“Con…con vào bằng cách nào thế?” Nhưng trước khi dụ dỗ, Tiêu Tử Y vẫn rất ngạc nhiên muốn biết Độc Cô Huyền làm cách nào mà vào trong này được. Tuy nói phòng ở đây canh giữ không chặt chẽ như cung Vị Ương, nhưng dù gì cũng có rất nhiều cấm vệ canh gác. Một đứa trẻ sao có thể đơn thuần trèo cây như vậy tiến vào được chứ? Bởi vì sau cái cây kia là một bức tường đối với một đứa trẻ quả là rất cao, chả nhẽ Độc Cô Huyền là một thiên tài võ học sao?

“Hắc hắc, nhóc ta đây có cách của chính ta mà” Độc Cô Huyền ra vẻ bí mật, có đánh chết cậu cũng không khai ra chuyện đã cầu xin thị vệ ca ca giúp cậu đặt lên trên tường, sau đó mới leo lên cây. Chắc bộ dạng của cậu là vô địch đáng yêu nên thị vệ ca ca mới có thể giúp cậu, nhưng điều ấy cậu cũng không thể nói ra, tuyệt đối chẳng cảm thấy tự hào gì.

“Ồ” Tiêu Tử Y kéo dài giọng điệu ý vị, nhưng thực ra cũng nhìn ra vài phần.

Độc Cô Huyền này, dáng người so với Nam Cung Tiêu cao hơn chút, lại khoẻ mạnh vô cùng. Mày to mắt rậm, so với Độc Cô Diệp rất giống, rõ ràng là một người thu nhỏ. Nhưng lại là một đứa trẻ miệng lưỡi dẻo quẹo và vô cùng ngây thơ. Điều này phải nói là lừa rất dễ…

Tiêu Tử Y nghĩ vậy, khoé miệng cong lên chút cười nói: “Thiếu gia Độc Cô tới đây làm gì vậy ha?”

Độc Cô Huyền bị tiếng gọi “Thiếu gia” kia gọi chóng cả mặt, ngực ưỡn lên, vênh vang nói: “Ta tới là tìm Nam Cung Tiêu!”

“Vậy ha? Hôm qua không phải đã gặp rồi sao?” Tiêu Tử Y không phải là cố ý bới móc, mà thực vô cùng ngạc nhiên. Hôm qua cậu không phải là lẻn ra ngoài tìm Nam Cung Tiêu đấy sao? Kết quả là tìm TRạm Nhi quyết đấu không thành, cuối cùng bắt tay giảng hoà cùng nhau chơi trò chơi rất vui vẻ. Tiêu Tử Y bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra bảo: “Vậy à, hôm nay cũng là tìm bọn họ đùa chơi sao?”

Độc Cô Huyền ảo não dậm dậm chân, hình như Tiêu Tử Y nói trúng nỗi đau của cậu vậy, vung nắm tay nhỏ lên giận dữ nói: “Ai nói là tìm bọn nó chơi đùa? Ta đến bảo Nam Cung Tiêu về nhà đó!”

Tiêu Tử Y cười khanh khách quay trở lại phòng, vừa đi vừa bảo: “Về nhà sao? Huynh tỷ của cậu ta đều nhất trí cho cậu ta ở lại trong cung, làm sao con nói về là về được hả?”

Câu nói đầu tiên của nàng là đem trách nhiệm đổ hết lên đầu người khác, vờ không đề cập tới chút nào chuyện nàng kiên quyết bắt Nam Cung Tiêu vào cung.

Độc Cô Huyền đi theo sau Tiêu Tử Y vào thư phòng, tự đắc nói: “Không sao không sao, nhóc ta đây bảo Nam Cung Tiêu theo ta về thì nhất định nó sẽ theo ta về”

“Ồ? Nói thế mà con cũng nói được sao” Tiêu Tử Y đúng là hết chỗ nói với Độc Cô Huyền rồi tên nhóc này lấy kiểu tự tin mạnh mẽ vậy ở đâu vậy cà?

“Đó là đương nhiên rồi! Tuy Nam Cung Tiêu cũng rất kiêu ngạo, nhưng cho tới giờ tên nhóc đó lúc nào cũng nghe lời của ta đó!

Độc Cô Huyền vốn đi theo sau Tiêu Tử Y, cuối cùng nhìn thấy trên bàn bày mấy món điểm tâm, lon ton chạy vọt tới trước vài bước, tốc độ đúng là nhanh, không khách sáo cầm lên ăn lấy ăn để.

Tiêu Tử Y hiện giờ xác định, tính cách kiêu ngạo của Nam Cung Tiêu thế này đều do tên nhóc này làm hư rồi. TRẻ con lúc nào cũng thích bắt chước người khác bên cạnh, cả ngày Nam Cung Tiêu cùng chơi với cậu bé, mà cá tính của tên nhóc Độc Cô này cũng cực kỳ xấu xa, sao lại không bị đầu độc chứ?

Độc Cô Huyền vốn định nói ra một đống lời đã chuẩn bị, nhưng không còn cách nào vì thức ăn ngon để trước mặt, miệng cậu đã lấp đầy rồi, có muốn nói cũng chẳng còn cách nào.

Tiêu Tử Y cứ mặc cậu bé ngồi vào chỗ của nàng, còn nàng thì lại ngồi vào bên cạnh, nhìn cậu nhóc trông như cả mấy ngày chưa được ăn vậy cứ trợn mắt phồng mang ăn ngấu nghiến . Hiện giờ là thời điểm buổi trưa cũng qua không lâu, đứa trẻ này nhất định không có thói quen ăn trưa, nhưng bụng thì chắc chắn là đói lắm rồi.

Độc Cô Huyền ăn cái gì cũng rất chú ý, chú ý tới nỗi quyết không để lãng phí. Đừng có nhìn cậu ăn gì cũng rất nhanh nhưng mà không có rớt ra miếng nào đâu nhé. Bởi vậy Tiêu Tử Y cũng phán đoán ra Độc Cô Huyền được giáo dục rất nghiêm khắc, nhưng cá tính đứa trẻ cũng phát triển theo đó.

Lại nhìn thấy trên mặt cậu ăn bánh trông rất hạnh phúc, bởi vậy cũng có thể nhìn ra ở nhà cậu cũng không được phép ăn đồ ngọt hoặc không cho cậu ăn đồ ngọt. Bởi vì như Trạm Nhi và Nam Cung Tiêu hai nhóc đối với đồ ngọt cũng không thích lắm. Lí Vân Tuyển là nữ, bản thân vốn thích ăn đồ ngọt thì không tính rồi.

Tiêu Tử Y mỉm cười nhìn Độc Cô Huyền hạnh phúc ăn điểm tâm, trong lòng vẫn nghĩ may mắn là tính cách của nhóc Độc Cô này không giống tính cách chán chết của Độc Cô Diệp. Có lẽ tính cách Độc Cô Diệp nếu vứt vào trong trường học hiện đại thì nhất định đó là một vị lãnh khốc số 1 rồi. NHưng ở cổ đại, chỉ là người không thích hợp lắm trong triều đình mà thôi.

Thậm chí nàng có thể nhìn thấy trong đáy mắt của Độc Cô Diệp toát lên khát vọng quyền lực, thậm chí còn trắng trợn mà không che giấu nữa. NHư thế là rõ, đến cả bọn tôi cũng nhìn ra huống chi là những người khác.

Không phải nói khát vọng đối với quyền lực không tốt, mà là nếu muốn tranh quyền đoạt lợi, lại thấy mình không làm gì là không được. Cũng không coi ai ra gì…Kiểu kiêu ngạo thế, thực đúng làm người ta thấy khó chịu lắm.

Toát mồ hôi, phân tích kỹ như vậy, thì ra hai chú cháu này là hai người chỉ giống mỗi tính kiêu ngạo thôi! Không có gì là khác nhau lắm. Chỉ có khác là Độc Cô Huyền là một đứa trẻ con thôi. TRẻ con nói chuyện, cộng thêm nguỵ biện hàng đống, lại có vẻ ngây thơ khả ái.

Tiêu Tử Y thở dài một hơi, xốc lại tinh thần khi phát hiện toàn bộ điểm tâm trên bàn đã bị Độc Cô Huyền tiêu diệt gần như sạch sẽ, đứng dậy đi rót cho cậu một cốc nước lọc.

Độc Cô Huyền không chút khách sáo nhận lấy uống hết, sau đó thoả mãn ợ một cái.

Tiêu Tử Y thấy cậu không thể ăn thêm được nữa, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn hai miếng bánh còn sót lại trên mâm, buồn cười bảo: “Đừng nhìn nữa, ăn không hết thì có thể mang ra ngoài vậy! Cũng đừng có cố, lát nữa con đi, ta bảo các nàng gói cho con hai túi mang về”

“Mang ra bên ngoài sao? Mang ra bên ngoài!” Độc Cô Huyền hai mắt phát sáng, chân nhảy dựng lên, vừa quay sang bên Tiêu Tử Y vừa kêu lên, “Tỷ tỷ xinh đẹp à, tỷ đối với nhóc ta đây thật tốt quá ha, chúng ta sao sao nhé!”

Tiêu Tử Y vội vàng đem đẩy nhóc Độc Cô Huyền đang chu mỏ lên ra, muốn cười mà không dám cười sợ đả kích đến lòng người khác, chỉ ho khan vài tiếng bảo: “Bé Độc Cô à, thực sự không cần đâu. Tỷ tỷ ta đây xin nhận”

Độc Cô Huyền nghe vậy sắc mặt sụp xuống, đường nét khuôn mặt nhăn nhó lại, rầu rĩ: “Tỷ tỷ xinh đẹp à, có phải tỷ ghét nhóc ta đây lắm phải không? Nếu không sao lại cự tuyệt như vậy? Nè nè, hôm qua đã cự tuyệt một lần rồi đó!”

Ánh mắt Tiêu Tử Y chớp chớp, rất nghiêm túc chân thành nói với Độc Cô Huyền: “”Không phải là chán ghét nha! Mà là trong cung không lưu hành chuyện sao sao khuôn mặt”

Nếu cứ để đứa bé này quấn quít lấy nàng rồi sao sao thì không thể được, khụ, nàng nhưng là rất xấu h đó.

“VẬy sao? VẬy thì lưu hành sao cái gì ha?” Độc Cô Huyền lập tức vứt bỏ hết buồn bực, mắt to sáng long lanh nhìn Tiêu Tử Y không chớp mắt.

Tiêu Tử Y ưu nhã đưa tay ra trước mặt cậu, mỉm cười bảo: “Ở đây lưu hành nghi lễ gặp mặt hôn tay”

“Hôn sao?” Độc Cô Huyền quả thực còn quá nhỏ, không biết “hôn” là có ý gì. “Có nghe thấy không?” ‘

Độc Cô Huyền cúi đầu, ngửi đi ngửi lại mu bàn tay của Tiểu Tử Y. Ừ, tuy rất là thơm nhưng mà vẫn không giống như mùi hương lúc ăn điểm tâm nha.

Tiêu Tử Y liếc mắt, bất đắc dĩ bảo: “Không phải như thế”

“A A! Sao không nói sớm!” Độc Cô Huyền như vẫn sao người khác trên mặt, lập tức sao một chút lên mu bàn tay của Tiêu Tử Y.

Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Huyền cười hì hì, bất luận thế nào cũng không nghĩ ra, nàng đã đem cách hôn tay của phương Tây một lần nữa trở thành mệnh danh “Nghi thức hôn tay”. Chẳng bao lâu sau do Độc Cô Huyền rất giỏi tuyên truyền những chuyện mới mẻ, nên ngay lập tức trong toàn bộ thành Trường An phố lớn phố nhỏ lập tức đã lưu hành đến tận mỗi một tấc đất của triều Đại Chu.

Các trò, thời đại đã thay đổi, sau này gặp nhau không phải chắp tay làm lễ nữa rồi, nam nữ không phân biệt, cứ gặp mặt tất cả đều là…..

Lễ hôn tay……i

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play