Ăn qua cơm chiều, Lý Vân Tuyển cùng Nam Cung Tiêu sau một ngày vui chơi, thể
lực liền không còn, trời còn chưa tối liền buồn ngủ. Tiêu Tử Y chờ bọn hắn sau
khi tự trở về phòng ngủ, theo thói quen trở lại thư phòng của mình.
Đẩy cửa mở ra, đột nhiên nhìn đến cành hoa đào trên bàn, cái loại cánh hoa
hồng nhạt dưới ánh trời chiều vàng nhu hòa làm cho tâm Tiêu Tử Y trong giây lát
ngẩn ra.
Đúng rồi, hôm nay trải qua khẩn trương, hồi hộp lo lắng khiến nàng quên trên
bàn còn đặt cành hoa đào Nhất Chi.
Tiêu Tử Y đi tới, đem nước trong bình thay đổi một chút, sau đó tựa vào
nhuyễn tháp trên giường ngẩn người nhìn cành hoa đào rực rỡ, nhân tiện sắp xếp
lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Chiếc giỏ chứa ba lá dâu, tại sao từ trống rỗng lại ra nhiều như vậy? Đó là
giỏ lá dâu cũng không phải chậu châu báu, tại sao lại có nhiều thêm cơ chứ.
Giải thích duy nhất là có người đã động tay động chân vào.
Là hoàng hậu? Tiêu Tử Y nhớ tới hoàng hậu trước khi mở ra tấm vải tơ hiện
lên nụ cười quỷ dị, sau đó nhìn đến giỏ lá dâu đầy liền có biểu tình
khiếp sợ, cơ bản là tỏ vẻ sự việc cũng không phát triển giống như nàng dự liệu.
Như vậy, hoàng hậu vốn chờ mong kết quả là cái gì đây?
Chẳng lẽ phải là trong giỏ không có lá dâu sao?
Tiêu Tử Y gắt gao nhắm hai mắt, cảm thấy trước mắt mặt trời chiều
chiếu vào trong tầm mắt là một mảnh màu đỏ thê thảm.
Cuối cùng nàng quá ngây thơ rồi sao? Bắt đầu từ việc chủ động mời nàng làm
Tàm Sử, dưới dung nhan cười đến ngọt ngào, hoàng hậu chính là nghĩ nhân cơ hội
này trừ bỏ nàng sao?
Cũng là, trách không được ngày đó hỏi nàng, có muốn hay không để cho Trạm
Nhi ở chỗ nàng đi học, nàng đáp ứng nhanh như vậy. Bây giờ nghĩ lại một thời
xem sách văn học – đọc truyện trên Internet, đây chẳng qua là vì trong lòng
nàng tịch mịch, yên tĩnh mà thôi, dù sao nếu nàng bị chỉ trích vì làm tức giận
thần linh, có khi bây giờ hết thảy sẽ lập tức bị bắt quay về, không còn nửa
điểm tiêu diêu tự tại như hiện tại.
Tiêu Tử Y cảm thấy cả người rét run, cuối cùng đứng lên đem cửa sổ thư phòng
rộng mở khép lại một chút, giống nhau như vậy sẽ khiến chính mình càng
thêm an toàn một ít. Nhưng nàng biết đây bất quá là si tâm vọng tưởng.
Hoàng hậu vì sao xem nàng không vừa mắt? Là nàng đưa ra vấn đề muốn Trạm Nhi
ở nơi này học bài sao? Không đúng. Không có khả năng đơn giản là chút chuyện
như thế tình. Chẳng lẽ là còn có chuyện gì mà Tiêu Tử Y chân chính biết, nhưng
nàng nhưng không biết ? Hơn nữa hoàng hậu còn tưởng rằng nàng biết được. . . .
. .
Thật sự là giống vòng luẩn quẩn, Tiêu Tử Y tự giễu cười cười. Tám phần lần
này lại là sư huynh âm thầm giúp nàng đi, bằng không ai còn có năng lực như
vậy, ra vào tế đàn mà không bị người khác chú ý đâu? Cũng chính là Kì Mặc có
chút nhàn hạ như vậy, chơi đùa đem giỏ chứa đầy lá dâu.
Như thế nào Tiêu Tử Y cũng không có nghĩ đến người giúp nàng sẽ là hai tiểu
hài tử. Mặc dù đứa nhỏ ra vào tế đàn cũng sẽ không có người để ý, nhưng là nàng
cũng không có nghĩ đến cư nhiên lại khéo như vậy. Độc Cô Huyễn là cảm thấy việc
này không đáng giá được nhắc tới. Lý Vân Tuyển cũng chỉ là đơn thuần cảm thấy
Tiêu Tử Y là người tốt, không ngờ nàng không may mà thôi, cũng không có cảm
thấy đây là chuyện gì đáng để khoe ra. Trong lòng nàng còn đang lo lắng Độc Cô
Huyễn tự mình hái nhiều lá dâu như vậy, sẽ mang đến phiền toái cho công chúa,
cho nên nàng cũng không có nói thêm một câu.
Tiêu Tử Y trước sau tư cân nhắc trong chốc lát. Vẫn là không hề có biện pháp
giải quyết. Hoàng hậu đối với nàng có địch ý, nàng có năng lực làm gì đây? Đối
phương là người đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, cho dù ngay từ đầu giết
nàng bằng thuốc độc cùng ám sát nàng đều là hoàng hậu gây nên, nàng cũng không
có chứng cớ chứng minh.
Tiêu Tử Y đứng hồi lâu. Ngẩn ngơ vịn vào cái bàn, nhìn cành hoa đào trên bàn
trà kỷ sừng giác. Đột nhiên, nàng cảm nhận được Nam Cung Sanh vì sao tránh lui
ở nhà. Khước từ ra làm quan.
Vì tranh quyền đoạt lợi không từ thủ đoạn là nguyên tắc sinh tồn chân thật
nhất ở nơi này. Nơi này bởi vì bảo vệ mình, vô luận là thân nhân của
mình, ân nhân hay là đối với chính người đã từng giúp mình, chỉ cần có khả năng
đối với chính mình bất lợi, liền đều phải nghĩ biện pháp trừ bỏ.
Nơi đây không hề có tình cảm yêu mến, không biết nàng có thể trụ bao lâu.
Nam Cung Sanh không có ý định làm quan, gửi gắm tình cảm cho thuật số cùng
Sơn Thủy, không hẳn cũng không phải một loại bảo vệ tốt nhất đối với chính
mình. Hắn khẳng định đối quan trường hiểm ác có nhận thức sáng suốt, làm binh
sĩ như người khác hoặc là làm con buôn. Còn không bằng làm trạch nam tự do tự
tại.
Nhìn ánh chiều tà từng chút một theo trên mặt đất biến mất, đáy lòng Tiêu Tử
Y cảm giác tứ cố vô thân trong cung đình to như vậy. Trước kia, nàng còn có thể
tin tưởng Tiêu Cảnh Dương là thật tâm đối nàng rất tốt, hoàng đế là thật tính
toán vì tốt cho nàng, nhưng là bây giờ là mẫu thân hắn, thê tử của hắn sẽ đối
nàng bất lợi. Nàng có năng lực có hy vọng xa vời gì đâu?
Tiêu Tử Y thậm chí còn nghĩ, nếu là ở trong lòng Trạm Nhi. Rốt cuộc là hoàng
nãi nãi quan trọng, hay là nàng ở chung cũng hơn một tháng quan trọng đây?
Đang trong lúc miên man suy nghĩ không thể kiềm chế, Tiêu Tử Y chợt nghe
ngoài thư phòng có tiếng bước chân truyền đến, vội vàng sửa sang lại biểu tình
trên mặt chính mình, tùy tiện rút ra một quyển sách cầm ở trong tay.
Cửa mở, Tiêu Tử Y làm bộ dạng dường như không có việc gì nhìn lại, ngoài ý
muốn phát hiện lại là vẻ mặt ngưng trọng của Tiêu Cảnh Dương.
“Hoàng huynh, sao ngươi lại tới đây? Nghi lễ Thâm Canh tốt chứ? Chờ sang năm
Tử Y qua bên kia cùng chơi đi.” Tiêu Tử Y cười khanh khách đứng lên nói,
cảm thấy lại tự giễu mà nghĩ đến nàng sau này còn có thể ở trong cung đến sang
năm không.
Tiêu Cảnh Dương không nghĩ tới Tiêu Tử Y sẽ là một bộ dường như không có
việc gì, ngược lại chuẩn bị những lý do từ chối thật tốt cuối cùng một câu cũng
không dùng đến, chỉ có thể than thở nói : “Đúng lúc, vừa vặn từ Quốc Tử Giám
trở về, thuận tiện tới thăm muội một chút.” Hắn thật ra sau khi biết được
chuyện lễ nuôi tằm “Tường Thụy” xong, liền lập tức nghĩ thông suốt rốt cuộc vì
sao lại thế này, chính là không biết mẫu hậu vì sao đột nhiên lại đối với Tiêu
Tử Y xem không thuận mắt, phải làm ra chuyện lớn như vậy, cư nhiên dám ở nghi
thức tế lễ động tay chân sao?
Phụ hoàng đối với nàng hết hy vọng, thà rằng liều mạng cũng phải đem Tiêu Tử
Y trừ bỏ sao?
Tiêu Cảnh Dương đứng ở trước người của nàng, trong mắt nhìn mặt trời chiều
chiếu rọi muội muội đáng yêu ngẩng đầu hồn nhiên nhìn hắn, đáy lòng một trận
đau đớn. Mẫu hậu vì sao ngay cả nữ nhi của Vân di nương đều dung không được?
Hắn vẫn tưởng rằng đã nhiều năm như vậy rồi, mẫu hậu đã sớm phai nhạt chuyện
năm đó.
Kết quả chỉ có hắn là ngây thơ.
Tiêu Cảnh Dương nhìn Tiêu Tử Y trước mặt, chậm rãi đem nàng cùng một dung
nhan khác trùng khít cùng một chỗ, trong thoáng chốc nhớ tới nhiều năm trước
chính là buổi tối mùa xuân năm đó. Giống nhau là mặt trời chiều như vậy, là
không khí tươi mát như vậy sau cơn mưa . . . . . .
Tiêu Tử Y ngửa đầu, đem vẻ mặt giãy giụa của Tiêu Cảnh Dương trong hai tròng
mắt thâm thúy nhìn đến rỏ ràng, trong lòng ấm áp rất nhiều. Ít nhất hắn còn có
giãy dụa, nhưng là việc này, hắn cần gì phải làm rõ nói ra. Chính nàng trong
lòng biết là đủ rồi. Tiêu Tử Y đang định nhẹ nhàng bâng quơ chuyển hướng đề
tài, chợt thấy hai vai bị Tiêu Cảnh Dương gắt gao đè lại, kinh ngạc trợn
to hai mắt hỏi: “Hoàng huynh, người làm sao vậy?”
Tiêu Cảnh Dương bị một tiếng kêu “Hoàng huynh” của Tiêu Tử Y làm sửng sốt,
hai tay đặt ở bờ vai Tiêu Tử Y liền theo phản xạ buông lỏng, lúng túng ho nhẹ
một tiếng. Tầm mắt của hắn lại nhìn đến trong tay Tiêu Tử Y, sau đó mỉm cười
nói: “Không có gì, Tử Y, trong tay ngươi sách cầm ngược.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT