“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Trạm, không hiểu hỏi.
Tiêu Trạm vâng dạ hỏi: “Cô cô, người là. . . . . . Người không phải
đang giận Trạm Nhi chứ?”
“Làm sao có thể?” Tiêu Tử Y cười khẽ một tiếng, rút khăn lụa ra thay hắn xoa
xoa cái mũi hồng hồng, vạn phần sủng nịch. Ai ai, tiểu Chính Thái cho dù là
khuôn mặt đau khổ cũng thực đáng yêu, nhìn qua càng muốn véo.
“Vậy. . . . . . Cô cô là đang cổ vũ Trạm Nhi cùng tiểu tử Nam Cung đó cãi
nhau?” Cái đầu nho nhỏ của Tiêu Trạm nghĩ không ra, bĩu môi hỏi.
Tiêu Tử Y vẫn ôn ôn nhu nhu cười, vẻ mặt ôn hoà nói: “Trạm Nhi, không
phải cô cô muốn thế nào là có thể như thế. Chủ yếu vấn đề là con muốn làm gì,
con thật sự muốn cùng hắn cãi nhau sao?”
Tiêu Trạm tim đập mạnh và loạn nhịp, một đôi mắt to lộ ra mê mang.
“Nếu Trạm Nhi ngươi thật sự hi vọng cùng hắn cãi nhau, cô cô cũng ủng hộ
ngươi. Bất quá, nên tự hỏi chính mình một chút, có nhất thiết phải cãi nhau với
hắn hay không?” Tiêu Tử Y chậm rãi nói xong, bảo đảm từng chữ đều lọt vào
tai Tiêu Trạm.
“Kỳ thật. . . . . . Kỳ thật ta cũng không muốn cùng hắn ầm ỹ.” Tiêu Trạm mấp
máy môi, tội nghiệp nói.
” Vậy, vì sao không muốn cùng hắn ầm ỹ?” Tiêu Tử Y chọn phương pháp hỏi lại,
hướng dẫn từng bước.
“Bởi vì Trạm Nhi không có bạn chơi thực sự.” Tiêu Trạm buồn bã nếu thất, nắm
chặt lấy ngón tay đếm: “Cô cô, Trạm Nhi trước kia cũng rất hiểu biết, tuy rằng
không biết Trạm Nhi vì sao không có mẫu phi, phụ vương vài ngày cũng không thấy
được một lần, hoàng nãi nãi luôn lải nhải bắt ta học tập, hoàng gia gia thực
nghiêm túc luôn trưng ra một khuôn mặt ta thấy là sợ. Còn có vị lão tổ tông gì đó
ở Kiến Chương cung, nàng nói chuyện mà ta đến nghe cũng nghe không rõ. Nhưng
trong cung mỗi người đều sủng ái ta, Trạm Nhi rất vui vẻ rất vui vẻ. Mặc dù
không có người nào chịu nghe Trạm Nhi trò chuyện, nhưng Trạm Nhi cũng đã rất
cao hứng.”
Tiêu Tử Y lấy chén trà trong tay Tiêu Trạm ra. Hai tay nắm tay hắn, nói lời
cổ vũ: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, ta gặp được cô cô . . . . Cô cô cái gì cũng biết, cái gì cũng tốt.
Trạm Nhi thực thích thực thích!” Tiêu Trạm hướng nàng cười thật tươi, đáng yêu
đến làm cho Tiêu Tử Y nhịn không được bắt đầu đi nhéo hai cái.
“Nói điểm chính nói điểm chính. Không phải đang nói liên quan đến Nam Cung
Tiêu sao? Làm sao lại đến trên người cô cô đây?” Tiêu Tử Y cảm thấy cảm động
đến rối tinh rối mù, còn may chưa quên chuyện quan trọng là cùng hắn nói tới
vấn đề của Nam Cung Tiêu .
“Ngô ngô.” Tiêu Trạm bị Tiêu Tử Y bịt miệng phát ra hai cái đơn âm không rõ,
sau đó may mắn đào thoát khỏi ma chưởng. Mang theo hai má bị nắm
hồng hồng, Tiêu Trạm rũ mắt xuống rèm nọa nọa nói: “Sau khi nhìn thấy Nam Cung
Tiêu xuất hiện. Trạm Nhi mặc dù ở lo lắng cô cô bị hắn cướp đi, nhưng kỳ thật
càng muốn cùng hắn trò chuyện. Cô cô ngươi đừng tức giận nha! Là vì Trạm Nhi
chưa thấy qua tiểu hài tử tuổi xấp xỉ mình, cho nên rất ngạc nhiên cùng hắn nói
chuyện là loại cảm giác gì.”
Nghe Tiêu Trạm tiểu tâm dực dực giải thích, Tiêu Tử Y nội tâm tràn ngập chua
sót, rốt cuộc không phát ra được thanh âm nào .”Cho nên, cho dù hắn cầm đề của
ca ca hắn lại đây, cho dù hắn chiếu làm bộ viết《 tiền xuất sư biểu 》, Trạm
Nhi cũng không nói.” Tiêu Trạm cúi đầu nghịch ngón tay Tiêu Tử Y, thấp giọng nói.”Ta
sợ vạch trần hắn, hắn sẽ không đến chơi cùng ta nữa. . . . . .”
“Trạm Nhi con. . . . . . tịch mịch như vậy sao?” Tiêu Tử Y cảm thấy cái mũi
ê ẩm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn. Không biết nên nói cái gì cho
phải.
Tiêu Trạm ngẩng đầu, chớp chớp mắt to. Không hiểu hỏi: “Cô cô. Tịch mịch là
cái gì?”
Đúng vậy a, hắn còn quá nhỏ. Ngay cả hai chữ tịch mịch cũng không biết là có
ý tứ gì.
Tiêu Tử Y áp chế chua xót trong lòng, cười lớn nói : “Tịch mịch chính là
Trạm Nhi muốn tìm người tâm sự, kết quả một người tìm khắp cũng không có. Không
có người cùng chơi, không có người cùng khóc cùng cười.”
Tiêu Trạm cố gắng tự hỏi, sau một lát nặng nề mà gật gật đầu, thanh âm
thanh thúy nói: “Cô cô, Trạm Nhi thực tịch mịch!”
Tiêu Tử Y dùng sức chớp hai mắt của mình, cố gắng không cho nước mắt rơi
xuống.
Tiêu Trạm vươn hai tay, đem hai mắt Tiểu cô cô xinh đẹp của mình che
kín, ngây thơ nói: “Cô cô, Trạm Nhi hiện tại không tịch mịch a! Có cô cô nghe
ta nói chuyện…, chơi với ta, cùng ta khóc cùng ta cười a!”
Tiêu Tử Y cảm thấy bàn tay nhỏ bé ấm áp bịt kín mắt của nàng, hai hàng nước
mắt cũng nhịn không được nữa, rốt cục hạ xuống.
Tiêu Trạm chân tay luống cuống đem khăn lụa trong tay Tiêu Tử Y, tay hoảng
chân loạn thay nàng lau đi nước mắt. Sau đó ngốc ngốc nhìn Tiêu Tử Y, nghiêm
trang nói: “Cô cô, thì ra người cũng rất tịch mịch a. . . . . .”
“Tiểu quỷ. . . . . .” Tiêu Tử Y nín khóc mà cười, vươn tay lại véo hai gò má
mập mạp của Tiêu Trạm , giọng căm hận nói: ” Tiểu quỷ ngươi, mới bốn tuổi đã có
thể làm cô cô của ngươi khóc, sau khi lớn lên sẽ là tai họa của nhiều tiểu
thiếu nữ a!”
Tiêu Trạm nghe vậy lập tức cục xúc bất an kêu lên: “Vậy làm sao bây giờ? Vậy
làm sao bây giờ? Trạm Nhi không muốn nhiều nữ hài tử, cô cô về sau sẽ phải phụ
trách Trạm Nhi a!”
Hết chỗ nói rồi. Tiêu Tử Y hoàn toàn bị tiểu quỷ này đả bại, nhận thua về
tựa vào giá sách phía sau.
Bên trong thư phòng lại yên tĩnh trở lại, Tiêu Tử Y ngửa đầu nhìn trên trần
nhà nghiên cứu hoa văn xa xỉ, trong lỗ tai nghe gió mang theo tiếng vang rất
nhỏ xuyên qua lang đạo, sau đó thổi qua cửa thư phòng chưa đóng, sau đó
trong mũi ngửi thấy cỗ gió này mang vào đây một ít mùi cỏ non tươi mát bên
ngoài, tinh thần lâm vào rung lên.
Đúng vậy a, nàng vì sao như vậy rối rắm muốn xuất cung, mở một cô nhi viện
ngoài cung chứ? Trong cung nhìn như xa hoa có lẽ không có gì lạ thường, cái gì
cũng có cái gì cũng không thiếu. Nhưng trong cái lồng sắt xa hoa này, cho dù là
hoàng Tôn tôn quý, kỳ thật cùng cô nhi không có gì khác nhau.
Nàng cũng bị bề ngoài sự vật trước mắt che mắt, quanh cái chỗ ngồi này trăm
ngàn năm qua thế nhân tranh nhau truy đuổi lồng giam quyền lợi, đến tột
cùng những hài tử này, đều đã lớn lên như thế nào? Từng bước một được dạy làm
thế nào thống trị và bị thống trị, sau đó từng bước một bước vào hắc ám
sao?
Nàng có năng lực làm những thứ gì, đối với bọn nhỏ đáng yêu chẳng sớm thì
muộn phải tiếp cận chảo nhuộm lớn kia, ít nhất, đừng sớm như vậy. . . . . .
“Cô cô, cô cô!” Thân hình bé nhỏ bên người loạng choạng lay tay của nàng, lo
lắng lo lắng hỏi: “Cô cô, làm sao bây giờ? Trạm Nhi bắt đầu hối hận vừa rồi nói
những lời đó với Nam Cung Tiêu rồi, cô cô giúp Trạm Nhi nghĩ biện pháp đem
thời gian quay trở về được không? Cho Trạm Nhi một lần cơ hội nữa, Trạm Nhi
chắc chắn sẽ không nói như vậy đâu!”
Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, quay đầu đi nhìn Tiêu Trạm vẻ mặt buồn rầu, khẽ
cười nói: “Cô cô không có cách nào đem thời gian quay trở về, nhưng lại có biện
pháp làm cho tiểu tử của Nam Cung gia kia một lần nữa lại đây chơi nga!”
Nếu còn chưa biết nàng có thể làm những gì, vậy theo những thứ nàng có thể
làm bắt đầu đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT