Hoàng Tiển vẫn chưa tham chính, mấy năm nay rất ít khi xuất hiện trước nghị sự điện. Lúc này y một thân ngân sắc bát long bào, đầu đội ngọc quan nguyệt nha, tay cầm ngọc hốt màu xanh nhạt (hốt là cái thẻ bằng ngà hoặc ngọc của quan thời xưa để vào triều), rõ ràng muốn cùng với quần thần vào triều.

Chư thần đều thấy kinh ngạc, phe trưởng công chúa nhất thời cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác mờ nhạt.

“Không lẽ bệ hạ đã đem quốc sự giao cho điện hạ?” Lê Tuần hỏi, âm lượng đủ để tất cả mọi người nghe rõ.

Lời hắn vừa nói xong, bầu không khí ngưng tụ trong khoảnh khắc, xung quanh tràn ngập khí tức căng thẳng và nguy hiểm.

Mấy người gây chuyện thì vẻ mặt tươi cười, Lê Tuần chẳng qua chỉ nói sự thật.

Lạc Tự Tuý ngó thấy thừa tướng và đại học sĩ đã không cách nào duy trì vẻ mặt sâu xa khó dò như thường lệ, nhịn không được cong khoé miệng cười nhìn Lê Tuần.

Hoàng Tiển lắc lắc ngọc hốt tượng trưng cho hoàng thất tham chính trong tay, hờ hững cười: “Đêm trước dạ tiệc, phụ hoàng ban thưởng. Cô gia cũng không rõ được thánh ý.”

Lạc Tự Tiết cười trả lời: “Cũng đến lúc để điện hạ nghị luận chính sự, Ngô hoàng mười lăm tuổi đã tham chính.”

“Không sai.” Lạc Tự Tuý nói tiếp, “Thánh thượng cũng nên quan sát là vừa.”

“Nhân cơ hội này, điện hạ cũng có thể tiểu thí ngưu đao (ý nói thể hiện một phần tài nghệ của mình).” Lê Tuần cười nhẹ nói, “Sau ngày mai, hình thức mặc dù đối điện hạ bất lợi, bất quá, bọn thần tin tưởng điện hạ tất có cách đối phó.”

“Thật sao?” Hoàng Tiển nhướn mi nhìn Lạc Tự Tuý, “Cô gia cũng muốn thử một phen, chỉ là…”

“Thì ra là thế.” Lạc Tự Tiết và Lê Tuần cũng đều nhìn sang Lạc Tự Túy, ý phát động không cần nói cũng biết.

Lạc Tự Túy bất đắc dĩ cười nói: “Hạ triều, đệ sẽ nói cho hai người biết.”

Lạc Tự Tiết và Lê Tuần nghe hắn nói xong, chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Cuộc đối thoại của bọn họ khó biết rõ đầu đuôi, chúng thần nghe xong cũng không hiểu được gì nên chỉ lặng im không nói.

“Thái phó, hôm nay thế nào?” Hoàng Tiển hỏi.

Lại nữa rồi. Hắn uống say là chuyện lạ trên đời sao? Vì sao người gặp người hỏi?

Rề rà một hồi, Lạc Tự Tuý mới nói: “Tối hôm qua uống canh giải rượu, khá.”

Hoàng Tiển liếc Lạc Vô Cực, thấp giọng nói: “Thái phó sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ sao?”

Lạc Tự Tuý nói: “Ta chỉ nhớ hoàng hậu bệ hạ nhiều lần rót rượu, sau đó… Đại khái là Vô Cực cõng ta trở về thôi, không có gì ấn tượng.”

“Ừ… Không có sao…”

Nghe đến mười phần ẩn ý bên trong. Lạc Tự Tuý nghi vấn: “Thái tử điện hạ hình như còn có ý gì, nói ra xem thử.”

“Không, không có gì.” Hoàng Tiển nhe răng cười hì hì.

Giấu đầu lòi đuôi. Lạc Tự Tuý mang tâm trạng kỳ quái nhìn Lạc Vô Cực, lại thấy y không có biểu lộ gì, so với người nào đó mang theo nụ cười bí hiểm càng thêm phần nghi hoặc. Nhưng thôi, chuyện đã quên cũng không cần nhắc lại.

Mấy người cùng nhau nói đùa vài câu, Lạc Vô Cực nhìn về phía nghị sự điện vẫn đóng chặt cửa, nói: “Đã qua giờ thìn, sao chưa đánh trống lên điện?”

“Hôm nay đúng là có chút lạ.” Lê Tuần nói, đi qua phía các võ quan, gọi hai thị vệ tới, “Hôm nay thánh thượng ở thiền điện nào?”

“Bẩm tướng quân, thánh thượng hôm nay vẫn chưa tới Càn Thái cung.”

Lạc Tự Tuý nét mặt khẽ biến, lập tức xoay người đi. Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển dường như cũng đoán ra chuyện, vội đi theo. Nhưng ba người vừa đi được mấy bước, đã thấy Từ chính ti hốt hoảng chạy tới, hành lễ nói: “Tê Phong quân! Thánh thượng có lệnh!”

“Bệ hạ làm sao vậy?”

Lạc Tự Tuý trầm giọng hỏi.

Từ chính ti nhìn xung quanh rồi nói: “Mời đi theo tiểu nhân!”

Sau khi cân nhắc, Lạc Tự Tuý xoay người nói: “Hôm nay bãi triều. Ngày mai thánh thương khởi giá đến Hạo Quang, chiếu theo lệ cũ, toàn bộ tấu chương giao cho hoàng hậu phê duyệt.”

Nghe nói thế, tất cả thần tử đồng loạt nhìn nhau. Trong đó có vài phần đoán vài phần hiểu, nhưng cũng không ai rảnh rỗi mà bàn.

Lạc Tự Tiết và Lê Tuần bước nhanh về hành lang phía tây, thừa tường, đại học sĩ cũng dẫn theo mấy vị văn quan vội vã đi ra phía ngoài. Lạc Tự Tuý, Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển theo Từ chính ti chạy tới Phượng Nghi cung.

“Tê Phong quân, vừa rồi hoàng hậu bệ hạ đột nhiên ngất xỉu. Đã mời thái y nhưng không chuẩn đoán được nguyên nhân. Hơn nữa, mạch đập của bệ hạ càng lúc càng yếu…”

“Ta đã biết, làm phiến chính ti.” Lạc Tự Tuý nói.

Vừa nói đã tới trước tẩm điện của Phượng Nghi cung. Lạc Tự Tuý bước vào trong, Lê Duy đã lẳng lặng đứng giữa, thấy bọn họ tới, xoay người thản nhiên nhìn bọn họ.

Lạc Tự Tuý liếc nhìn bên trong nội điện, không chần chừ mà bước nhanh qua bình phong phỉ thuý.

Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển đang muốn theo vào, Lê Duy đã cản bọn họ lại, lắc đầu nói: “Thánh thượng chỉ cho phép Tê Phong quân.”

Ánh mắt Lạc Vô Cực thoáng sa sầm, rũ xuống.

Lạc Tự Tuý đi qua mấy cánh cửa, mới đến được bên trong. Vén mành lụa lên, thấy Hoàng Hạo đứng bên giường nhìn Hậu Khí Diễm.

“Thần Lạc Tự Tuý, tham kiến thánh thượng.”

“Tê Phong quân, trẫm muốn hỏi gì chắc ngươi đã biết.” Hoàng Hạo vẫn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hậu Khí Diễm, giọng nói không khác thường ngày.

Lạc Tự Tuý đứng dậy, nhẹ nhàng trả lời: “Vâng.”

“Chuyện tới nước này, cũng nên nói với trẫm đi.”

“Vâng.”

Rõ ràng ngày ấy đã ra điều kiện trao đồi, chưa kịp dùng đã rơi vào thế bị hoàng đế chất vấn. Lạc Tự Tuý khẽ than. Tiếng hít thở của Hậu Khí Diễm mỏng manh tựa như có thể ngừng bất cứ lúc nào, ngày thường đôi lông mày luôn hoà hoãn vui vẻ, nay cứ nhíu chặt lại với nhau như đang dằn xuống cơn đau đớn trong người.

“Lúc trẫm muốn thiết triều, hoàng hậu đột nhiên ngất xỉu. Sai người đến Huyền Nguyên điện tìm quốc sư lại không gặp. Trẫm chỉ có thể nghĩ đến ái khanh.”

“Thánh thượng, đến thư phòng hẵn nói.”

Hoàng Hạo nhìn hắn, gật đầu.

Bọn họ đi tới thư phòng thì Lê Duy, Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển đều đang đứng đợi.

Thấy hai người không có vẻ gì khác thường đi vào, Hoàng Tiển buộc miệng hỏi: “Phụ hoàng, phụ hậu ra sao?”

“Không có chuyển biến tốt.” Hoàng Hạo ngồi xuống ghế mềm trong thư phòng, nhìn thẳng Lạc Tự Tuý.

Lê Duy, Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển cũng nhìn Lạc Tự Tuý.

Dưới tám con mắt như có như không nhìn chằm chằm, Lạc Tự Tuý cân nhắc một hồi mới nói: “Lúc đầu bệ hạ cảm thấy thân thể không khoẻ, đã là chuyện của nửa năm trước. Gọi thái y đến xem thì không phát hiện gì, cho rằng chỉ do mệt mỏi mà thôi. Nhưng một tháng trước, ta thấy trên lưng bệ hạ có một cái đồ văn màu đỏ sậm.”

“Đồ văn?” Hoàng Hạo nhướng mày, sắc mặt giận dữ.

“Vâng, lúc đầu chỉ hơi nhàn nhạt, nửa tháng trước, đã thành đỏ tươi. Sau khi quốc sư đến mới khống chế được sự biến hoá của đồ văn.”

Lạc Vô Cực bỗng nhìn thẳng Lạc Tự Tuý, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh gì.

Lạc Tự Tuý không chú ý vẻ mặt của y, chỉ nhìn Hoàng Hạo nói: “Thánh thượng cái này chính là ——”

“Chú thuật.” Hoàng Hạo lạnh lùng nói, ngừng một chút như để trấn tĩnh lại bản thân, “Quốc sư đã tra ra tung tích của người hạ chú chưa?”

“Quốc sư đang tìm. Ngài ấy từng nói, phải nhanh chóng bắt người hạ huyết chú đến, mới có thể giải trừ chú thuật.”

“Lại có thể là huyết chú!” Hoàng Hạo đứng lên, cười lạnh, “Hoàng hậu và ngươi đã sắp xếp những gì?”

“Sau khi tra ra tung tích của người hạ chú, sẽ lập tức phái người nhanh chóng bắt về.” Lạc Tự Tuý nhẹ giọng, nhìn chăm chú vẻ mặt của Hoàng Hạo, lại nói, “Thánh thượng, hoàng hậu bệ hạ giấu diếm việc này chỉ vì không muốn thánh thượng lo lắng, cũng không cố ý giấu diếm người.”

“Trẫm biết. Tê Phong quân, mong là lần tới…”

“Thần sẽ tận sức.” Lạc Tự Tuý cúi đầu nói.

Trong lúc nhất thời, thư phòng chìm vào yên tĩnh.

Hoàng Hạo bỗng hừ một tiếng, nói: “Thôi được, chuyện này giao cho ngươi và quốc sư.”

“Xin thánh thượng yên tâm, thần nhất định không khiến người thất vọng.”

Hoàng Hạo bước nhanh khỏi thư phòng, Hoàng Tiển cũng đi theo.

Lê Duy nhàn nhạt nói: “Sư tôn bây giờ đang ở nhà ta.”

“Trận nhãn của Cảnh Hậu phủ?” Lê gia và Phong gia ở hai phía tây và đông của kinh thành, lấy kinh thành làm trọng tâm, quanh năm tích góp linh lực, đúng là chỗ thích hợp để dùng thuật quan sát.

“Không sai. Chỉ là chưa có tin tức gì, không biết kết quả ra sao, bây giờ ta lập tức rời cung.”

“Thập Nguyệt đại ca nên chuẩn bị vài chuyện thôi.”

“Ta đã căn dặn Toả Hinh.”

Đợi Lê Duy đi xa, Lạc Vô Cực mới thấp giọng: “Ngươi —— “

Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng cười: “Thế nào?”

“Trên lưng ngươi, không phải cũng có một cái đồ văn màu đỏ sậm sao?”

Lạc Tự Tuý giật mình.

Lạc Vô Cực nheo mắt lại, nói: “Đêm đó ngươi ra rất nhiều mô hôi, ta giúp ngươi lau người…” Hắn nhớ rất rõ, dưới ánh trăng màu bạc, hắn nằm trên lưng y, cùng y mười ngón đan xen vào nhau mới nhìn thấy đồ văn nhàn nhạt. Lúc đó hắn không nghĩ kỹ, chỉ khẽ liếm đồ văn. Hôm nay nghĩ lại, đúng là đồ văn màu đỏ, là dấu ấn của chú thuật.

Hắn quả nhiên… Vẫn chưa đủ…

Thiếu tự chủ, càng không đủ sự cẩn trọng.

“Đồ văn của ngươi đổi màu sao?”

Lạc Tự Tuý không trả lời, trầm mặc bước khỏi thư phòng. Mới đi vài bước, hắn đột ngột ngã xuống.

Lạc Vô Cực vội vàng tiếp được hắn, gắt gao ôm hắn vào trong ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play