Trận pháp đã đuổi kịp Lạc Tự Tuý, giống như một cái ngư võng. (Lưới đánh cá)

Lạc Tự Tuý cảm thấy sự thu hút ở sau lưng, vứt luôn nhuyễn kiếm, ôm lấy cánh tay của Lạc Vô Cực.

Lạc Vô Cực kéo y vào trong ngực, đồng thời mở ra một luồng bạo phong, cát bay đá chạy.

Hai người điểm nhẹ vào một hòn đá bay giữa không trung, dùng đó làm điểm tựa, nhẹ như hồng nhạn hướng về phía lỗ hổng đó.

Bên dưới bọn họ, vô số quang tiễn lao nhanh đến.

Cánh tay Lạc Vô Cực bị cắt chảy máu không ít, dùng máu làm thuỷ, tích lực vào trong phòng ngự. Tia lửa trong không trung văng khắp nơi tựa như chiến trường.

Linh lực cường đại tụ lại trên mặt đất.

Lạc Tự Tuý nhìn xuống, chỉ thấy một quang cung khổng lồ được kéo ra.

“Vô Cực! Cẩn thận!”

Có thể dùng lực tạo hình dạng cụ thể, không hổ là cường giả giết sạch huyết tộc đoạt vị!

Hoàng cữu phụ! Ngươi mạnh như vậy, cần gì phải cùng ta đọ sức không ngừng! (hoàng cữu phụ = cậu)

Lạc Vô Cực cười lạnh, dùng linh lực làm lá chắn.

Quang tiễn xé gió bay đi, xuyên qua tầng tầng lá chắn, xuyên thủng bả vai trái Lạc Vô Cực, máu chảy không ngừng.

Nhưng vẫn không ngăn được hai người, sau một khắc, bọn họ đã biến mất ngoài trận.

Thoát được rồi!

Tự do!

Còn chưa kịp mừng rỡ, Lạc Tự Tuý cảm giác trên lưng trĩu nặng. Công lực bây giờ của hắn không chịu nổi trọng lượng của Lạc Vô Cực, hai người từ trên không ngã xuống.

Vết thương bị cành cây cào xước thật khó chịu, Lạc Tự Tuý tìm được Lạc Vô Cực ở một bụi cỏ cách đó không xa: “Vô Cực!”

Phát hiện vết thương trên vai trái y, hắn vội vã lục tìm thuốc bên trong hành lý, băng bó cầm máu.

“Vô Cực, tỉnh lại!”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Trời tối đến mức không nhìn rõ được sắc mặt của y, Lạc Tự Tuý lo lắng cõng y trên lưng, hướng vào chỗ rừng sâu bay tới.

Phía sau có tiếng bước chân không ngừng, trên lưng mang theo một người bị thương, tự bảo vệ mình bây giờ còn khó… Lạc Tự Tuý cảm thấy khẩn trương, thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc, một khắc cũng không dám dừng lại.

Sau một lúc chạy hết tốc lực, ngay cả nhìn đường cũng không kịp, hắn nhảy lên một sườn dốc, đạp bừa một cái, dưới chân mất điểm tựa hai người lăn xuống khe núi.

Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, Lạc Tự Tuý không rảnh suy nghĩ nhiều, chỉ biết giữ chặt Lạc Vô Cực.

Đợi rơi xuống nước rồi hắn mới nhớ lại mình không biết bơi. Cứ như thế này chẳng khác nào tự sát.

Sau khi uống vài ngụm nước hắn cũng biết phải bế khí, vì vậy đình chỉ hô hấp, mặc cho dòng nước đưa bọn họ đến chỗ cạn.

Trôi theo dòng nước đến tận lờ mờ sáng, lực đẩy cũng yếu dần, Lạc Tự Tuý mới kéo Lạc Vô cực lên một tảng đá lớn.

Hai bên là vách núi cao vút, xung quanh cây cối tươi tốt không nhìn thấy đường ra. Xem ra bọn họ đã dạt tới một nơi sâu trong rừng, tạm thời bị vây hãm trong đây. Nếu nghĩ xa hơn, đây hẳn là một nơi ẩn thân tốt.

Hắn kiểm tra thương thế Lạc Vô Cực xong, hắn tìm thấy một hang đá có thể che mưa che gió, cỏ dại mọc cao lấp cả cửa hang. Hắn vội vàng cõng Lạc Vô Cực vào trong.

Ngưng thần bình tức (nín hơi) nghe ngóng, phạm vi vài dặm không có khí tức người ngoài. Lạc Tự Tuý thở phào một cái, tập trung tinh thần, dùng hoả linh lực hong khô quần áo. Hoả linh lực của hắn quá yếu, phí hết một lượng lớn công phu mới hơ khô được quần áo và vật dụng bị ướt. Tiếp đó, hắn xé vạt áo bên trong tay nải để đổi thuốc cho Lạc Vô Cực.

“Vô Cực, Vô Cực…” Liên tục nhẹ giọng gọi, nhưng Lạc Vô Cực không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Lạc Tự Tuý sờ trán của y, nhíu chặt mày. Không biết là do ở trong nước lâu hay do cơ thể hư nhược mà y đột nhiên sốt cao.

Nước suối lạnh như băng có thể cân bằng nhiệt độ, có điều cả người y đều nóng đến kinh người, mà hoả linh lực của hắn lại yếu… Hình như từng nghe người khác nói nhiệt độ cơ thể cũng có thể sưởi ấm, cũng không biết là thật hay giả.

Đã không còn thời gian để lưỡng lự, Lạc Tự Tuý cởi xiêm y, để trần ôm lấy Lạc Vô Cực.

Trong đêm hắn vẫn không ngừng gọi tên Lạc Vô Cực… Cũng không biết trải qua bao lâu, Lạc Tự Tuý mệt mỏi thiếp đi.

Hắn chỉ tỉnh dậy khi cảm thấy nóng bức cả người. Vén cỏ dại nhìn ra bên ngoài thấy mặt trời đã lên cao. Căn cứ vào vị trí mặt trời có thể đoán phương hướng, con sông này chảy từ tây sang đông, e rằng bọn họ vẫn còn ở trong phạm vi Hiến Thần.

Tuy có câu nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, nhưng Lạc Tự Tuý không cho rằng nơi này an toàn hơn Hạo Quang, Trì Dương hay Khê Dự.

Lạc Vô Cực đã hết sốt, vết thương cũng khá hơn, đã không còn nguy hiểm.

Lạc Tự Tuý thu dọn đồ đạc, đang định đi, ở xa xa truyền đến tiếng động rất khẽ.

Hắn lập tức cảnh giác, bình trụ khí tức.

Không bao lâu, một người mặc trường bào màu xám đáp xuống tảng đá lớn cạnh khe suối, tiếp đó có bốn người phục sức giống ám hành sử Hiến Thần đáp xuống cạnh y.

Từng ám hành sử ở đây khinh công đều cao, thân pháp nhanh nhẹn, hắn không phải đối thủ của họ, huống hồ có đến bốn người. Lạc Tự Tuý siết chặt hai nắm tay, không biết làm thế nào cho phải.

“Trang chủ, có phát hiện hành tung của bọn họ không?”

Người mặc đồ xám mỉm cười liếc về hướng Lạc Tự Tuý: “Các ngươi nhìn đi, trên tảng đá còn lưu lại vết máu đã khô.”

Bốn gã ám hành sử cúi đầu kiểm tra.

Lạc Tự Tuý thầm nhủ không ổn. Lúc đó vội vội vàng vàng, mà trời còn chưa sáng hẳn không để ý còn có vết máu.

“Vết máu này cũng được mấy canh giờ rồi, có thể bọn họ xuôi theo dòng nước về phía đông.”

“Trên đường đi cũng không gặp ai, xem ra chúng ta đi trước một bước rồi.”

“Vậy chúng ta nên nhanh chút.”

Người mặc đồ xám chỉ cười: “Bốn vị cứ xuôi theo dòng chảy, nếu phát hiện bọn họ, nên âm thầm theo dõi đừng động thủ.”

“Vâng.”

Mắt thấy bốn gã ám hành sử sắp rời khỏi, Lạc Tự Tuý nhặt vài cục đá, ngắm vào tử huyệt của bọn họ, vận lực bắn ra. Bốn người kêu thảm một tiếng, ngã xuống.

Người mặc đồ xám rõ ràng đã phát hiện bọn hắn ở gần, có thể ra tay trợ giúp nhưng từ đầu đến cuối không có động tác gì, cứ như việc này chẳng can hệ gì đến y. Lạc Tự Tuý từ trong hang động đi ra, tìm được một cái hố, vùi thây bốn người kia.

Người mặc đồ xám vẫn không có động tĩnh gì, chỉ nhìn hắn mỉm cười.

Lạc Tự Tuý thầm nghĩ, người này không phải là phường giậu đổ bìm leo, biết Lạc Vô Cực đã bị thương nên không ra tay. Nghe cách bọn họ gọi y, không giống người trong quan trường, có lẽ là “Giang hồ nhân sĩ”.

Nhìn kỹ nhân vật thần bí này, tướng mạo khá đoan chính, vẻ ngoài không tính là xuất chúng, cũng không có điểm gì đặc biệt gây ấn tượng với người khác. Thế nhưng, thân hình y thon dài, nụ cười không tắt, chỉ đứng đó nhìn lại, ẩn hiện phong thái bất phàm. Nếu sinh ra trong chốn quan trường, hứa hẹn sẽ có chức vị cao; sinh ra trong dân dã chính là đại nhân vật hô mưa gọi gió trong giang hồ.

“Các hạ phụng mệnh đến lấy mạng chúng ta?”

“Tại hạ đặc biệt tới lấy mạng Vân Vương điện hạ.”

Bọn họ đều gọi Vô Cực là Vân Vương. Vân Vương chính là chức tước thừa kế. Thân thế Vô Cực đã được Hiến Thần đế và Liễu Thì quốc sư thừa nhận, đồng thời để y kế thừa vị trí của Vân Vương trước.

Vân Vương… Dường như bọn họ và cung đình nhất định phải liên can đến nhau.

“Các hạ không phải người giang hồ sao?”

“Tuy là người giang hồ nhưng có dã tâm nên âm thầm thay triều đình xử lý vài chuyện.”

Lời hắn nói không hợp lý. Lạc Tự Tuý nở nụ cười: “Ngươi muốn tỷ thí với Vô Cực, bằng không đã không đợi y tỉnh lại.”

Người áo xám nhìn hắn, khoan thai nói: “Nếu là tứ công tử trước khi bị bệnh, bất kỳ giá nào tại hạ cũng muốn đánh một trận.”

“… Khiến các hạ chê cười.”

“Nào có, Vân Vương điện hạ không phải là được tứ công tử dạy đến trò giỏi hơn thầy sao?”

Lạc Tự Tuý khẽ cười, không trả lời. Sự thật hoàn toàn trái ngược, võ công của hắn đều là Lạc Vô Cực dạy. Mà tu vi của Lạc Vô Cực, hơn phân nửa là do y tự lĩnh ngộ.

Trời sắp tối mà Lạc Vô Cực vẫn chưa tỉnh lại.

Người áo xám để lại một chiến thư “Nửa tháng sau quyết đấu” rồi bay đi.

Cả ngày nay cũng không có thêm ai đến.

Lạc Tự Tuý không dám kéo dài, cõng Lạc Vô Cực trên lưng tiếp tục đi về hướng đông, cho đến khi vách đá thấp dần hắn mới đề khí nhảy lên trên, chạy vào trong rừng rậm.

Lần đầu tiên Lạc Vô Cực tỉnh lại chỉ thấy tấm lưng Lạc Tự Tuý đưa về phía hắn đang gặm trái cây rừng.

Hắn cảm thấy yên tâm, đau đớn trong người vừa làm hắn tỉnh cũng giảm đi nhiều.

Bất quá, chữ ‘yên tâm’ này thật ra là nhìn thấy y còn ở bên hắn.

Y không bỏ mình… Bất an cũ vừa lắng xuống, bất an mới lặng lẽ xuất hiện —— người này đến khi nào sẽ không chịu đựng được sự đe doạ đến tính mạng mà bỏ hắn?

Đối với y mà nói, tính mạng so với hắn quan trọng hơn nhiều. Ngay từ đầu hắn đã rõ, chỉ không ngờ có một ngày, việc hắn ở bên cạnh lại uy hiếp đến tính mạng y.

Khi nào y sẽ đưa ra lựa chọn?

Hay là đã có đáp án mà vì hẹn ước trăm năm nên không thể toại nguyện?

Đang lúc hắn suy nghĩ trăm chiều, Lạc Tự Tuý bỗng quay đầu lại, cười hỏi: “Tỉnh rồi?”

“Thương thế ngươi ra sao?” Lạc Vô Cực đưa tay nắm cổ tay y, tỉ mỉ bắt mạch. Hắn nhớ Lạc Tự Tuý bị trúng độc, vẫn chưa có cơ hội hỏi y giải chưa.

“Độc giải rồi, chỉ bị thương ngoài da, ngược lại ngươi xem vai ngươi kìa —— “

“Không sao, thuốc trị thương này rất tốt, sẽ nhanh lành thôi.” Lạc Vô Cực thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy. Nhìn khắp bốn phía, cây cao đến tận mây, che khuất bầu trời, bốn phía âm u vô cùng.

“Đây là đâu?”

“… Chỉ có ngươi xem bản đồ.”

Lạc Vô Cực khẽ cười, quả thật trước đây chỉ có hắn xem tường tận bản đồ địa hình Bình Dư và các vùng phụ cận.

“Chắc là Hiến Thần.” Lạc Tự Tuý nói. Hắn vòng tới vòng lui, thật sự không muốn ra khỏi cánh rừng thích hợp ẩn thân này, cho nên hai ngày nay đều ở chỗ cũ. May mà không có ai tìm tới.

“Bộ phong trận đang thu hẹp lại.” Lạc Vô Cực có thể cảm ứng được sự biến hoá của trận thế, không khỏi nhíu mày, “Tốc độ tuy không nhanh, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ tìm ở đây, chắc năm ba ngày nửa thôi.”

“Thật vậy sao, đem toàn bộ ám hành sử Hiến Thần đuổi bắt chúng ta, cứ như săn thú.” Lạc Tự Tuý hừ một tiếng.

Bị trở thành con mồi, đây là lần đầu tiên.

Lạc Vô Cực ôn nhu nhìn y, nhàn nhạt cong khoé miệng: “Dù sao đi nữa, ra khỏi cung rồi, tự do.”

Lạc Tự Tuý nhướn mắt, đem một đống quả dại nhét vào tay y: “Đây là tự do sao? Thoát khỏi bọn họ mới gọi là tự do.” Mộng tưởng du sơn ngoạn thuỷ, nhàn nhã vui chơi chứ không phải sống trong cảnh chạy trốn. Hơn nữa, hắn căn bản không có kinh nghiệm sống nơi hoang dã, hai ngày nay xem như trải qua không ít khổ sở. Đương nhiên cũng học được không ít kiến thức.

“Có thể phải đợi y chết đi.” Vị hoàng cữu phụ kia nhất định không buông tha.

“Nếu y chết, người nối ngôi chưa chắc đã bỏ qua chúng ta.”

Lạc Vô Cực nghĩ đến tiểu hoàng tử bên người Hiến Thần đế. Là tiểu hài tử cười đến rạng rỡ, chỉ cần không đụng đến lợi ích của y, chắc sẽ không có ý gì với bọn họ. Nhưng, hoàng thất Hiến Thần đâu chỉ mình y là người thừa kế, hơn nữa ——

“Nhắc tới mới nhớ, võ công của những ám hành sử và thị vệ này không đồng nhất.”

Quả nhiên còn có huyền cơ? Còn có nhiều dạng kẻ địch?

“Có thể đó là những ‘Ẩn sử’ do Hiến Thần đế ngầm đào tạo, để tránh bị nhận ra.”

Hoặc là?… Còn có nhiều người muốn lấy mạng bọn họ. Lạc Vô Cực không phủ nhận suy đoán của Lạc Tự Tuý. Hắn không muốn khiến người mình yêu thêm căng thẳng, càng không muốn để y bắt đầu cân nhắc xem hắn và tính mạng bên nào nặng hơn. Hắn biết, một ngày y cân nhắc xong, nhất định sẽ gạt hắn sang một bên. Hắn hiểu rất rõ y.

Nếu có thể bên nhau một ngày một đêm, hắn sẽ ở cạnh y một ngày một đêm. Cho đến khi hắn không đành lòng nhìn y đau khổ không chịu được, cho đến khi hắn có thể buông y ra.

Hoá ra hắn cũng ích kỷ.

Lạc Tự Tuý hoàn toàn không chú ý nội tâm Lạc Vô Cực đang vật lộn, trải qua mấy ngày nay khiến hắn cực kỳ mệt mỏi.

Tạm thời không có cách thoát khỏi khốn cảnh hiện tại. Nếu có, hắn cũng không muốn nghĩ đến.

Từ kiếp trước đến kiếp này… Không lẽ tự do mãi chỉ là giấc mộng xa vời của hắn?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play