Hai vị cao thủ đi vào trong rừng trúc, cách hồ khoảng mười trượng, không hẹn mà cùng dừng bước, cầm kiếm nhìn nhau.
“Ta có một nghi vấn, không biết trang chủ có tiện giải đáp?” Bỗng nhiên Lạc Vô Cực nói.
“Điện hạ mời nói.” Bùi Thuỵ đã đoán trước y có nghi vấn, không nhanh không chậm đáp.
“Khinh công của trang chủ có phần tương tự với những ám hành sử vừa nãy.”
“Bọn họ là do ta huấn luyện, tất nhiên có chỗ giống nhau.”
Rất thẳng thắn.
Tính tình người này đúng là ngay thẳng. Lạc Tự Tuý nghĩ thầm. Thoạt nhìn không giống với những người muốn giết hắn, trái lại còn giúp bọn hắn đào thoát.
“Là ‘Sát thủ’ chứ không phải ‘Ám hành sử’ sao? Chủ nhân của các hạ, hình như vẫn còn sống.” Lạc Vô Cực nở nụ cười. Cẩn thận nghĩ lại, vị hoàng cữu phụ kia chưa bao giờ nói lấy mạng hắn, chỉ muốn hắn quay về Hiến Thần, kế thừa tước vị Vân Vương mà thôi. Đêm đó, với linh lực của y và lượng ám hành sử đông đảo bao vây, chỉ cần bất ngờ giết Tuý, khiến hắn hoảng loạn liền có thể giết hắn. Căn bản không cần kéo dài đến khi bốn vị quốc sư đến.
Y chỉ muốn ép hắn đồng ý trở về Hiến Thần. Nếu muốn giết hắn, sẽ không hạ chỉ thừa nhận thân phận hắn ở hội nghị thường kỳ. Chấp nhận hắn, đồng thời tuyên bố hắn là dư nghiệt phản bội, quang minh chính đại phái quân diệt trừ hắn, nhưng y không làm.
Y không muốn giết hắn, là hắn hiểu lầm.
Tuy rằng không biết vì sao y nhất định bắt hắn phải quay về Hiến Thần, nhưng kẻ địch của hắn không phải là hoàng cữu phụ.
Bùi Thuỵ mỉm cười: “Bọn họ không phải chủ nhân ta, ta cũng chẳng phải nô tài của bọn họ, chỉ là bên cung bên cầu thôi.”
Bọn họ? Lạc Vô Cực nhướn mày: “Người không phạm ta, ta không phạm người, Nhữ vương và Cảnh vương thật khinh người thái quá.”
“Câu này của điện hạ sai rồi. Nếu muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế thì phải loại bỏ chướng ngại. Điện hạ từ nhỏ ở cùng với Lạc tứ công tử, xét về bản lĩnh, mưu trí, võ công tất cả đều xuất sắc. Nếu điện hạ cố tình đoạt vị, chẳng phải là uy hiếp lớn nhất? Không sớm ngày diệt trừ điện hạ chỉ khiến ăn không ngon ngủ không yên.”
Thì ra là thế. Nhúng tay vào Trì Dương nội vụ, còn có dã tâm khác, Nhữ vương và Cảnh vương đều không ngờ năm đó còn lưu lại hoàng tộc. Bọn họ phát hiện thân thế hắn liền muốn mượn đao giết người, cho nên mới tiết lộ tin tức cho hoàng cữu phụ. Nhưng bọn họ đã tính sai. Hoàng cửu phụ lại không có ý định giống bọn họ nên mới trả lại tước vị của Vân vương cho hắn thừa kế. Bọn họ liền phái sát thủ trà trộn vào ám hành sử tìm cơ hội hạ thủ. Mà nay, tất cả ám hành sử đều về nước chịu tang, bọn họ chẳng kiêng kỵ gì.
Bất tri bất giác hắn trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của người khác, không nhổ ra không được.
Sự tình dần phát triển theo chiều hướng khó lường.
Lạc Tự Tuý nghe hai người nói xong, khó kìm được bất bình.
Hiến Thần đế quá sức quỷ dị, khiến người ta phải sợ hãi. Việc y không muốn giết Vô Cực là thật, muốn giết y cũng không phải giả. Đôi mắt như muốn đem người ta ăn tươi nuốt sống lúc đó không thể nào là ảo giác. Bây giờ nhớ lại, cũng làm người ta rùng mình.
Hắn nên thấy vui mừng sao?
Y đã chết. Cũng coi như bớt một mối nguy đến tính mạng.
“Đa tạ Bùi trang chủ giải thích nghi hoặc, mời.” Lạc Vô Cực gật đầu làm động tác.
“Mời.”
Hai người rút kiếm ra.
So với những thanh kiếm bình thường, độ dài của Toái Nguyệt là quá khổ, toàn thân trong suốt, hàn khí bức người.
Bùi Thuỵ nhìn, hơi kinh ngạc, cười nói: “Toái Nguyệt danh khắp thiên hạ, hôm nay được tận mắt nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.” Hắn nhìn Lạc Tự Tuý đang đứng quan sát ở xa, nói tiếp: “Tứ công tử lại đem bảo kiếm quyết chiến suốt mười ngày, đánh bại quần hùng tặng cho Vân vương điện hạ.” Trong lời nói có vài phần ám muội.
Biết được chuyện này không có bao nhiêu người, hắn cũng chỉ nghe phụ thân nói qua lúc còn bé. Vẻ mặt Lạc Vô Cực hơi chuyển: “Tin tức của Bùi trang chủ nhanh thật. Sau khi bệnh nặng, thân thể công tử nhà ta đã không bằng lúc trước nên mới giao kiếm này cho ta. Kiếm của trang chủ cũng là bảo kiếm khó tìm.”
Bùi Thuỵ sử dụng thanh kiếm nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng thân kiếm giống như một thanh sắt cùn, một chút ánh sáng cũng không có, đủ thấy không phải do sắt thường đúc thành, rất có phân lượng.
“Đa tạ điện hạ khen ngợi.”
Hai người nói chuyện chẳng có sát khí gì, nhưng quanh thân chẳng hề che giấu sát khí đang tản ra.
Mặc dù cách bọn họ khá xa Lạc Tự Tuý vẫn cảm nhận được hàn ý chèn ép lục phủ ngũ tạng, không khỏi nhíu mày. Sát khí cũng kinh động đến chim chóc trong rừng trúc. Sau mấy tiếng kêu thất thanh, đàn chim vội bay tứ tán. Bấy giờ trong rừng hoàn toàn yên tĩnh. Yên tĩnh đến đáng sợ.
Quả nhiên trực giác của động vật rất nhạy bén. Có lẽ nói, bản năng sinh tồn của chúng quá mạnh nên mới nhận ra nguy hiểm nhanh như vậy —— giống như hắn.
Nghĩ đến điểm này, Lạc Tự Tuý có chút buồn cười. Trong tình huống này, dù hắn muốn trốn xa lắm nhưng lực bất tòng tâm. Điều duy nhất có thể làm là cầu cho hai người này đừng có đánh đến quên trời quên đất, ngay cả sự có mặt của mình cũng quên luôn.
Hai người luận võ vẫn không nhúc nhích.
Bọn họ đang quan sát hành động của đối phương, tìm kiếm sơ hở. Cao thủ đánh nhau nào dễ tìm điểm yếu, tính nhẫn nại của bọn họ phải tốt. Nhất thời hai người chỉ có thể duy trì tư thế đợi thời cơ.
Sau nửa canh giờ, hai người đồng loạt nhảy lên không trung, tỷ thí.
Chiêu thức biến đổi quá nhanh, là người hay bóng đều khó phân biệt. Khán giả duy nhất chỉ có thể ở bên dưới phỏng đoán tình hình.
Tỷ thí dần kịch liệt, kiếm khí càn quét, ngay cả những tảng đá lớn trong rừng trúc cũng bị san thành bình địa.
Mượn kiếm để khuếch tán nội lực không khó, cái khó là bọn họ phải kìm hãm bớt phạm vi ảnh hưởng của kiếm khí trong vòng mười trượng, để tránh tổn thương hắn.
Một bên phải đánh ra sát chiêu trí mạng trong nháy mắt, một bên không ngừng suy tính cự ly di chuyển.
Lạc Tự Tuý bội phục sát đất. Với tư chất của hắn, không biết năm nào tháng nào mới luyện đến tu vi này.
Trong vòng mười trượng phong vân biến ảo khó lường; ngoài mười trượng ngay cả âm thanh binh khí va nhau cũng không nghe được.
Xung quanh càng lúc càng tĩnh lặng.
Tỷ thí giằng co tròn hai ngày hai đêm. Trong lúc đó, Lạc Tự Tuý không chịu nổi mà thiếp đi mấy lần. Mỗi lần tỉnh lại, đều thấy hai người luân phiên đánh trên không trung.
Chạng vạng ngày thứ ba, hai người đột nhiên tách ra, đồng loạt ngồi trên một cành trúc điều tức, bán kính mười trượng đã thành bình địa.
Lạc Vô Cực vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, khí tức không hề loạn, nghỉ ngơi một chút liền mở mắt nhìn phía đối diện.
Sau khi Bùi Thuỵ nhổ ra một búng máu, mỉm cười nói: “Tại hạ thua tâm phục khẩu phục, hy vọng ngày khác có thể cùng điện hạ tỷ thí lại.”
“Khó có được đối thủ cường đại như trang chủ đây, sau khi thoát hiểm, bất kỳ lúc nào ở đâu, ta nhất định phụng bồi tới cùng.”
“Đa tạ điện hạ.”
“Không, trang chủ hai lần thủ hạ lưu tình, Lạc Vô Cực rất cảm kích.”
Nghe xong thế, Bùi Thuỵ khẽ cười nhìn Lạc Tự Tuý: “Nhiều năm trước, tại hạ từng chịu ơn cứu mạng của tứ công tử. Đây chẳng qua là tri ân báo đáp mà thôi.”
Dứt lời, y liền biến mất.
Lạc Vô Cực thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng nhu hoà hơn, xoay người bay đến bên cạnh Lạc Tự Tuý.
“Khá hơn rồi… Cha ngươi đã cứu chúng ta.” Lạc Tự Tuý than nhẹ. Lạc tứ công tử cho hắn duyên phận cũng cho luôn nhiều tai nạn. Vốn tưởng rời khỏi Trì Dương sẽ không gây chú ý gì cả. Không ngờ, tứ công tử vẫn cứu bọn họ.
Lạc Vô Cực nghe thế thì giương mắt, hơi cong khoé môi: “Ngươi thay người tận hiếu, chắc là người muốn hồi báo.”
Cảm thấy thoải mái hơn, Lạc Tự Tuý cũng nhoẻn miệng cười: “Bị thương không?”
Lạc Vô Cực lắc đầu, ôm y lên: “Nơi này thế nào?”
“Đẹp đẽ tĩnh mịch, là một nơi tốt.”
“Vậy ở đây dưỡng thương.”
Trong vòng một ngày, Lạc Vô Cực dựng xong một ngôi nhà bằng trúc, còn có tháp, bàn, ghế đầy đủ, bên cạnh nhà trúc còn có một trà đình nhỏ. (kiểu như cái chòi để uống trà ngồi chơi bên ngoài)
Lạc Tự Tuý đứng một bên xem liên tục kinh ngạc: “Thiên phú trời cho rồi, Vô Cực, ngươi nên theo ngành thủ công.”
Lạc Vô Cực hừ lạnh: “Ta làm nhà chỉ cho ngươi.”
Y chẳng do dự mà nói vậy khiến Lạc Tự Tuý giật mình.
Lạc Vô Cực không nhận ra được mấy lời thẳng thắn của mình dẫn đến biến hoá gì, tự nhiên đi ra khỏi nhà trúc, đến cạnh rừng bày trận.
Từ đây, Lạc Tự Tuý ở lại thế ngoại đào nguyên này tĩnh dưỡng, mỗi ngày Lạc Vô Cực đều chạy đi dẫn dụ địch, đồng thời quan sát động tĩnh của sát thủ.
Nửa tháng sau, hắn phát hiện ở gần đó tụ tập khá đông sát thủ, cũng có vài tên cao thủ như Bùi Thuỵ lẫn lộn trong đó. Nếu ở trong rừng trúc kia bị vậy công, nhất định khó chạy trốn. Cho dù dùng linh lực để đối kháng, e là Nhữ vương và Cảnh vương đã sớm chuẩn bị, phần thắng không lớn. Hơn nữa vết thương của Lạc Tự Tuý chưa khỏi hẳn, đánh hay chạy đều bất tiện.
Đã đến lúc rồi sao?
Lạc Vô Cực trong lòng nặng trĩu cẩn thận quay lại rừng trúc.
Kiểm tra trận thế theo thường lệ, lại phát hiện có nhiễu loạn. Từ trong ra ngoài, tầng nào cũng bị phá, chỉ mỗi tầng cuối là không bị gì.
Y đã có ý bỏ đi sao? Cho nên ngày nào cũng muốn phá trận.
Quả thật tính mạng bị nguy hiểm trong sớm tối, nếu là y, có thể an tâm ở bên cạnh mình như trước không?
Biết rõ y đau khổ như vậy, còn muốn giữ y bên người sao? Còn muốn kéo dài được canh giờ nào hay giờ ấy sao?
Trăm mối tơ vò trong lòng, hắn cũng không biết làm gì.
Rời khỏi người này… Chỉ mới nghĩ đã thấy đau như vậy. Hai người cũng không thân thiết như trước nữa; hắn cứ bất an, lỡ ngày nào đó có nam tử khác nhanh chân chiếm được trái tim y —— cho dù hắn biết y không phải là người dễ sinh lòng yêu thương ai.
Y nghĩ gì? Nếu không có hắn y vẫn bình thường. Vì y chỉ xem hắn như người thân, bạn bè, không có hắn, y vẫn có người thân, bạn bè khác.
Không giống hắn, đã xác nhận y chính là người hắn yêu nhất, là người bầu bạn duy nhất cả đời hắn.
Còn tưởng mình sẽ không bận tâm chuyện khi nào thì y động tâm, hôm nay mới hiểu được, ‘không bận tâm’ chi bằng nói nhẫn nại. Hắn từng cho rằng chỉ cần ở bên cạnh y, sớm muộn gì y cũng thích hắn, không rời khỏi hắn. Chưa hề nghĩ đến, có một ngày, hắn không thể tiếp tục bầu bạn với y, không còn cơ hội tiếp tục nhẫn nại đợi chờ hồi đáp của y.
Sau khi rời đi rồi trở về, còn có thể làm y động tâm sao?
Hắn không biết, càng bất an thì càng đau khổ.
Trở lại nhà trúc, trong ngoài đều không thấy Lạc Tự Tuý. Lạc Vô Cực cảm thấy hoang mang, chạy khắp nơi tìm y.
Bên cạnh bờ hồ, Lạc Tự Tuý đứng trên tảng đá, nhìn bầu trời đến mê mẩn.
Y chưa phát hiện hắn đến, mắt vẫn nhìn đăm đăm, dường như nhìn từ rất lâu rồi.
Chắc y không biết, trên mặt y lúc này, tràn ngập khát khao và hâm mộ.
Lạc Vô Cực cũng ngẩng đầu nhìn: Một con ưng đang tự do bay lượn trên nền trời bao la xanh thẳm. Càng nhìn, trong lòng hắn càng đau nhói, cơn đau như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Tự do, thật khiến người ta hâm mộ.
Thế nhưng, nếu y ở bên cạnh hắn, y vĩnh viễn không có khả năng có được tự do, thậm chí còn khó bảo toàn tính mạng ——
Không muốn phân ly! Càng không muốn bất kỳ kẻ nào có cơ hội!
Người này sẽ không hiểu được nỗi thống khổ của hắn! Đối với y mà nói, bất kỳ chuyện gì cũng không quan trọng bằng mạng sống! Cho nên y có thể từ bỏ hắn! Y sẽ rời khỏi hắn! Không! Y đã rời khỏi hắn!
Tình cảm dồn nén cùng bất an chẳng còn khống chế. Toàn bộ mâu thuẫn giờ chỉ còn bi ai.
“Cả đời ngươi đều không thể tự do như nó được!” Lạc Vô Cực nói.
Chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh như băng để nói với người này, muốn để y cũng nếm được mùi tuyệt vọng…
Lạc Tự Tuý nghe tiếng nhìn lại, cảm thấy kinh ngạc nhưng chẳng nói gì. Vẻ mặt y có thất vọng, có hoang mang, còn có mâu thuẫn.
Lạc Vô Cực khẽ cười, rất dịu dàng, nhưng trong mắt nhuốm màu bi thương: “Cho nên ngươi muốn đi? Ngươi coi ta quan trọng hơn mạng mình?”
Không ai có thể hiểu y hơn hắn.
Không có khả năng. Đời này, hắn không có khả năng trở thành người quan trọng nhất với y. Thậm chí, còn không thể tác động y!
Lạc Tự Tuý sửng sốt, không biết nói gì.
Từ ngày vết thương lành lại, hắn cứ đi loanh quanh trong rừng thử phá trận. Biết rõ nguy hiểm luôn rình rập, hắn lại không thể khống chế cảm giác muốn rời khỏi Vô Cực. Tại sao muốn đi? Hắn muốn tìm một cái cớ chân chính để che đậy nội tâm dao động. Ngay cả mình còn tin không được, tất nhiên Vô Cực nhìn qua là biết.
Ngay cả hắn cũng khó mà chấp nhận bản tính ích kỷ của mình, Vô Cực nhất định hết sức rõ ràng. Còn hắn, cứ che giấu, cứ trốn tránh.
Vì sao phải che giấu bản tính của mình? Có thể nói vì muốn đền bù cho Vô Cực. Nhưng không thành. Hắn chính là hắn, không thể thay đổi. Hắn muốn sống thật lâu, muốn một sinh mệnh thật dài. Linh hồn của hắn chính vì không cam lòng, vì chấp niệm sẽ không vì sự xuất hiện của ai mà thay đổi. Cho dù đó là Lạc Vô Cực.
“Không phải ngươi muốn đi sao? Sao còn buông ra? Là vì ước hẹn trăm năm kia, hay khinh công không tốt nên không thể tự đi, đành khiến ta chú ý?”
Đúng vậy, hắn có thể phá trận, nhưng đến bước cuối đều quay về nhà trúc, đợi y về.
Hắn biết rõ suy nghĩ trong lòng mình, chỉ không muốn thừa nhận ——
Không muốn cứ bị người ta truy sát, cứ cảm thấy sợ hãi mất mạng. Thỉnh thoảng hắn cũng mâu thuẫn.
Ở lại, có thể sẽ chết.
Rời đi, hắn không thể tự bảo vệ mình, huống chi còn có ràng buộc trăm năm kia.
Cho nên, biện pháp duy nhất… Chỉ có một cách để hai người cùng sống sót…
“Chung một đường với ta ngày càng nguy hiểm. Vô số cao thủ đều tụ tập về Bình Dư, đều đang tìm nơi chúng ta ẩn náu. Một ngày bọn họ tìm được nơi này, cơ hội chạy thoát của chúng ta càng nhỏ.” Từng câu chữ dịu dàng như vậy, khi nói ra lại vô tình biết bao.
Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại.
Hắn không muốn chết! Không muốn chết!
Cũng không muốn y chết! Hai người đều phải sống!
“Sao ngươi không nói thẳng ra? Vì hẹn ước trăm năm?”
Lạc Vô Cực nhìn ra sự dao động trong y, hỏi dồn. Trong lời nói ẩn chứa gió bão.
Lạc Tự Túy cắn răng, mở mắt, vẫn im lặng.
Nói thẳng? Hắn có thể nào ích kỷ vậy đây? Làm sao hắn nói thành lời? Tuy rằng Vô Cực hiểu hắn, hắn cũng không muốn bày ra sự ích kỷ nhiều như thế. Bởi vì… Chẳng ai cứ khăng khăng ích kỷ mà tổn hại người mình yêu mãi được!
Lạc Vô Cực giận đến hai mắt đỏ bừng, tiến lên một bước, siết chặt cằm y: “Ngươi biết rõ ngươi còn quan trọng hơn mạng của ta! Ngươi biết rõ ta không muốn ngươi hận ta! Ngươi biết rõ ta không đành lòng nhìn ngươi đau khổ! Ngươi biết rõ ta yêu ngươi! Cho nên lúc nào cũng bày ra vẻ thống khổ này! Muốn cho ta phải tự hỏi ngươi! Muốn ta chủ động rời khỏi ngươi!”
“Đây là suy nghĩ của ngươi! Không phải sao?”
Lạc Tự Tuý không nói, hắn cảm thấy hoảng loạn.
Có thể trong tiềm thức hắn từng có ý nghĩ lợi dụng y. Hắn muốn sống nên mới như vậy, phải lợi dụng tất cả. Bằng không, hắn không biết giải thích sao cái cảm giác hỗn độn trong đầu. Đúng là hắn muốn rời khỏi Vô Cực, đúng là hắn không từ thủ đoạn nào để giữ mạng mình, không phải sao?
Hơn nữa, hắn biết, hắn không thể rời khỏi Vô Cực. Cách giải quyết duy nhất chính là khiến Vô Cực rời khỏi hắn.
Hành động của hắn… Chính là bức Vô Cực phải rời khỏi hắn sao?
Quá ích kỷ. Lạc Tự Tuý, ngươi sớm đã biết trước rồi mà.
Ngươi nên tính đến bước xung đột này, cho nên không muốn tiếp cận ai.
Tình yêu không phải dằn vặt ngươi, mà là dằn vặt chính người yêu ngươi.
Đau khổ chứ. Lại không thể ngừng tổn thương. Đây chính là sự ích kỷ của hắn, hắn không từ bỏ, cũng không cho phép đối phương từ bỏ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT