Chung Tức sơn trang ở ngoại thành Trưng Vận, gần bên Phụng Châu thành, là một trong những khu vực săn bắn của Trì Dương hoàng thất. Đa số là rừng, có năm sáu ngọn núi, ba vùng đất bằng rộng lớn, trừ mùa vụ, thường ngày cấm bách tính bình dân ra vào. Đây cũng là nơi đế hậu thích đi săn nhất, không chỉ con mồi đông đảo mà còn phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, đại khái nói gọn trong tám chữ —- sơn minh thuỷ tú, lâm sơ nguyên quảng. (Ý là đẹp như tranh vẽ, vế sau google không có =]]])
Một đoàn nghi trượng (nghi trượng = vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa) dài lê thê lướt qua bãi cỏ, chậm rãi hướng đến biệt viện của Chung Tức sơn trang.
Hơn một ngàn con ngựa, hơn mười chiếc xe ngựa vô cùng hoa lệ, toàn bộ đội ngũ chỉ có thể dùng từ trùng trùng điệp điệp để hình dung.
Giữa một chiếc xe ngựa nào đó, Lạc Tự Tuý tựa người trên cái giường nhỏ mềm mại, đang mơ màng ngủ.
Lạc Vô Cực ngồi ở bên giường nhỏ, không hề chớp mắt nhìn hắn ngủ, nhìn hồi lâu cũng không thấy hắn có vẻ muốn tỉnh, có chút vô vị nhíu nhíu mày, quay qua cửa sổ, vén màn nhìn.
Cửa tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để trông thấy khung cảnh bên ngoài.
Lạc Vô Cực từ khi sinh ra đến lúc vào cung chưa từng rời Lạc gia nửa bước, đừng nói đến ra khỏi thành Trưng Vận để ngắm phong cảnh thế này.
Trong lúc nhất thời hắn mở to đôi mắt xinh đẹp, kích động đến mức há miệng, nếu không phải lo cho người nào đó đang ngủ trong xe, chắc hắn đã kêu to.
Bầu trời xanh thẳm mênh mông không một gợn mây, trong trẻo như màu xanh của nước. Nếu tay hắn có thể dài ra, nếu hắn có thể nhảy cao hơn, nếu hắn có thể làm cho gió thổi mạnh hơn, hắn có thể chạm tới vùng trời kia, nhất định mềm mại như tơ lụa.
Nhấp nhô tận cuối trời là sương mù bao bọc núi non. Núi, nối liền trời và đất. Đại bá phụ từng nói, nam nhi phải kiên định vững chãi như núi, thì ra núi là như vậy, vừa hùng tráng lại vừa lặng lẽ.
Dưới chân núi là rừng cây bạt ngàn, không giống với rừng núi trong cung, nơi này cây cối nối thành từng mảnh từng mảnh, phảng phất tựa như không có giới hạn. Biên giới của rừng là một dòng sông quanh co uốn lượn, bãi cát trắng bên sông nhiều loài chim dừng lại… Cũng không biết có phải là chim không, từ xa nhìn lại, loại chim này có quá nhiều màu sắc diễm lệ. Chim cũng có nhiều màu như vậy sao? Là chim gì?
Phân chia giữa sông và đoàn xe ngựa là thảm cỏ ngút ngàn.
Cây cỏ cao đến hai ba thước, có chỗ khô vàng, có chỗ lại xanh biếc.
Gió thổi, cỏ lay theo gió, từ trong thảm cỏ đó từng bầy thú thong thả bước đi, mỗi con thú đều có chân thon dài, đôi mắt đen thẫm.
Là loại dã thú vô cùng xinh đẹp.
Đây là cái gì?
“A, là lộc.” (Ý nói hươu, nhưng tuỳ câu, tuỳ hoàn cảnh mà mình sẽ để thuần việt hoặc hán việt)
Bên tai truyền đến tiếng cảm thán.
Lạc Vô Cực quay sang, đã thấy Lạc Tự Tuý ngồi xếp bằng sau lưng hắn, nhẹ nghiêng người dựa vào giường nhỏ, tay phải nâng đầu, tay trái cầm ly trà nhìn đám thú kia không chớp mắt.
