Tiêu Tử Y nghi hoặc khó hiểu, thế này mới chú ý tới, nếu thường lui tới,
Tiêu Trạm khẳng định đã sớm chạy đến phòng Lý Vân Tuyển trước để chơi
rồi, hôm nay lại ngoan như vậy ngồi bên cạnh nàng, chẳng lẽ. . . . . .
“Các ngươi cãi nhau ?” Tiêu Tử Y tiểu tâm dực dực hỏi.
Tiêu Trạm chu cái miệng nhỏ nhắn, không được tự nhiên náu trên ghế, không
nói được một lời.
Tiêu Tử Y thở dài. Tiểu hài tử cãi nhau là bình thường thôi! Huống hồ Tiêu
Trạm vẫn được sống an nhàn sung sướng người người cưng chiều, Lý Vân Tuyển lại
là một cô bé quật cường như vậy. Ách, bất quá đây có vẻ là một cái cớ tốt để
đuổi tên Thái Khổng Minh kia. Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, nghiêm nghị ngẩng đầu lên
nói: “Thái Thị Lang, Bổn cung có một số việc muốn giải quyết, không bằng hôm
nay cứ như vậy đi?” Nàng lần đầu tiên tự xưng Bổn cung trước mặt người khác,
cảm giác thật đúng là có điểm khí phái, ngữ khí không tự chủ uy nghiêm lên.
Thái Khổng Minh nhìn nhìn Tiêu Tử Y cùng Tiêu Trạm, không thể lùi bước nói:
“Công chúa, nếu ngài hứa sẽ hoàn thành bài tập hạ quan để lại cho ngươi, hạ
quan liền cáo lui.”
Tiêu Tử Y chú ý thấy Thái Khổng Minh tự xưng lại đổi thành hạ quan, mở
to mắt phòng bị hỏi: “Bài tập? Bài tập gì?”
Thái Khổng Minh nheo nheo hai mắt, có vẻ bí hiểm nói: “Thỉnh công chúa viết
lại một lần 《
tiền xuất sư biểu 》, ngày mai hạ quan sẽ đến kiểm tra thành quả của ngài.”
Tiêu Tử Y không nói gì, tên Thái tam quốc này ngay cả ta cũng không buông
tha, lại còn muốn đem chuyện biến thái như vậy áp đặt lên người nàng?
Viết chính tả? Nàng đã khom lưng đến hết mức có thể rồi!
“Thái phu tử, không bằng để cho cô cô viết xong thì so sánh. Vốn mục
đích không phải là để cho cô cô biết chữ sao?” Tiêu Trạm phát hiện tiểu cô cô
xinh đẹp của hắn nhíu mày, nghĩ tới nỗi bức xúc khi mình bị Thái phu tử cho bài
tập, liền cảm thấy đồng bệnh tương liên, không khỏi cất giọng thanh thúy nói.
Thái Khổng Minh suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy kỳ thật hôm nay thái độ của
công chúa đã ngoài dự liệu của hắn. Vốn đang nghĩ mọi khả năng có thể xảy ra,
còn nghĩ vị công chúa này một chút cũng sẽ không cho hắn mặt mũi đem hắn trực
tiếp đá ra khỏi Trường Nhạc cung nữa chứ.
“Được rồi, vì thể diện của hoàng Tôn điện hạ, công chúa chỉ cần chép một lần
là được.” Thái Khổng Minh xem như lùi một bước, cầm lấy bút lông Tiêu Tử Y vừa
dùng, mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết một bài 《 tiền xuất sư biểu 》, để lại
cho Tiêu Tử Y làm mẫu để viết. Sau đó liền thi lễ rồi cáo từ.
Tiêu Tử Y cầm tờ giấy Thái Khổng Minh vừa viết xong trong tay, nhìn nét mực
chữ viết còn chưa khô, không khỏi so sánh với chữ của Nam Cung Sanh nàng đã xem
qua. Hiển nhiên chữ của vị Thái tam quốc này rất có quy củ, tuy rằng đầu bút
sắc bén, nhưng chung quy là không thoát khỏi được khuôn sáo trói buộc. So sánh,
chữ viết của Nam Cung Sanh thì tiêu sái tự đắc hơn, một chút cũng không giống
như là người bị bệnh.
“Cô cô, có phải hay không Trạm Nhi vừa lắm mồm?” Tiêu Trạm nhìn Tiêu Tử Y
biểu tình ngưng trọng, sợ hãi hỏi.
Tiêu Tử Y nhoẻn miệng cười, đem chữ viết gì đó của Thái tam quốc tùy tay
quăng lên trên bàn, hai tay đem Tiêu Trạm ôm vào trong ngực, đem cằm đặt trên
đỉnh đầu của hắn, mỉm cười nói: “Làm sao có thể? Cô cô còn phải cám ơn Trạm Nhi
thay cô cô cầu tình nha! Bằng không hiện tại cô cô đã phải chịu khổ.”
“Cô cô, bắt chước viết chữ không khó! Trạm Nhi hiện tại một ngày có thể học
được rất nhiều chữ nha!” Tiêu Trạm nắm chặt lấy ngón tay đếm tới đếm lui, hơn
nữa ngày cũng chưa tính ra hôm nay hắn đã học bao nhiêu chữ mới.
“Đươc, vậy cô cô cũng cùng ngươi bắt chước.” Tiêu Tử Y nhận mệnh thở dài.
Không phải là bắt chước chữ phồn thể sao? Nàng còn có thể bại bởi một tiểu hài
tử bốn tuổi sao?
Tiêu Trạm vui vẻ gật gật đầu.
Tiêu Tử Y thầm nghĩ tâm tình tiểu hài tử trưởng thành quả nhiên nhanh, mới
vừa rồi còn một bộ bị khi phụ sỉ nhục, hiện tại liền lập tức tan thành mây
khói. Rốt cuộc nàng có nên hay không lên tiếng hỏi hắn và Lý Vân Tuyển đã xuất
hiện vấn đề gì? Tiêu Tử Y sợ mở miệng sẽ làm Tiêu Trạm nhớ lại không thoải mái,
cho nên vẫn ôm tâm lý giãy dụa.
Đúng lúc này, Tiêu Trạm bỗng nhiên từ trên người Tiêu Tử Y nhảy xuống, giẫm
bịch bịch bịch chạy thẳng đến cửa thư phòng.
Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy Lý Vân Tuyển đẩy cửa đi đến, sắc mặt
của nàng rõ ràng bởi vì bị bệnh tái nhợt đi rất nhiều, cặp mắt to kia cũng
không ngập nước như lần đầu gặp mặt.
“Tiểu Tuyển Tuyển, cô cô nói ngươi là Nhan Như Ngọc của ta.” Tiêu Trạm cười
hì hì chạy đến trước mặt Lý Vân Tuyển , đầu hai người bọn họ vừa vặn hai mắt
đối diện.
Tiêu Tử Y chống cằm, thú vị nhìn Tiểu Chính Thái Tiêu Trạm đang bắt
chước cua gái đẹp. Cho dù giữa hai tiểu hài tử này có cái gì mâu thuẫn, thì
tiểu hài tử tính nhanh quên, không giận nhau qua đêm được.
Ai ngờ Lý Vân Tuyển ngẩn ngơ, chớp chớp cặp mắt to của nàng, nhăn lại khuôn
mặt nhỏ nhắn kêu lên: “Nói bậy! Ta không phải họ Nhan! Ta họ Lý!”
“Phụt!” Tiêu Tử Y đầu thiếu chút nữa thì đụng tới bàn, ôm bụng buồn
cười. Trời ạ! Cái này so với tiểu phẩm hài còn buồn cười hơn!
Tiêu Trạm mạc danh kỳ diệu nhìn Lí Vân Tuyển, không biết đã nói sai gì lại
chọc nàng tức giận. Mà Lý Vân Tuyển lại giận không kềm được trừng mắt
Tiêu Trạm, nàng từ nhỏ sống nhờ thân thích rất nhiều người đều khuyên nàng và
ca ca nàng sửa họ, cho làm con thừa tự tới nhà người khác. Trở thành tiểu hài
tử nhà người ta, có thể có y phục xinh đẹp để mặc, có thể ăn đồ ăn nàng
cho tới bây giờ chưa từng ăn, càng có thể cho ca ca tìm được t tẩu tẩu ôn đăng
hộ đối. Nhưng ca ca lần lượt cự tuyệt, sau đó lần lượt trịnh trọng tuyên
bố cho nàng biết, bọn họ họ Lý, là Thái Nguyên Lý gia, đời này cũng sẽ không
đổi.
Tiêu Tử Y vụng trộm nở nụ cười, đột nhiên phát hiện bầu không khí như không
thích hợp lắm, cũng không giống như cái loại cảm giác lovelove trong
tưởng tượng của nàng. Lí Vân Tuyển vẻ mặt hung dữ, Tiêu Trạm chân tay luống
cuống, sắp bị nàng làm khóc.
Di? Đây là có chuyện gì?
Mới đang nghĩ biện pháp làm thế nào khuyên bọn họ, Tiêu Tử Y chợt nghe thấy
một giọng trẻ con kiêu ngạo nói: “Ô ô! Đây là tình huống gì?”
Tiêu Trạm vốn không biết làm sao lập tức trở nên thực cổ quái, nhìn lại Nam
Cung Tiêu đang đứng phía cửa.
Mà càng thêm kích thích tức giận của hắn, là Lý Vân Tuyển vốn đang tức
giận với hắn, vừa thấy Nam Cung Tiêu lập tức thay đổi biểu tình, thậm chí chạy
đến sau lưng Nam Cung Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn làm vẻ đề phòng nhìn hắn.
Tiêu Trạm từ nhỏ đến lớn cũng chưa cảm nhận thấy phẫn nộ là loại cảm xúc gì,
chỉ cảm thấy trong lồng ngực nho nhỏ nghẹn một cổ hỏa diễm vô
hình, hơn nữa giống như bùng nổ, cơ hồ khiến hắn không thở nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT