Ở sau tấm bình phong đi ra một thân ảnh màu vàng nhạt, sáng ngời nhan
sắc sáng rõ Tiêu Tử Y sửng sốt một chút, cho đến khi người nọ đi đến gần, nàng
mới nhìn rõ mặt mũi của đối phương.
Thật là một nữ tử xinh đẹp. Tiêu Tử Y đoán đối phương tuổi đại khái cùng
nàng hiện tại tuổi không sai biệt lắm, cũng là không có kiểu tóc biểu hiện vị
nữ tử này còn chưa tới mười lăm tuổi. Khuôn mặt hình dáng hạt dưa rõ ràng,
đường nét hài hòa, mắt phượng vừa sáng lại dài, lộ ra một cỗ nói không nên lời
khôn khéo, làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn lại một lần lại một lần.
Khuôn mặt cũng không phải thực giống như Nam Cung Tiêu, nhưng là vẫn có thể
nhìn ra hai người một chút chỗ tương tự. Tuy rằng nàng còn không có giới thiệu
thân phận của mình, Tiêu Tử Y cũng đã khẳng định vị này chính là một vị tỷ tỷ
khác của Nam Cung Tiêu, Nam Cung Tranh.
“Nam Cung Tranh tham kiến Trường Nhạc Công Chúa.” Nam Cung Tranh quay về
phía Tiêu Tử Y thi lễ, sau đó thoải mái hướng vị trí chủ vị, dáng vẻ tự nhiên,
tuyệt không nửa phần kiểu cách.
Tiêu Tử Y cẩn thận quan sát một chút biểu tình trên gương mặt Nam Cung
Tranh, cảm thấy thông suốt, hướng nàng khẽ mĩm cười nói: “Nam Cung tiểu thư là
biết Bổn cung hôm nay đến là bởi chuyện gì đi?”
Nam Cung Tranh lộ ra một nụ cười ngọt chết người, giả lã nói: “Thần nữ làm
sao có thể biết Công Chúa Điện Hạ tôn quý tới đây vì chuyện gì đâu? Thần nữ
thật sự là kinh sợ a!” Nàng lời tuy đột nhiên nói như vậy, nhưng là trên mặt
tuyệt không có lấy một phần sợ hãi.
Tiêu Tử Y nghe được một chút hương vị nồng, nhưng là vẫn là cười khanh khách
nói: “Không biết phụ huynh của Nam Cung tiểu thư có nhà hay không? Có không vừa
thấy?” Trực giác của nàng Nam Cung Tranh này không giỏi ứng phó, vẫn là gọi
người có thể quản sự gọi ra có vẻ tiết kiệm thời gian.
Nam Cung Tranh gõ gõ móng ngón tay, ra vẻ tiếc nuối nói: “Kia công chúa đến
thật đúng là không khéo, gia phụ cùng Đại huynh hôm nay đều ở công sở chưa có
trở về, mà Nhị huynh theo thường lệ ở U Lan uyển tĩnh dưỡng không dễ dàng gặp
người. . . Nguyên lai công chúa là muốn gặp phụ huynh của ta a? Kia thỉnh chọn
cái thời gian khác đến đây đi. Tiễn khách!”
Tiêu Tử Y nhíu mày, đối Nam Cung Tranh thái độ có chút ngoài ý muốn. Không
nghĩ tới nàng cư nhiên như thế thẳng thẳng, không mềm không cứng khiến cho nàng
như vấp phải cục đá. Tiêu Tử Y giơ tay lên ngăn trở Nhược Trúc ở một bên nhịn
không được muốn mở miệng. Cười hướng Nam Cung Tranh nói: “Trước tạm không vội.
Bổn cung thật vất vả mới xuất cung một lần, cho dù không thấy được Nam Cung đại
nhân cũng không sao cả. Nam Cung tiểu thư đi ra gặp Bổn cung. Có phải hay không
chính là người hiện tại có thể quyết định mọi chuyện ở Nam Cung gia?”
Nam Cung Tranh mắt phượng lộ ra một tia tinh quang, mười ngón giao nhau ở
trước ngực, phòng bị nói: “Ngài tính dùng phép khích tướng đến khích ta. Bất
quá quả thật, công chúa đến Nam Cung gia, muốn gặp tự nhiên không phải là phụ
huynh của thần nữ. Nếu không cũng quá không phù hợp có phải hay không?”
Tiêu Tử Y bất khả tư nghị đỏ mặt, nàng thật là trong thâm tâm có ý muốn gặp
Nam Cung Sanh. Nàng đối người đang ngầm tránh ở cái gì U Lan uyển không biết là
thực sinh bệnh hoặc là giả sinh bệnh kia rất tò mà, phi thường tò mò nha.
Nhưng là dừng ở tò mò mà thôi.
“Khụ, Nam Cung tiểu thư nói rất đúng. Tử Y hôm nay tới cũng không phải vì
phụ huynh của ngươi, mà là có chuyện muốn nói với đệ đệ Nam Cung Tiêu của
ngươi.” Tiêu Tử Y ho nhẹ một tiếng, đem tự xưng “Bổn cung” thay đổi, tư thái
phóng thấp một ít. Dù sao nàng hôm nay tới là muốn thay Trạm Nhi tìm về Nam
Cung Tiêu, cũng không phải tới nơi này để tự cao tự đại . Bất quá kế hoạch A đã
muốn thất bại, nàng vốn định dùng danh hiệu công chúa áp chế người nhà
Nam Cung Tiêu một chút. Liền nhất định sẽ thông suốt. Kết quả đến bây giờ ngay cả
gặp đều không cho gặp, ngay cả này Nam Cung Tranh đều khó ứng phó như vậy, xem
ra tiểu tử Nam Cung Tiêu đó tinh quái thế kia thật là không phải biến dị.
Đó là di truyền gia tộc a!
Nhưng thật ra Tiêu Trạm bởi vì nghe được Tiêu Tử Y nhắc tới tên của Nam Cung
Tiêu. Rồi mới từ chỗ bức cầm phổ trên tường kia bước tới, đi tới bênh canh của
Tiêu Tử Y. Vẻ mặt chờ mong nhìn Nam Cung Tranh.
Nam Cung Tranh sớm liền đoán được này Trường Nhạc công chúa tới nơi này
chính là vì Tiêu nhi. Mấy ngày nay Nam Cung Tiêu ở địa phương nào ngoạn, nàng
cũng không phải không biết. Ngày hôm qua buổi chiều giống như là điên rồi chạy
về gian phòng của mình. Nàng cũng không phải là không thấy được.
Tám phần chính là bị vị Trường Nhạc công chúa kia khi dễ. Nam Cung Tranh hạ
quyết tâm cho dù là đắc tội vị công chúa không rõ lai lịch này, cũng muốn thay
mình đệ đệ mình xả giận. Chính là lời vốn chuẩn bị tốt định nói thì nhìn thấy
Tiêu Trạm lập tức nói không nên lời.
Tiêu Tử Y vừa thấy Nam Cung Tranh kia bị chấn áp, chỉ biết ánh mắt của Trạm
nhi nhà nàng là vô địch nha. Thật đúng là không mấy người có thể ngăn cản được
tuyệt kỹ tất sát của tiểu chính thái đáng yêu này, đem hắn đến thật là đúng
rồi. Nhưng là chờ vừa nghe thấy Tiêu Trạm mở miệng, Tiêu Tử Y mặt lập tức
liền suy sụp xuống, hoàn toàn không hy vọng chỉ nghe được Tiêu Trạm đang ngưỡng
mặt lên nói: “Nam Cung cô cô, có thể hay không làm cho Trạm Nhi đi gặp Nam Cung
Tiêu? Trạm Nhi có chuyện muốn nói với hắn.”
Nam Cung Tranh vốn đã muốn mềm hoá rồi thì lại bị thanh âm gọi “Cô cô” kia
lập tức cứng ngắc, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Tiêu Tử Y dễ chịu trong lòng, lúc trước nàng bị tiểu bảo bối Tiêu Trạm này
kêu một tiếng “cô cô” làm nàng nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần. Mà tư vị
này hôm nay đến phiên Nam Cung Tranh đến nếm thử. Huống chi nàng chứng thật là
trưởng bối thân phận lơn hơn so với Tiêu Trạm, sau cùng nàng lại cũng bình
thường trở lại. Nam Cung Tiêu cùng Tiêu Trạm kém cũng chỉ có một tuổi, Nam Cung
Tranh nghe thế xưng hô thế khẳng định chịu khổ sở.
Tiêu Trạm khả hoàn toàn không có nhận thấy được một câu nói của hắn làm bị
thương tâm của một thiếu nử thanh xuân, vẫn là nhìn Nam Cung Tranh một cách vô
tội. Hắn bởi vì tiểu cô cô kháng nghị, trực tiếp đem người chung quanh toàn bộ
thăng đồng lứa, ngay cả đám người chiếu cố hắn là Huyễn Hà tỷ tỷ đều thăng cấp
làm Huyễn Hà cô cô rồi, mà vị trước mắt này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Nam Cung Tranh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm nhìn một hồi
lâu, vừa yêu vừa hận, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi là Tiêu Trạm
sao?”
Tiêu Trạm liền nở một một nụ cười thật tươi, nặng nề mà gật gật đầu, theo
sau nghiêng đầu thiên chân hỏi: “Là ta, Nam Cung Tiêu có hay không đề cập tới
ta? Cái kia. . . . . . Trạm Nhi hôm nay tới muốn gặp hắn, không biết được
không?”
Nam Cung Tranh biết mình ngăn cản không nổi ánh mắt như sao sáng cùng sóng
điện mắt của tiểu chính thái đáng yêu này, liền đem tầm mắt chuyển dời đến trên
người Tiêu Tử Y, thản nhiên cười quả quyết cự tuyệt nói: “Không được! Mặc kệ
các ngươi là công chúa hay là Hoàng Tôn, khi dễ Tiêu nhi nhà ta, tưởng dễ dàng
như vậy giảng hòa sao? Nằm mơ!” Nàng một phen nói dị thường ngọt, đôi môi đỏ
phun ra loại lời không tốt này…, nhưng là trên mặt mỉm cười vẫn như cũ sáng lạn
như vậy, âm thanh giống như đang ca hát vây, làm Tiêu Tử Y sau một lát mới kịp
phản ứng hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.
Gì? Nàng ta tưởng Nam Cung Tiêu nhà mình bị khi phụ sỉ nhục sao? Có lầm hay
không? Bị khi phụ sỉ nhục là Trạm Nhi của nàng nha! Là bọn hắn đại nhân có đại
lượng không so đo, tự mình tới cửa để hóa giải, kết quả ngược lại biến thành là
bọn họ ỷ thế hiếp người. Tiêu Tử Y vừa nghĩ tới ngày hôm qua Tiêu Trạm ở trong
ngực nàng ngăn không cho nước mắt rơi xuống, một cỗ hỏa mạo vọt đi lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT