Cùng lần trước Hải Đường yến đường đi Vị Ương Cung bất đồng, lần này
đi cũng không phải cửa chính, mà là một con đường khuyết giữa hai cung.
Bọn thị vệ mặc dù hiếu kỳ vì sao hoàng đế lúc trở lại đi sau lại nhiều hơn
một người, gặp thái tử điện hạ là một bộ dạng ngán ngẩm, đều ngầm đoán người
này là một vị thế gia công tử được mời đến.
Tiêu Tử Y ngửa đầu ưỡn ngực, hai tay chắp sau lưng, bắt chước ộ dạng
Tiêu Sách lúc bình thường. Nàng trong cung luôn luôn thật cẩn thận, hơn nữa
Nhược Trúc thường xuyên nói cho nàng một ít lễ nghi cung đình, dạy nàng lúc nào
như thế nào rụt rè, khi nào như thế nào chú ý hình tượng. Khiến cho nàng qua
mấy ngày nay đến giờ lần đầu cảm thấy bước đi tựa gió nhẹ nhàng, tinh thần
sảng khoái.
Tiêu Cảnh Dương trong mắt nhìn, thầm than trong cung quả nhiên vẫn là giam
cầm tâm trí của muội muội bảo bối, lúc này giả trang nam trang mới có vài phần
giống với ngày đó hắn nhìn thấy nàng mới bước chân vào giang hồ.
Nhưng là rốt cục ai là người dạy nàng? Phái Thiên Sơn hắn đã sớm điều tra
qua, nàng từ nhỏ đã ghét tập võ cùng đọc sách vậy thì trong quyển 《 trì
an sách 》
tại sao lại có lời giải thích độc đáo như vậy, chẳng lẽ đều là chính nàng nghĩ
ra được sao?
Không lẽ là do Vân di truyền dạy?
Trong đầu Tiêu Cảnh Dương không khỏi lại nghĩ tới Vân di khi hắn còn nhỏ đối
với hắn dạy dỗ, lại nhìn qua Tiêu Tử Y, hai thanh lệ thoát tục dung nhan giống
nhau xuyên qua thời không trọng điệp lại với nhau.
(Mộ Hàm: hai thanh lệ thoát tục dung nhan giống nhau xuyên qua thời không
trọng điệp lại với nhau: anh ý là nhìn Tử Y lại nhớ tới Vân di, 2 hình
ảnh nhập lại làm một là con người trước mắt)
“?” Tiêu Tử Y cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Cảnh Dương, ánh mắt khó lí giải
được.
Tiêu Cảnh Dương tâm ngẩn ra, tâm nhịn không được dao động, vội vàng mỉm
cười, sau đó điềm nhiên như không có việc gì quay mặt đi. Hắn không tin phụ
hoàng nhìn lời phê bình cùng chú giải kia mà không hề suy nghĩ gì, nội dung có
thể có chút kỳ quái mà lại đơn giản hoá chú giải cùng tùy bút của Độc Cô Hoàng
Hậu tiền triều lưu truyền tới nay rất giống. Cũng lạ là phụ hoàng khó mà mở
miệng vừa rồi lại đề ra nghi vấn về nàng.
(A Tử: Độc cô hoàng hậu bit viết chử giản thể như Y Y sao, vậy hem lẻ Độc cô
hoàng hậu kia cũng là…..)
Tiêu Tử Y nửa phần cũng không hiểu được nàng nhàn rỗi nhàm chán ở trong
sách viết một vài câu sẽ mang đến cho nàng nhiều phiền toái như vậy, bằng
không đánh chết nàng cũng sẽ không viết.
“Vừa mới đang nhìn cái gì?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi, nàng có cảm giác mới vừa
rồi nàng nhìn đến trong mắt Tiêu Cảnh Dương chính ẩn dấu trong ánh mắt bao hàm
nào đó này nọ.
“Đang nhìn trên cổ của ngươi tại sao có thể có vết thương a!” Tiêu Cảnh
Dương nhíu nhíu mày kiếm, nhẹ hỏi lại.
Tiêu Tử Y lấy tay che, sau đó lại đem cổ áo kéo lại “Là ta tối hôm qua chải
đầu thời điểm không cẩn thận móng tay quẹt qua.” Ánh mắt của hắn làm sao lại
như vậy tinh a! Hiển nhiên không thể nói là Vân Tuyển làm nàng bị thương.
“Phải không?” Tiêu Cảnh Dương nhìn nhìn móng tay cắt ngắn sạch sẽ của Tiêu
Tử Y, cũng không tiếp tục hỏi.
Tiêu Tử Y cũng không dám nữa nói nhiều, quay qua nhìn cảnh đẹp chung quanh
Vị Ương Cung. Lúc này cùng lần trước Hải Đường yến lộ tuyến hoàn toàn bất đồng,
đã đến ngự hoa viên bên cạnh Thiên Lộc Các, mà lần này Tiêu Sách dạy học ở Kim
Hoa điện bên cạnh là Thừa Minh điện nơi hoàng đế thượng triều, khí thế hào hùng,
vàng son rực rỡ, nguy nga tráng lệ.
Hoàng đế mang theo Tiêu Tử Y cùng Tiêu Cảnh Dương theo hành lang thông từ
Thừa Minh điện vào Kim Hoa điện, trực tiếp đi đến một gian trong sương phòng
sau điện.
Bọn họ còn chưa tiến vào trong phòng, chợt nghe đến có tiếng nói khàn khàn
vịt đực của Tiêu Sách kêu lên: “Phụ hoàng, người đem người mang tới chưa?”
Tiêu Tử Y theo sau lung hoàng đế thăm dò đi ra trước, chỉ thấy Tiêu Sách một
thân lễ phục màu đen viền hồng, ống tay áo dài phiền phức, bởi vì còn chưa kịp
đội mũ, cho nên đầu vẫn là chải lấy tóc để chỏm, chẳng ra cái gì cả có vẻ có
chút buồn cười. Tiêu Tử Y nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt cũng ít nhiều biểu
hiện ra ngoài một chút, nhịn không được hé miệng cười trộm.
Tiêu Sách gặp qua phụ hoàng cùng hoàng huynh xong, đối với Tiêu Tử Y cũng
bắt đầu phát ra thanh âm cười trộm.
Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn nhìn của mình nam trang, tự giác nghĩ cũng không tệ
lắm, cũng không quan tâm Tiêu Sách cười nhạo, nhỏ giọng hỏi Tiêu Cảnh Dương bên
cạnh nói : “Hoàng huynh, khi nào thì bắt đầu vậy?”
Tiêu Cảnh Dương nhìn hoàng đế ngồi xuống một bên uống trà nghỉ ngơi, liền
dẫn Tiêu Tử Y cũng qua bên kia ngồi xuống, khẽ cười nói: “Cách giờ Tỵ còn có
một chút, đợi cho đến lúc đó La Thái Phó sẽ đi qua gọi chúng ta nhập điện.”
“Dạy học. . . . . . Rốt cuộc là như thế nào?” Tiêu Tử Y phát hiện trên bàn
trà lại có chuẩn bị điểm tâm, vui vẻ hướng miệng đút vài cái.”Đại khái
muốn giảng bao lâu?” Kỳ thật phía sau mới là vấn đề trọng điểm nàng muốn hỏi.
Triều đại này mọi người bỏ qua cơm trưa, nói không chừng kết thúc liền đến buổi
tối đi, nàng không thể không ăn trưa nha.
“Căn cứ truyền thống cung đình, từ xưa đến nay hoàng tử dạy học, trước đó
đều là Thái Phó tiến giảng một đoạn, sau đó trình bày ý lớn, lúc sau hoàng tử
giảng lý giải. Ta lúc ấy cũng là như thế. Bất quá Tiêu Sách tài hoa xuất chúng,
phụ hoàng cùng Thái Phó đều đồng ý để cho chính hắn nói.” Tiêu Cảnh Dương cười
khanh khách nói, không có nửa phần không được tự nhiên, thiệt tình vì Tiêu Sách
mà cao hứng.
Tiêu Tử Y liếc mắt Tiêu Sách đứng ở bên cạnh, khẳng định hắn hiện tại trên
mặt tuy rằng lộ vẻ không thèm để ý, kỳ thật nội tâm khẳng định ngầm thích. Đọc
sách tốt có ích lợi gì, trong cung chú ý càng nhiều là vì đối nhân xử thế, một
con mọt sách làm sao có thể có đại thành tựu. Tiêu Tử Y nghĩ đến hoàng hậu hiện
tại mọi chuyện đều phải yêu cầu Tiêu Trạm cùng Tiêu Sách, tiếp tục như vậy Tiêu
Trạm sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.
“Tử Y, Thái Thị Lang từng hướng phụ hoàng kể lại câu chuyện xưa về cây táo
hay là cây quýt, muội là từ nơi nào nghe được?” Tiêu Cảnh Dương tò mò hỏi, hắn
nghe mẫu hậu nhắc tới nhiều lần rồi, đặc biệt để tâm.
Hảo oa! Nguyên lai Thái Tam Quốc mới là chính là người thích đâm chọc! Tiêu
Tử Y ở trong lòng ghi nhớ một khoản, trên mặt thiên chân rạng rỡ cười nói: “Là
Tử Y tự mình nghĩ nga! Như thế nào, so sánh không tốt sao? Thái Thị Lang
vội vàng, tự nhiên sẽ liên tưởng đến như vậy.”
Tiêu Sách ở bên cạnh dương dương đắc ý chen miệng nói: “Kia hoàng tỷ tỷ cho
là ta là cây gì đây?”
Nàng nào biết đâu? Tiêu Tử Y bĩu môi, nàng không nghĩ tới nàng chính là cùng
Thái Khổng Minh nói một đoạn văn như vậy, cư nhiên làm cho tất cả mọi người đều
biết. Nhìn Tiêu Sách dậm chân, Tiêu Tử Y lại không dám một câu nhiều lời.
May mắn lúc này có người ở cửa gian phòng nói thời điểm nhanh đến rồi, làm
cho Tiêu Tử Y thoát khỏi loại quẫn cảnh này. Tiêu Sách sửa sang lại quần áo,
một bộ lường trước bộ dạng, đứng dậy hướng hoàng đế xin chỉ thị. Hoàng đế gật
gật đầu, dẫn đầu đi ra ngoài.
Tiêu Sách vẫn là đứng ở tại chỗ bất động, cung kính chờ Tiêu Cảnh
Dương đi trước.
Tiêu Cảnh Dương hiền hoà vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Ngươi trước đi thôi,
hôm nay là thời gian của ngươi.”
Tiêu Sách cảm kích cười, đặng đặng đặng bước đi ra bên ngoài.
“Huynh thật đúng là hào phóng a!” Tiêu Tử Y biết trong cung tôn ti loại này
thực coi trọng, khó được thái tử như hắn cũng không để ý. Ngay cả bọn ta đều
nhìn ra được Tiêu Sách muốn là cái gì, không tin Tiêu Cảnh Dương nhìn ra. Không
hỏi qua hỏi lại nữa, Tiêu Tử Y vẫn nhân cơ hội trộm được mấy khối điểm tâm lấy
khăn tay bao hảo nhét vào trong tay áo. Xem điệu bộ này là trường kỳ
kháng chiến, nàng phải chuẩn bị tốt hậu cần.
Tiêu Cảnh Dương thấy thế bất đắc dĩ cười cười, giúp nàng đem điểm tâm bên
bàn bên cạnh cùng nhau bao hảo đặt ở trong tay áo khác của nàng, “Chẳng qua làm
cho hắn đắc ý một lần mà thôi, cũng sẽ không vẫn đắc ý đi xuống.”
Tiêu Tử Y nhún vai, lười hỏi bọn hắn huynh đệ đây đến tột cùng ở diễn cái
gì. Lần trước Hải Đường yến với nhau không để ý, đến bây giờ ở trước mặt nàng
trình diễn tình huynh đệ, ăn ý thật đúng là tốt nha! Tiêu Tử Y cười nhạt, cẩn
thận mang theo “Hai tay áo điểm tâm” đi theo Tiêu Cảnh Dương vào đại điện.
Ở Kim Hoa điện xanh vàng rực rở ở chổ ngồi cao nhất tất nhiên là đương
kim hoàng đế, trong đại điện đã đứng đầy hoàng thân quốc thích cùng triều
thần, líu nhíu đứng thành vài nhóm, yên tĩnh không tiếng động chờ đợi trên bậc
thang Trác Lập đợi Tiêu Sách lên tiếng.
Tiêu Sách nhìn thoáng qua cùng Tiêu Cảnh Dương đi vào đại điện cùng Tiêu Tử
Y, hít sâu một hơi, dùng thanh âm giống như hạt cát bị mài trôi qua cao giọng
nói: “Hôm nay đệ tử muốn giảng vấn đề thứ nhất trong《 Luận Ngữ 》, ‘Nữ
tử và tiểu nhân điều khó dưỡng.”
Tiêu Tử Y hai mắt nhíu lại, tiểu tử này tuyệt đối là cố ý !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT