ ép buộc tôi phải ở đâu, miễn tôi cảm thấy thoải mái là được. Họ cũng bận rộn công việc thường xuyên nên không tiện chăm cho bé Hiền Nhi bằng mẹ tôi, bây giờ bà đã nghỉ hưu, ở nhà chăm lo cho gia đình. Hai bên lại thân thiết, qua lại thường xuyên nên cũng không phải lo ông bà bên nào nhớ cháu. Ông trời cũng thật công bằng quá, một người chồng chưa thể vẹn toàn nên bù lại bố mẹ chồng tôi lại hết sức tâm lý và yêu quý tôi. Bao năm nay chưa có lời ra tiếng vào, lúc nào tôi cũng được giữ vị trí ưu tiên trong lòng ông bà nội. Anh Tuấn lấy vợ rồi nên chuyển ra ở riêng, ngang dọc thế mà cuối cùng thêm mấy mùa xuân cũng chịu lấy vợ, tất nhiên là anh lấy Thu, không biết anh Khánh có biết tin này chưa nhỉ? Đám cưới cũng không thấy anh gọi điện về chúc mừng gì cả. Nhưng chắc là anh cũng sẽ rất mừng cho Thu và anh Tuấn, nhưng vì chị dâu đang đi học nên tới bây giờ vẫn kế hoạch, chưa chịu sinh em bé. Bé con lanh chanh gom mấy thứ đồ chơi yêu thích của nó bỏ vào một cái ba lô riêng, lúc nào được đi chơi con bé cũng tỏ ra rất thích thú.

Ông bà nội đến đón, nó chạy ra tận cổng mở cửa để có thể nhảy lên hôn lấy má bà nội nó một cái và trèo lên lưng ông nội nó, siết đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ ông. Hai ông cháu lại hát ầm ĩ mấy bài hát thiếu nhi mà bé con học được ở nhà trẻ. Vào đến cửa nhà, nó tụt từ trên người xuống mặt mày hớn hở vào khoe với tôi hộp quà nó đang cầm trên tay.

- Mẹ Vy ơi, mẹ xem này, Nhi có quà của bà nội.

- Con cảm ơn ông bà chưa?

- Dạ rồi ạ!

- Để mẹ xem ông bà mua cho Nhi cái gì nào?

Tôi cầm hộp quà lên mở ra trước đôi mắt thích thú của nó, con bé luôn được tặng quà từ người lớn, nhưng sự thích thú của nó mỗi lần được nhận quà chưa bao giờ thuyên giảm đi chút nào cả.

- A…_nó reo lên khi nhìn thấy chiếc váy áo màu hồng, thắt nơ nhẹ nhàng nhưng rất đẹp và đáng yêu.

- Nhi thích không?_bà nội nó hôn lên má nó rồi hỏi

- Dạ, Nhi thích.

- Vậy giờ Nhi mặc nó để đi chơi luôn nhé?

- Dạ vâng ạ!

Nói đoạn nó kéo tay tôi vào thay cho nó ngay lập tức. Tôi mỉm cười cảm ơn bố mẹ rồi dẫn con vào phòng thay quần áo, trời lạnh nên tôi quàng thêm cho con một chiếc áo lông nhỏ, nhìn con chúm chím đáng yêu như một thiên thần vậy, chỉ tiếc là con không có một đôi cánh bé xíu, cũng tốt, nếu có cánh, con sẽ bay đi mất, con là thiên thần của bố mẹ mà thôi.

Chúng tôi lên xe tới nhà ông bà nội. Tôi vẫn ngồi lặng im nhìn đường phố qua ô cửa kính, còn lại Hiền Nhi bi bô hát hò, nói chuyện cùng ông bà ngoài, nó khoe với ông bà về những thành tích nó đạt được ở trường học, tôi chỉ mỉm cười nhìn con, nói vài chuyện với bố mẹ. Hôm nay nhìn ông bà nội cũng vui vẻ lạ thường.