“Lộc?” Trên đời có loại dã thú này sao? Chưa từng nghe bá phụ và cha nhắc tới.
“Không sai. Hình như là mai hoa lộc.”
“Mai hoa lộc à?”
“Ngươi nhìn trên người chúng đi, chẳng phải đều có lốm đốm như sao.”
“Đúng vậy.”
“Ta trước đây cũng chưa thấy qua, chỉ là nhìn thấy trong sách tranh động vật.”
“Động vật… Sách tranh?” Hắn chưa từng nghe những từ này. Bất giác khiến hắn cảm thấy người ở trước mặt này cách hắn rất xa. Lạc Vô Cực nhìn Lạc Tự Tuý, trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn đám mai hoa lộc kia cảnh giác tiếng vó ngựa mà chạy trốn, mãi đến khi chúng đã trốn mất dạng, hắn cứ yên lặng vậy nhìn.
Lạc Tự Tuý nhìn gò má hắn, nghĩ đến vẻ ngạc nhiên vừa nãy, đó mới là ánh mắt tiểu hài tử nên có. Nhưng mà, lại làm cho hắn nghĩ, loại ánh mắt này không nên xuất hiện trong mắt Lạc Vô Cực, bởi vì Lạc Vô Cực nào phải một hài tử bảy tuổi thông thường.
Hắn chỉ quanh quẩn trong phủ Lạc gia bảy năm, chưa bao giờ đi ra ngoài, đối với bên ngoài biết rất ít —- thậm chí có thể nói hoàn toàn không biết gì.
Hài tử này, nhất định sẽ cùng hắn đi ra thế giới bên ngoài, thậm chí so với hắn, Lạc Vô Cực còn muốn hơn.
Lạc Tự Tuý suy tư, ánh mắt sáng lên, khẽ cười nói: “Vô Cực, ta biết ngươi nghĩ rằng ta văn không thành võ không thạo, không có gì để dạy cho ngươi.”
Lạc Vô Cực nghiêng người liếc hắn, lại nhìn ra bên ngoài, cúi đầu lẩm bẩm: “Thật ra, ngươi đọc sách cũng không tệ.”
Thừa nhận khả năng đọc sách của hắn, quả là ngoài dự liệu, Lạc Tự Tuý đặt ly trà xuống, nghiêm mặt nói: “Ngươi chưa từng thấy cảnh vật bên ngoài, nhất định rất hiếu kỳ. Khi nào hồi cung, ta sẽ vẽ tranh cho ngươi nhìn, nói cho ngươi biết trên đời có những gì, tất nhiên, nơi này và thế giới ta đã sống có rất nhiều chênh lệch. Nhưng theo ta nghĩ, ngựa, hươu, chim, cây đào, cây liễu đều không khác, nếu có khác cũng sẽ không nhiều.”
“Vẽ tranh?” Lạc Vô Cực bật người dậy, nhìn Lạc Tự Tuý, trong mắt loáng thoáng kinh ngạc và mừng rỡ.
“Không sai. Dã thú, cây cỏ, núi non, tất cả ta đều biết, đều vẽ cho ngươi xem.” Nhìn hắn lộ ra biểu cảm mong chờ như vậy, Lạc Tự Tuý không biết nên cao hứng hay cảm thông, có lẽ —
“Được.” Lạc Vô Cực không ngừng gật đầu, tràn ngập hạnh phúc, suy nghĩ một chút lại nói, “Bên ngoài tốt như vậy, lớn như vậy, xem ra rất là thoải mái, cũng khó trách ngươi muốn du ngoạn thế gian. Ta nhất định phải đi theo ngươi, chỗ nào cũng phải đi một lần.”
“Nếu ngươi muốn theo ta, nhất định phải tập võ cho tốt, còn phải biết chữ đọc sách, quan trọng nhất là nghe lời ta, không được hành động theo cảm tính, tính mệnh quan trọng hơn.”
“Được, nếu không có mạng, làm sao ra khỏi cung.”
“Không sai, ngươi hiểu là tốt. Chúng ta chỉ làm chuyện gì chắc chắn, nếu có năm phần nguy hiểm, thà rằng đi đường vòng cũng không thể làm bậy.”
“… , ngươi khác cha ta nhiều quá.”
“Ngươi có nghe ta nói không?”
“…”
“Lạc Vô Cực?”
Nhìn hắn quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như bị phong cảnh hấp dẫn, Lạc Tự Tuý không khỏi bật cười, thôi được rồi, từ từ sẽ ổn. Trong lòng hắn biết rõ, để thay đổi tính cách một người không phải là chuyện một sớm một chiều, hơn nữa, khả năng thay đổi được cũng không nhiều.
Sau đó hai người đều lặng lẽ nhìn quang cảnh bừng bừng sức sống ngoài cửa sổ, trong đầu cả hai đều tưởng tượng cuộc sống sau này của bọn họ.
Khởi hành từ đầu giờ thìn, đi đến sắp tối mới đến Chung Tức sơn trang, vừa tới thì trời cũng chuyển sắc.
Biệt viện xây trên một toà núi đá ở lưng chừng đồi, núi này địa hình lởm chởm, sườn núi lại có một khối đá bằng phẳng vươn ra ngoài, biệt viện được xây trên đó. Đại viện, tiểu viện phân bố từ trên xuống dưới, chằng chịt.
Nơi Lạc Tự Tuý ở giáp ranh với bờ vực, đứng ở bên tường nhìn xuống giống với đứng ở trên vách đá, mạo hiểm không gì sánh được. Lạc Tự Tuý căn bản từ nhỏ đã không thích cảm giác bị ám ảnh bởi cái chết, chỉ nhìn một chút rồi dặn dò Lạc Vô Cực đang phấn khích nhảy lên nhảy xuống liền trở về tẩm điện.
Nơi này cũng không lớn, có ba toà cung điện và một ban công.
Hắn và Lạc Vô Cực ở tẩm điện giữa, hiển nhiên tẩm điện này và Tử Dương chính điện có phần ít uyển chuyển hơn, nhưng bố trí bài biện thì một điểm cũng không kém.
Một ngày một đêm hắn ngủ rất ít, nhưng lúc này lại có hưng trí, sai Nguyên nhi đem đến mấy cây than củi nhỏ.
Nguyên nhi cẩn thận chọn lựa vài cây đem đến, đã thấy Lạc Tự Tuý ngồi ở bàn viết còn bày ra giấy trắng.
“Công tử, muốn viết chữ? Hay là vẽ tranh? Nguyên nhi mài mực.”
“Không cần, ta vẽ tranh bằng than được rồi.” Lạc Tự Tuý vén tay áo rộng, suy nghĩ một chút, sau đó phát thảo. Từ nhỏ hắn đã có duy nhất một hứng thú, đó là vẽ, tuy rằng chỉ học bài bản đến khoảng mười một tuổi thì ngưng, nhưng tạm coi như biết vẽ. Đọc sách mới đầu cũng chỉ là thói quen, sau này dần dần thích. Cuộc sống của hắn vô cùng đơn giản, chỉ có hai thứ này. Bởi vậy dù mang trọng bệnh hắn cũng chưa từng ngừng đọc sách và vẽ tranh.
Không bao lâu, trên giấy xuất hiện một con hươu, thản nhiên đứng trong bụi cỏ.
Nguyên nhi sợ hãi thán phục.
Hắn không hiểu được, vì sao một cây than củi có thể vẽ ra sinh động như vậy.
Lạc Tự Tuý hơi cong khoé môi, vẽ thêm hai con thỏ. Còn chưa hết hứng, vẽ thêm vài nét bút phía góc, tạo ra một con hổ lớn.
“Đó là cái gì?” Hắn chưa buông thanh củi đã nghe thấy Lạc Vô Cực hô lớn.
Nghiêng đầu đã thấy một đôi mắt tròn vo.
“Đây là hươu, đây là thỏ, còn đây?”
“Con hổ.” Nguyên nhi ở một bên đáp, “Vô Cực, đây là con hổ đó.”
“Hổ! Đây là con hổ? Bà nội nói con hổ…” Lạc Vô Cực kéo tay áo hắn, hai má đỏ bừng, “Vua của muôn thú? Dũng mãnh uy phong…”
Lạc Tự Tuý nhìn hắn vì quá cao hứng mà nói năng có chút lộn xộn, không khỏi lắc đầu, vứt than củi sang một bên. Đi được vài bước, quay đầu nhìn lại —- Lạc Vô Cực còn đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm con hổ kia, Nguyên nhi cũng đi tới, chăm chú nhìn con thỏ.
Cảm thấy Lạc Vô Cực phản ứng hơi quá, suy nghĩ một chút, hỏi: “Vô Cực…”
“Tranh này cho ta sao? Công tử?” Lạc Vô Cực giương mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
Xem ra hắn rất thích cái hình con hổ được vẽ sơ sài kia, Lạc Tự Tuý lắc đầu.
Lạc Vô Cực ảo não, đôi mắt vẫn gắt gao nhìn con hổ kia, dường như muốn đem nó nuốt xuống.
Lạc Tự Tuý cười thầm bước ra tẩm điện, thấy Đường Tam đang vội vã đi tới.
“Công tử, bệ hạ truyền khẩu dụ, nói cả ngày đi xe mệt mỏi nên bữa tối mọi người tự dùng.”
Vừa hay hắn cũng không muốn vừa ăn cơm còn phải phòng bị người khác. “Ta biết rồi.”
“Giờ tiểu nhân sẽ sai Nguyên nhi và Điền nhi làm cơm tối. Công tử có món gì đặc biệt muốn ăn không?”
“Không có. Nhưng đêm nay nhớ làm chút đồ ăn khuya.”
“Tiểu nhân đã hiểu. Đúng rồi công tử, vừa nãy tiểu nhân nhìn thấy Thục phi nương nương, Hiền phi nương nương, còn có Đức phi nương nương trong chính điện. Hỏi qua mới biết, ngoại trừ quý phi nương nương và thái tử điện hạ, các nương nương dẫn theo hoàng tử công chúa đều đã tới.”
Lạc Tự Tuý hơi ngẩn ra: “Sao lại đột nhiên như thế? Lúc trước hoàng hậu bệ hạ chỉ nói dẫn theo hai mươi vị nam phi xuất cung sao?”
“Nghe nói là tam hoàng tử và tiểu công chúa đi gặp thánh thượng khẩn cầu người cho bọn họ đi theo. Thánh thượng cảm thấy đây là cơ hội học hỏi kinh nghiệm nên đáp ứng nữ phi và các hoàng tử cùng công chúa.” Đường Tam giương mắt nhìn hắn, nói nhỏ: “Công tử, sắc mặt ngài rất kém, có phải mệt không?”
“Không.” Đến khi đó, mong là hắn không bẽ mặt trước tam hoàng tử sáu tuổi và tiểu công chúa. “Thái tử điện hạ không được đến đây, có phải do chuyện lần trước?”
“Thái tử điện hạ trong bốn tháng này đều phải ở trong cung chăm chỉ đọc sách.”
Nhờ vậy Vô Cực mới yên ổn được. Tuy rằng y và Vô Cực như nhau, không giống những tiểu hài tử cùng tuổi ngây thơ khả ái nhưng vẫn có đôi chút tính trẻ con, mà đắc tội với thái tử lại không phải là chuyện đơn giản.
Lạc Tự Tuý ngồi trong đình, nhìn thấy Đường Tam đi xa, nhớ tới chuyện kia: “Đường Tam!”
“Công tử, có chuyện gì phân phó?” Đường Tam xoay người, bước nhanh trở về.
“Năm nay là năm gì?”
Đường Tam dừng một chút, nói: “Khởi bẩm công tử, là năm Ất Dậu.”
“Ta nhất thời hồ đồ. Được rồi, ngươi đi đi.”
Lạc Tự Tuý nhìn hướng tẩm điện, trên môi đọng lại một nụ cười, thì ra là thế, Lạc Vô Cực tuổi dần.
Đêm nay, tẩm điện sáng đến đến tận canh ba mới tắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT