Edit: Mộ Hàm

Beta: A Tử

Gì? Nàng như thế nào biến thành Tiêu Tử Tô rồi? Hơn nữa, nàng khi nào thì được hoàng đế đích thân truyền thụ vậy? oa! Đánh cắp quang vinh nhân dân của giáo sư mười mấy năm cố gắng là đáng xấu hổ !

Khụ, bất quá này là Tiêu Tử Y chỉ ở trong lòng mình nghĩ nghĩ.

Hoàng đế lời vừa nói ra, mọi người lập tức nhìn về phía Tiêu Tử Y ánh mắt sẽ không giống nhau. Hơn nữa trong đó còn có ánh mắt của Tiêu Sách phức tạp vạn phần, càng làm cho Tiêu Tử Y tay chân dư thừa cũng không biết làm sao.

“Hôm nay cứ như vậy đi.” Hoàng đế thản nhiên nói vừa dứt, liền đứng dậy rời đi.

Chờ thân ảnh hoàng đế biến mất sau, Kim Hoa trong điện một mảnh sôi trào, mới vừa rồi những quan viên này còn đờ đẫn không nói gì giờ giống nhau đều bị đánh máu gà, một đám sôi nổi thảo luận, nhưng lại một tiếng cao hơn một tiếng.

(Mộ Hàm: đánh máu gà→gà bị cắt tiết kêu ỏm xả tỏi í, 0.ô )

Tiêu Tử Y bị trước mặt tình cảnh náo nhiệt cả kinh một câu đều nói không được, nàng càng phát hiện có rất nhiều người vung hai tay, trong miệng đang nói gì đó hướng nàng đi tới. Thậm chí bởi vì có những người này nói chuyện quá nhanh, có thể nhìn đến trong không trung chung quanh vẩy ra chấm nhỏ nước miếng. >”

“Đi theo huynh nào.” Tiêu Cảnh Dương túm tay Tiêu Tử Y, lập tức mang nàng theo cửa hông chạy trốn tới sau điện một gian sương phòng để nghỉ ngơi.

“Hảo. . . . . . Thật là dọa người. . . . . .” Tiêu Tử Y hồn trở lại xác, mồm to thở phì phò, kinh hồn chưa định dựa vào cái bàn.

“Ha ha, hù ngươi sao!” Tiêu Cảnh Dương thấy nhưng không thể trách ngồi ở trước bàn, ưu nhã đem bát trà lật lên lại đây, thay nàng rót bát trà lạnh.

Tiêu Tử Y đem trà uống một hơi cạn sạch, chân có chút như nhũn ra ngồi ở ghế trên, cười khổ nói: “Ta còn tưởng rằng mới vừa rồi những lời này đều đem bọn họ trấn trụ chứ! Kết quả chỉ là một bên tình nguyện, bọn họ chính là không dám ở trước mặt phụ hoàng bác bỏ ta mà thôi.”

“Đúng vậy a, đó là lấy tánh mạng chính mình cùng con đường làm quan đánh bạc a! Có mấy người dám?” Tiêu Cảnh Dương lại rót cho nàng một chén trà, rồi mới rót một chén cho mình, cầm ở trên tay từ từ uống.

“Nhưng là đây cũng quá kỳ quái đi? Một người cũng không chịu mạo hiểm?” Tiêu Tử Y cau mày nói.

“Là Tử Y ngươi nói vấn đề rất kỳ quái mới đúng, ta xem bọn họ là đang suy nghĩ như thế nào như thế nào để bác bỏ ngươi, đã lập tức được đưa đến một vấn đề khác. Những người này sợ nói sai, là muốn suy nghĩ lời nói trước. Tốc độ nói của ngươi ai có thể bì được a?” Tiêu Cảnh Dương buồn cười cười nói “Huống hồ, không phải có người đi ra chống chọi với ngươi sao?”

“Thái Tam Quốc không tính! Cái kia cái kêu chống chọi sao? Lời nói ra ta cũng chưa nghe hiểu.” Tiêu Tử Y khoát tay áo, không cho là đúng nói. Nàng này khoát tay chặn lại, mới phát hiện nàng còn có “Hai tay áo điểm tâm” vội vàng lấy ra, mở ra lấy điểm tâm trong chiếc khăn tay, bày tại trên bàn cùng nước trà làm trà bánh.

“Phỏng chừng Kim Hoa điện hôm nay phải mở cửa lâu rồi!” Tiêu Cảnh Dương cầm lên một khối hoa mai cao, khẽ cười nói.

“Bọn họ. . . . . . Sẽ ở bên trong thảo luận lâu như vậy?” Tiêu Tử Y cảm thấy phi thường bất khả tư nghị, này triều đại phong cách học tập bưu như thế sao? Nàng hiện tại nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi nước miếng chấm nhỏ bay đầy trời, đều cảm thấy khủng bố. Nếu Tiêu Cảnh Dương mang theo nàng trễ đi chút, nàng chỉ sợ cũng cũng bị nước miếng rửa mặt.

“Thường xuyên .” Tiêu Cảnh Dương trong giọng nói mang theo một chút khinh thường, “Cùng với có công phu nghiên cứu ai phải ai không, chẳng phải nên đem vấn đề nạn hạn hán năm nay giải quyết.” Khi hắn xem biện luận sách cổ lại có dụng ý gì, còn không bằng đem nan đề trong hiện thực giải quyết.

“Đúng vậy a, cho dù là nói rất có lý thì thế nào?” Tiêu Tử Y giận dữ nói, vạn phần hối hận nàng mới vừa rồi một kích động liền khống chế không nổi chính mình lắm mồm. Nhưng là trước kia trên lớp học đã dưỡng thành thói quen như vậy, thật sự lập tức không đổi được. Nàng còn đổ hi vọng chính mình hay là đang giả câm điếc.

Hơn nữa, còn giống như không chỉ lắm mồm, nàng còn nói một ít lời không nên nói. . . . . Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, khẩu vị hoàn toàn không có, tự nhiên hương vị ngọt ngào của điểm tâm đang nhai ở trong miệng cũng như nhai sáp nến.

Tiêu Tử Y len lén giương mắt hướng Tiêu Cảnh Dương nhìn thì phát hiện của hắn trên mặt vẫn đang lộ vẻ luôn luôn tao nhã, làm cho người ta thấy không rõ ý tưởng chân thật của hắn. Trong nháy mắt, Tiêu Tử Y bắt đầu hoài niệm mới vừa rồi ở trên đại điện, cùng nàng cùng nhau nói nói cười cười chính là vị hoàng huynh này sao.

“Hoàng. . . . . . Hoàng huynh, Tử Y nói những lời này, có thể hay không có ảnh hưởng gì?” Tiêu Tử Y vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi, nàng lúc ấy là miệng không che đậy, hiện tại nghĩ tới đến đã cảm thấy cả người mồ hôi lạnh.

Hoàng đế đối Tiêu Sách kia… luôn có thái độ thiên vị, đến tiểu hài tử nhỏ như Tiêu Trạm cũng cảm thụ được, càng đừng nói quần thần trong triều. Mà nếu nói không liên quan đến mẫu phi của Tiêu Sách một chút nào thì…, đánh chết ta cũng không tin. Loại này giống như là nàng trực tiếp cách một tầng sa ở trước mặt mọi người đâm hắn, rốt cuộc sẽ tạo thành cái gì hậu quả gì đây?

Tiêu Cảnh Dương cười nhẹ, ăn luôn phần điểm tâm còn lại trên tay, phong đạm vân khinh nói: “Không sao, tùy bọn họ nói đi thôi.”

“Như vậy được không?” Tiêu Tử Y lại khinh bỉ chính mình, bởi vì nhiều người nói thì sẽ tạo nên sóng gió. Ở trong cung phải thận trọng lời nói cử chỉ, nàng như thế nào mỗi lần bị người ta khiêu khích liền quên đi tất cả như thế chứ?

“Quên đi, lời đã ra miệng, bản thân hoàng huynh là tò mò Tử Y muội từ nơi nào học được cái… Cách nói kia a?” Tiêu Cảnh Dương cầm bát trà lên uống vài ngụm, tò mò hỏi. Hắn cảm thấy thật ra đối với Tiêu Tử Y có thể bớt vài phần đề phòng. Muội muội bảo bối này của hắn, quả nhiên là có cái gì thì nói cái đó, so với người trong bụng cong cong thẳng thẳng thì tốt hơn nhiều.

“Không có ai.” Tiêu Tử Y chống hai má ảo não nói. Nàng chẳng lẽ còn sao nói là theo trên mạng học đươccj sao? Trước kia khi học năm nhất đại học phần bút ký nàng làm chính là 《 Luận Ngữ 》, cho nên tra xét thiệt nhiều tư liệu mà thôi. “Nhưng thật ra phụ hoàng nói muội là người dạy dỗ, thật sự là. . . . . .”

Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy biểu tình trên mặt của Tiêu Tử Y, khóe miệng hắn độ cong làm sâu sắc thêm vài phần. Phụ hoàng nói nữ nhi là người tự mình dạy, là vì ngăn chặn miệng của đám người kia, đem sự tình toàn bộ ôm đến trên người mình. Dù sao Tiêu Tử Y mới vừa rồi ở trên đại điện nói những lời này, cũng đủ bị người công kích nhiều năm. Bất quá những lời này cũng không cần nói cho nàng biết biết, cho dù nói cũng không tới phiên hắn nói. Nghĩ đến đây, Tiêu Cảnh Dương cười thở dài: “Muội muội của ta thật sự là lợi hại, cư nhiên đem La Thái Phó chọc cho tức giận đến dựng râu trừng mắt, thật không dễ dàng.”

Tiêu Tử Y gặp Tiêu Cảnh Dương trong giọng nói có vài phần khinh thường, không khỏi tò mò hỏi: “Di? Hoàng huynh bài vở và bài tập không phải do La Thái Phó dạy đấy sao?”

“Nga, tôn sư trọng đạo. Nhưng là ta quả thật cảm thấy La Thái Phó dạy học có chút cỗ lỗ rồi, so ra cũng có một chút kém với Thái Phó ban đầu.” Tiêu Cảnh Dương trong đôi mắt hiện ra thần sắc nhớ lại, trên mặt có chút ảm đạm.

” Thái Phó ban đầu?” Tiêu Tử Y nhẹ giọng lặp lại nói. Trước kia phát sinh quá chuyện gì sao? Vì sao Tiêu Cảnh Dương trên mặt biểu tình là phức tạp như vậy?

Tiêu Cảnh Dương gật gật đầu, vừa định chuyển hướng đề tài, chợt nghe đến trước cửa sương phòng có một cái thái giám đứng đó, dùng kia thanh âm lanh lảnh nói: “Trường Nhạc Công Chúa Điện Hạ, hoàng thượng có việc truyền triệu kiến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play