Về tới nhà, Hiền Nhi thường thích chạy lên căn phòng tràn ngập màu hồng của con mà bà ngoại chuẩn bị cho từ lúc con đang ở trong bụng mẹ. Nó sẽ chơi với những thứ đồ chơi nó yêu thích cho tới khi tôi gọi xuống. Hôm nay cũng không ngoại lệ, còn tôi thì chuẩn bị để đi mua sắm đồ dùng với mẹ. Còn lại ông nội với bé Hiền Nhi chơi ở nhà.

Sau một hồi lượn lờ mệt nhọc, mất hơn 3 tiếng đồng hồ, hai mẹ con tôi gần như đã thỏa mãn được những thứ cần chuẩn bị, năm nay có vẻ như ông bà nội ăn tết lớn hơn hay sao mà mua sắm bao nhiêu là thứ, không như mọi năm chỉ đơn giản mấy thứ, chủ yếu có đồ nhậu đủ cho bố 3 ngày tết để tụ tập với bạn bè là phần đa. Còn lại trong nhà thì có sẵn cả rồi.

Mẹ tôi kêu tôi đứng đợi ở cổng siêu thị, bà quên mất một vài thứ, sẽ quay lại nhanh. Tôi vâng lời, tìm một chỗ có thể ngồi được một chút, trời vẫn lạnh nhưng không còn mưa nữa. Thứ ánh sáng dịu dàng của mùa đông không làm cho người ta mệt mỏi như thứ nắng chói chang như rót mật của mùa hè. Tôi đưa đôi bàn tay lên thổi hơi phù phù vào đó rồi xoa xoa cho bớt giá. Lại quên mang găng tay nữa rồi.

- Này_một đôi găng tay chìa ra trước mặt tôi, tôi tròn mắt nhìn lên.

Gã mang chiếc áo khoác màu đen dài xuống gối, quần jean’s màu đen, áo len màu đen cổ cao cộng thêm chiếc khăn trùm kín nửa khuân mặt, gang tay da màu đen, và còn thêm cả cái kính đen chiễm chệ trên sống mũi, một chiếc mũ ấm màu đen kéo sụp xuống. Một tín đồ cuồng màu đen chăng. Dù là không nhìn thấy mặt nhưng cái cảm giác thân quen đến lạ lùng, cả cái mùi hương tỏa ra nhè nhẹ từ cơ thể này, cũng khiến bao nhiêu nhớ nhung lẫn lộn ùa về.

- Cảm ơn, tôi không cần.

Gã ngồi xuống bên cạnh, thứ cảm xúc này, thật là kỳ lạ. Đột nhiên gã giật lấy đôi bàn tay tôi, im lặng rồi nhồi nhét đôi găng gã cầm vào đấy. Tôi nhìn gã như bị thôi miên, con người này…không lẽ nào?

- Một chút tự vệ với người lạ cũng không có sao?

- Anh…!!!

Tôi thốt lên một cách kinh ngạc. Anh mở kính ra, kéo khăn xuống để lộ ra khuân mặt của mình. Làn da hơi có màu nắng một chút, đường nét không có gì thay đổi nhưng gương mặt góc cạnh hơn, già dặn hơn, khiến cho anh càng thêm quyến rũ bởi vẻ nam tính. Kể cả phong cách của anh, chỉ nhìn thôi nhưng cũng đủ thấu được một con người hoàn toàn khác, anh chững chạc hơn rất nhiều, không còn là một chàng trai non nớt và xốc nổi ngày nào.

Tim tôi đập rộn ràng, như có hàng ngàn thiên thần đang nhảy múa xung quanh, cuối cùng thì anh đã trở về. Đã về rồi.

Thế nhưng tại sao lại có một khoảng cách giữa cảm giác gần gũi đến vậy? Anh vẫn đang nhìn vào mắt tôi…tôi nắm chặt đôi bàn tay của mình hơn một chút, lảng tránh đôi mắt ấy, tôi nhìn đi chỗ khác. Chúng tôi không thể cư xử bình thường như những đôi vợ chồng khác sau bao năm tháng xa cách. Không phải là những cái ôm siết chặt, hay những nụ hôn đến cháy tim gan.

- Anh về từ bao giờ vậy?

- Em vẫn xinh đẹp như vậy!_anh mỉm cười không rời ánh mắt của tôi.

- Mới đó mà đã 4 năm rồi…

- Có quá lâu không?_anh hỏi tôi

- Vâng…_tôi mỉm cười vì thấy đau lòng, chúng tôi bỗng nhiên trở thành những kẻ xa lạ, nói những câu sáo rỗng, dù muốn nói nhiều điều nhưng lại không thể nói ra.

- Ở bên đó, anh sống tốt chứ?

- Cái này nhẽ ra em nên hỏi anh từ lúc anh bước chân sang đó mới phải, còn bây giờ anh đã trở về rồi, tốt hay không có gì quan trọng nữa?

- Đúng là như vậy!_tôi thở nhẹ, người ngồi bên cạnh tôi lúc này, là chồng tôi thật sao?

- Em không thấy là mình rất quá đáng với anh sao?_giọng anh trách móc

- Vâng, em cũng nhận thấy như thế!

- Hồi trước, có ông thầy bói nói với anh rằng, số anh phải lấy hai vợ mới có thể hạnh phúc và sống yên ổn được. Anh cũng tin là như thế em ạ!

Giọng anh bình thản đến lạ lùng, nhưng lại khiến tim gan tôi rối bời. Ý anh là…có phải, anh đã quen một người con gái, người đấy có thể mang lại có anh hạnh phúc, có phải vậy không?

Không để tôi suy nghĩ, anh đưa tay nâng cằm tôi lên, đặt môi anh vào môi tôi, không là một nụ hôn, chỉ là môi chạm môi, rất nhẹ, anh thì thầm.

- Nhắm mắt lại đi chứ!

Tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh đọng lại trên môi của mình. Mơ màng trong một thứ hạnh phúc thật xa xỉ, tôi nhắm mắt lại cảm nhận được đôi môi anh đang di chuyển nhẹ nhàng, giọng anh lại thì thầm.

- Em sẽ lấy anh lần nữa chứ?

Sực tỉnh giữa cơn mê, tim tôi đập nhanh hơn gấp bội lần, khuân mặt tôi đỏ ứng, ấm áp, rồi lại nóng ran. Tình yêu chưa bao giờ mất đi, giờ lại nhiều thêm gấp ngàn lần. Tôi mỉm cười, một giọt nước mắt khẽ rơi, anh cũng có thể cảm nhận vị mặn dịu nhẹ của nó. Tôi ôm lấy cổ anh thì thầm.

- Vâng, em đồng ý.

Anh cắn nhẹ vào môi tôi và xích lại gần hơn một chút.

- Em thật là tuyệt vời, một người vợ tuyệt vời, một người mẹ tuyệt vời. Anh yêu em, anh yêu Hiền Nhi…con gái thật là giống anh!

Thế giới vẫn không ngừng quay, và tình yêu của chúng tôi vẫn cứ tiếp tục.

Vì tình yêu không bao giờ ngừng lại nên câu chuyện sẽ không bao giờ kết thúc. Các bạn hãy tưởng tượng ra những điều đẹp nhất với đôi vợ chồng trẻ này nhé! Vì họ thực sự xứng đáng được hạnh phúc. Còn bạn, đừng nghĩ rằng tình yêu này nó chỉ là một câu chuyện…hãy tin rằng mình cũng sẽ gặp được người mình yêu thương để cùng nhau đi hết chặng đường này. Dù có khó khăn, có đau khổ tới mức nào…hãy tin rằng chỉ cần có tình yêu, sẽ làm nên điều kỳ diệu.

Thân ái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play