“Cái kia, Trạm Nhi. . . . . .” Tiêu Tử Y cuống quít định giải thích, ngày
hôm qua nàng đắm chìm ở việc thắng lợi đem Thái Thị Lang nói đến á khẩu không
trả lời được, về sau lại cũng đã quên cùng Tiêu Trạm nói rõ chuyện này.
Tiêu Trạm xoay đầu lại, nháy đôi mắt to hắc bạch phân minh cười nói: “Cô cô,
hôm nay ngươi ngủ trưa thật lâu nga!”
“Ách?” Tiêu Tử Y nhíu mày, nhất thời không hiểu được ý tứ của hắn. Hắn không
phải hẳn là hỏi nàng về chuyện Nam Cung Tiêu lừa dối sao?
Tiêu Trạm hướng cửa thư phòng nhìn xung quanh, thất vọng nói: “Bác, cái kia
Lý Vân Tuyển không đến xem sách với cô cô sao?”
Tiêu Tử Y nhìn nhìn giấy trên cửa sổ dùng than củi viết “tiền xuất sư biểu”,
dưới ánh mặt trời rất rõ ràng. Tiêu Trạm không có khả năng nhìn không thấy.
Xem ra tiểu Trạm Nhi của nàng tính ngậm miệng không nói về chuyện này.
Đứa nhỏ thật tốt a! Tiêu Tử Y cảm động sờ sờ đầu Tiêu Trạm, đứa nhỏ này về
sau, nhất định sẽ là hoàng đế rất tốt.
“Cô cô!” Tiêu Trạm nắm ống tay áo Tiêu Tử Y, bất mãn nói: “Bác ngươi vẫn
chưa trả lời vấn đề của Trạm Nhi đâu!”
“A? Nga, Lý Vân Tuyển nàng. . . . . .” Tiêu Tử Y ngượng ngùng dùng ngón tay
chà xát gò má. Đêm qua nàng cố ý đi xem cái tiểu la lỵ kia, kết quả người ta
ngay cả cửa cũng chưa cho nàng mở. Kết quả là không có biện pháp, nàng đem Như
Lan phái đi chiếu cố nàng.
Việc này làm thế nào được! khuôn mặt này lớn lên tuy rằng rất đáng yêu,
nhưng là tính cách một chút cũng không đáng yêu, nàng tính chỉ cần cố gắng hết
sức thỏa mãn yêu cầu của nàng là được rồi. Nàng vốn không có nghĩa vụ đi lấy
lòng người ta, huống chi nàng đã đi lấy lòng rồi, kết quả là không cho nàng
vào cửa. Chờ thêm một thời gian, nàng tìm lý do trả nàng về nhà tốt lắm.
Tiêu Trạm cùng Tiêu Tử Y chung sống lâu như vậy, vừa thấy Tiêu Tử Y ánh mắt
mơ hồ không biết, chỉ biết tiểu cô cô nhất định là giống như trước đây nghĩ là
trả lời qua loa lấy lệ với hắn. Bởi vì nàng luôn ở thời điểm kết thúc việc
giảng giải chuyện xưa bị hắn hỏi khó thời điểm thường dùng chiêu này. Tiêu Trạm
không chịu bỏ qua reo lên: “Cô cô!”
Tiêu Tử Y chép miệng, vừa vặn nhìn đến Nhược Trúc cầm một chồng tư liệu tiến
vào, như là nhìn đến cứu tinh giống nhau nhẹ nhàng thở ra: “Nhược Trúc, tiểu
Vân tuyển thế nào?”
Nhược Trúc cười hồi đáp: “Nô tỳ mới vừa đi xem qua, nàng vừa mới tỉnh ngủ
trưa, đang cùng Như Lan ra chơi trên cầu.”
Tiêu Tử Y hài lòng gật gật đầu, Như Lan cũng là đứa nhỏ, hai cô bé ở cùng
nhau hẳn là chơi rất vui.
Tiêu Trạm thất vọng bó gối ngồi ở ghế trên, cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Xem
ra tám phần là đang phiền não tìm lấy cớ gì đi cùng người ta cùng nhau chơi
đùa.
Tiêu Tử Y bĩu môi cười, tiểu bất điểm a, đoán chừng là trong cung cho tới bây
giờ chưa thấy qua tiểu nữ nhi, tràn đầy lòng hiếu kỳ rất nhiều thứ.
“Công chúa, đây là tài liệu.” Nhược Trúc cầm trong tay một chồng xấp
tài liệu đặt ở trên bàn sách, sau đó phân loại thật tốt bày ra trước mặt Tiêu
Tử Y.
Tiêu Tử Y tùy tay lấy xem từng cái một, cảm thấy đau đầu vô cùng. Nàng vốn
định bảo Nhược Trúc làm những tài liệu này kỳ thật cũng không phải là vì chọn
người để gả đi. Chủ yếu là muốn muốn tìm hiểu rõ ràng tình hình trong triều.
Bất quá nàng xem càng nhiều lại chẳng khác nào như chưa xem, loại tư liệu không
có ích này, đoán trước là sau khi nàng ngủ một giấc liền toàn bộ quên hết
.”Nhược Trúc, những cái đó ngươi cứ xem đi, chờ ta đến lúc ta cần liền hỏi
ngươi.”
“Được ạ.” Nhược Trúc không chần chờ chút nào gật gật đầu. Những tài liệu này
đều là nàng chuẩn bị, tự nhiên sẽ đưa đến trước mặt công chúa được, trước đó
nàng cũng đã xem qua một lần. Hơn nữa công chúa quyết định quả
nhiên không khác so với nàng sở liệu, có ba ngày hào hứng cũng không tệ rồi.
Tiêu Tử Y hài lòng cười cười, Nhược Trúc này thật đúng một người làm việc
hiệu quả, nàng tốn cũng không ít sức lực a. Cũng không quay đầu lại, Tiêu Tử Y
phát hiện Tiêu Trạm vẫn đang chu cái miệng, rầu rĩ không vui. Tiêu Tử Y không
cần nghĩ cũng biết hắn đang buồn bực cái gì.
“Trạm Nhi, ngươi hôm nay đến đây sớm như vậy, không phải là nghĩ muốn gặp
Vân Tuyển đi?” Tiêu Tử Y hứng thú hỏi.
“Cô cô, không phải nha!” Tiêu Trạm bò đến trên nhuyễn tháp của Tiêu Tử Y,
lôi tay nàng loạng choạng nói, “Đúng thật là Thái tiên sinh giao bài tập rất
ít, Trạm Nhi lập tức làm xong.”
“Nga? Vậy ngươi đi đem đĩa điểm tâm trên bàn cho Vân Tuyển đi, nàng ở tại
gian phòng chính là lần trước ngươi ở đấy.” Tiêu Tử Y điểm mũi của hắn bất đắc
dĩ nói.
Tiêu Trạm hoan hô một tiếng, lập tức nhảy xuống ghế dựa, bưng cái đĩa điểm
tâm trên bàn liền chạy ra cửa.
“Chạy chậm chút!” Tiểu tử không có lương tâm, Tiêu Tử Y trong lòng cười
mắng, vẫn đang suy nghĩ tám phần Trạm Nhi đi cũng sẽ là không được việc mà quay
về. Bất quá tiểu hài tử nha, nhiều lần làm cho hắn gặp khó khăn cũng tốt.
“Công chúa, ngày mai là ngày mười ba tháng tám, dựa theo lệ thường hoàng
thượng cùng hậu cung phi tử cũng phải đi Đông Nhạc miếu dâng hương. Công
chúa hẳn là cũng sẽ cùng đi. Cho nên nô tì trước báo cho công chúa.” Nhược Trúc
nhìn Tiêu Trạm chạy ra thư phòng, nhẹ giọng bẩm báo nói.
“Đông Nhạc miếu?” Tiêu Tử Y nghe không hiểu, “Đi vào trong đó làm cái gì?”
Nàng cũng làm trạch nữ thành thói quen, không nghĩ tới lại còn có cơ hội xuất
cung.
“Hàng năm ngày mười ba tháng tám, hoàng thượng đều đi Đông Nhạc miếu
dâng hương, khẩn cầu một năm quốc thái dân an, vụ mùa bội thu. Trong cung phi
tử cũng sẽ hướng Lễ bộ Thái Thường xin được xuất cung, sau khi được phê chuẩn
là có thể theo hoàng thượng cùng đi Đông Nhạc miếu dâng hương.” Nhược Trúc cười
giải thích nói, đưa tay thay Tiêu Tử Y đảo mãn trà thơm.
Nghĩ tới, Đông Nhạc chính là chỉ Thái Sơn. Thái Sơn rộng lớn là giấc mộng
của tất cả hoàng đế, bất quá hoàng đế cũng không thể nào sở hữu bờ cõi rộng
lớn, tám phần ngay tại trong kinh thành xây xong một tòa đông nhạc miếu, hàng
năm đi thăm viếng, tạm an ủi bản thân.
“Nga? Ngay cả phi tử đều muốn đi?” Tiêu Tử Y nhíu mày suy nghĩ một chút, cân
nhắc xem có thể có bao nhiêu phần trăm cơ hội chạy chốn, bất quá trong nháy mắt
liền suy xét kỹ ra trên cơ bản khả năng là rất ít.
“Đúng vậy, bởi vì Đông Nhạc miếu có thờ cúng Bích Hà Nguyên Quân cai quản về
việc con cháu, cho nên hoàng hậu cùng các nương nương đều muốn dùng tất cả biện
pháp cũng phải đi.” Nhược Trúc mỉm cười nói.
“Nga, trách không được.” Tiêu Tử Y hiểu biết gật gật đầu, “Bất quá vì sao ta
cũng phải đi?” Nàng quản gì chuyện cầu con a?
“Công chúa, Đông Nhạc miếu còn có nguyệt lão để cầu nhân duyên…” Nhược Trúc
thấp giọng nói. Tiểu công chúa không phải gần nhất luôn luôn muốn tìm một
trượng phu tốt sao?
Tiêu Tử Y nghe được lông mi nhảy dựng lên. Nàng còn không có quên ngay từ
khi mới xuyên qua đến nơi đây, đã bị người ám sát và suýt chết vì thuốc độc,
bất quá luôn cảm thấy đi ra ngoài là một việc thật nguy hiểm, nàng nghĩ lại ở
lại trong cung vắng vẻ ngược lại càng nguy hiểm. Cho nên không tình nguyện gật
gật đầu.
“Phanh!” Ngay khi Nhược Trúc còn muốn nói chút gì đó, cửa thư phòng bị mở ra
mạnh mẽ.
Nam Cung Tiêu tiểu bằng hữu “đạp đạp” chạy tiến vào, ngay cả chào hỏi cũng
không lên tiếng, nhìn lướt qua phòng trong không có thấy thân ảnh tiểu Tiêu
Trạm đâu, liền nhằm phía cửa sổ ngày hôm qua hắn viết lên. Nhảy lên ghế dựa,
sau đó “Rầm ” một tiếng âm thanh xé giấy rõ ràng vang lên, một mảnh cửa sổ toàn
bộ đều bị hắn xé xuống dưới.
Tiêu Tử Y một tay nâng gương mặt, híp mắt nhìn mảnh giấy bay đi bốn phía
dưới ánh mặt trời, bắt đầu hoài nghi này Nam Cung tiểu bằng hữu có phải hay
không có sở thích xé giấy a?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT