Edit: Tử Hàn

Beta: A Tử

Tiêu Tử Y một chút cũng không biết chính nàng bị người đặt cho tội danh “Tranh đoạt đứa bé”, nàng mỗi tay nắm một tiểu Chính Thái, cảm thấy mỹ mãn hướng Trường Nhạc cung mà quay về.

Nam Cung Tiêu trừ bỏ thời gian đầu rời nhà có chút mất mát bên ngoài, sau khi lên xe ngựa liền lập tức cùng Tiêu Trạm chơi cùng nhau. Tiêu Tử Y hướng dẫn bọn hắn chơi đá, kéo, búa như thế nào, hai người dọc đường cùng nhau chơi, vừa nói vừa cười.

Lúc các nàng xuống xe ngựa, đến lúc phải đi đến Trường Nhạc cung, Nam Cung Tiêu chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên hỏi Tiêu Tử Y: “Công chúa, hỏi ngươi một việc.”

Tiêu Tử Y phát hiện thái độ Nam Cung Tiêu đối với nàng so với trước kia cung kính rất nhiều, nói cho đúng hơn, là có điểm sùng bái càng nhiều hơn. Điều này làm cho nàng tâm tình vượt qua cả thích, cười nói: “Hỏi đi.”

Nam Cung Tiêu đắc ý mười phần hừ nhẹ nói: “Thế nào? Lần này nhìn thấy nhị ca ta chứ? Hắn không phải là rất tuấn tú?”

Tiêu Tử Y nghe vậy thiếu chút nữa bị vấp ngã bậc thang dưới chân, vẫn may Nhược Trúc phía sau đúng lúc giữ chặt nàng, nàng chỉ sợ phải ở trước cung Trường Nhạc trình diễn chụp ếch trên bậc thang.

Nhược Trúc ở phía sau buồn cười, nàng cũng thấy được Nam Cung nhị thiếu trong truyền thuyết kia, kết quả. . . . . . Ách, quả nhiên là gây rung động không ngờ.

Tiêu Tử Y nhớ tới cái tên Nam Cung Sanh, trước mắt hiện ra ngay lúc đó bộ mặt râu ria cùng tóc che kín khuôn mặt, thật sự là không biết Nam Cung Tiêu làm sao nhìn ra bộ dạng nhị ca hắn rất tuấn tú. Được rồi, chỉ nhìn Nam Cung Tiêu cùng diện mạo của Nam Cung Tranh, cái kia Nam Cung Sanh chỉ cần không phải đột biến gien, hẳn là một vị soái ca. Nhưng là vấn đề là hiện tại trực tiếp xuất hiện sự lại giống nữa à! Phải biết rằng nàng vừa rồi phải cố gắng lắm mới có thể áp chế việc tiến lên, kích động đem lược chải bộ râu của hắn a!

“Như thế nào. . . . . . suất như thế nào a?” Tiêu Tử Y tuy rằng không nghĩ muốn thương tổn lòng tự trọng của tiểu chính thái Nam Cung Tiêu, bất quá thật sự là muốn biết, bộ dạng ca ca hắn kia rốt cuộc là suất như thế nào, nhiều lắm cũng chỉ là người có phong thái nhưng tinh thần sa sút đi. . . .

Nam Cung Tiêu không hiểu nhướn lông mày nói: “Chẳng lẽ không đẹp trai sao? Ta đã thấy các ca ca của người khác râu trên mặt đều không có nhiều như nhị ca ta nha! Nhưng bộ dạng lại soái như vậy! Thật đáng tiếc ta không thể có râu dài. Nếu như chờ đến khi ta đủ tuổi, ta cũng muốn để râu như vậy!”

Tiêu Tử Y không nói gì, ở bên kia Tiêu Trạm sau khi nghe. Sờ sờ cái cẳm bóng loáng đáng yêu của mình, không cam lòng làm người đi sau thực dứt khoát nói : “Ta đây cũng muốn nuôi!”

Hắc tuyến. Tiêu Tử Y ở trong đầu tưởng tượng ra tình cảnh Trạm Nhi đáng yêu với khuôn mặt đầy râu. Việc này đả kích nàng một cách tàn khốc làm cho nàng trực tiếp lảo đảo một chút.

Cách ly! Nàng cần cấp tốc đem Nam Cung Tiêu cùng Trạm Nhi cách ly!

Bất quá thật vất vả đem tiểu tử này tiến vào cung, không có khả năng lập tức liền cách ly đi. Tiêu Tử Y trong đầu lập tức bắt đầu suy nghĩ, đến tột cùng phải như thế nào thay đổi quan điểm thẩm mỹ của hai tên tiểu tử này. Bất quá có vẻ thời đại này, đúng là tôn sung tuổi tác, nàng nhớ lại thoáng qua những việc trước đây. Thị vệ chung quanh bọn họ đều một phong cách để chòm râu, quả thực là đả kích a!

Quên đi, dù sao thời gian bọn họ có thể để râu dài ra hoàn hảo còn rất nhiều năm nữa, nàng không vội phiền não nữa! Tiêu Tử Y buông tay ra, làm cho hai tên tiểu Chính Thái một bên chơi đùa một bên hướng trong điện chạy đi, Nhược Trúc tự nhiên đi theo, thay bọn họ chuẩn bị điểm tâm cùng nước trong.

Tiêu Tử Y ở phía sau chậm rãi đi tới, vừa vặn nhìn đến Như Lan theo trong điện ra đón, vẫy tay hướng nàng hỏi: “Như Lan. Sáng hôm nay có chuyện gì?”

Như Lan cười hì hì nói: “Công chúa, Thái Thị Lang mới vừa rồi mới vừa đi. Hắn buổi sáng thở phì phì tới nơi này tìm hoàng Tôn điện hạ, kết quả phát hiện công chúa và tiểu điện hạ cũng không có. Hắn đã đợi hai canh giờ mới đi thôi!”

Tiêu Tử Y cười khổ nói: “Không phải sai người tiện thể nhắn qua, nói Trạm Nhi hôm nay xin phép một ngày sao?” Cũng không phải mỗi ngày đều phải đi học. Đến mức như vậy sao?

Như Lan lôi kéo tay áo Tiêu Tử Y. Ý bảo nàng đừng cứ như vậy đi vào trong nhà. “Công chúa. Nô tỳ thấy Thái Thị Lang hôm nay tới nguyên nhân chủ yếu là muốn xem bài tập công chúa hoàn thành như thế nào. Kết quả. . . . . . Dù sao hắn vừa rồi cũng biến thành mặt đen a.”

Tiêu Tử Y cảm thấy Như Lan nói chuyện càng ngày càng không biết lớn nhỏ, bất quá so với bộ dáng nơm lớp lo sợ khi nàng vừa tới, nàng bây giờ thú vị hơn một chút.”Có phải không? Không sao cả, chờ hắn ngày mai lại đến đi.” Tiêu Tử Y không để ý khoát tay áo, không phải là một cái bài tập sao? Nàng nghe thấy trong điện truyền đến thanh âm cười vui vẻ của hai tiểu Chính Thái, cước bộ càng muốn nhanh hơn đi vào gia nhập cùng bọn chúng.

Nhưng là Như Lan lại ngăn nàng lại, nhỏ giọng nói: “Công chúa, nô tỳ còn có một sự việc muốn bẩm báo.”

Tiêu Tử Y thấy bộ dáng nàng thần thần bí bí, cảm thấy không biết là nàng có thể nói ra đến chuyện gì thực kinh động, nhưng nàng vẫn rất nhẫn nại dừng bước nghe nàng nói chuyện.”Công chúa, nô tỳ phát hiện tiểu Vân tuyển có kỳ quái nga!” Như Lan vẻ mặt Bát Quái nói.

“Kỳ quái?” Tiêu Tử Y nhíu mày, cười khổ nói, “Nàng sẽ không lại gây họa gì chứ?”

Như Lan lắc đầu, không hiểu nói: “Thật không có, chính là tiểu Vân tuyển hôm nay biết ngươi không ở đây, liền đi thư phòng của công chúa cầm vài quyển sách trở về phòng chính mình xem, hơn nữa hình như rất vui nha! Không có giống mấy ngày hôm trước tùy hứng như vậy.”

Tiêu Tử Y mở trừng hai mắt, không biết những lời này của Như Lan là ý tứ gì. Vừa vặn lúc này Tiêu Trạm cùng Nam Cung Tiêu dắt tay đi ra, Tiêu Trạm ngẩng đầu lên hướng Tiêu Tử Y nói: “Cô cô, ta cùng Nam Cung đi tìm tiểu tuyển tuyển chơi a. Như Lan cô cô, nàng không ở trong phòng chính mình, thì đang ở nơi nào a?”

Như Lan hướng hoa viên sau điện chỉ chỉ nói: “Tiểu Vân tuyển ở phía sau hoa viên đọc sách, các ngươi đi tìm nàng đi.”

Hai cái tiểu tử kia hoan hô một trận, hướng về sau vườn chạy tới. Tiêu Tử Y nghĩ những lời Như Lan vừa nói, tò mò theo ở phía sau. Chỉ thấy ở phía sau vườn cạnh hồ nước biên dưới cây liễu, tiểu Vân tuyển quả nhiên đang ngồi trên tảng đá đọc sách. Thị lực Tiêu Tử Y rất tốt, tốt đến mức có thể thấy biểu tình điềm tĩnh trên mặt nàng, nhất thời hiểu được vì sao Như Lan cảm thấy nàng là lạ.

Nàng biết Lý Vân Tuyển tuyệt đối không phải đứa nhỏ như thế. Trong lòng nàng, tiểu cô nương này tuyệt đối là tùy hứng khó đối phó. Tại sao có thể như vậy? Tiêu Tử Y trong lòng tràn ngập nghi vấn.

Lúc này, chỉ thấy Tiêu Trạm cùng Nam Cung Tiêu chạy tới trước mặt Lý Vân Tuyển. Tiêu Trạm mở miệng nói: “Tiểu tuyển tuyển, ta cùng Nam Cung hòa hảo rồi, chúng ta cùng nhau chơi đùa đi? Cô cô dạy chúng ta một cái trò chơi thật hay, gọi là kéo, búa, bao.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lí Vân Tuyểnxuất hiện nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi không ghét ta?”

Tiêu Trạm dùng sức lắc lắc đầu. Mà Nam Cung Tiêu bên cạnh hắn cũng làm theo hắn dùng sức lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không chán ghét nàng, tuy rằng người ta căn bản không hỏi đến hắn.

Lý Vân Tuyển lầm bầm nói: “Không đúng! Ngươi hẳn là thực chán ghét ta mới đúng. Ca ca của ta nói làm cho ngươi cùng công chúa chán ghét ta, ta liền có thể trở về nhà a!”

Ở phía xa nghe được thanh âm rõ rang, Tiêu Tử Y cực kỳ xem thường, nàng không nghĩ tới, cư nhiên hành động bốc đồng của Lý Vân Tuyển hết thảy đều là Lý Vân Thanh chỉ đạo, mục đích đúng là để nàng hoặc là Trạm nhi chịu không nổi, sau đó đem nàng đuổi ra cung đi!

Ừ, đây mới đúng là bộ mặt thật. Kỳ thật tiểu Vân tuyển thực đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play