Nhược Trúc cùng Như Lan là cung nữ mới được phái đến hầu hạ Tiêu Tử Y, hai
người đều có vẻ ngoài thanh tú hiếm có, trăm dặm mới tìm được một mỹ nữ như
vậy.
Tiêu Tử Y thủy chung bảo trì đề phòng tâm lý, thờ ơ lạnh nhạt. Nhược Trúc
thoạt nhìn tuổi lớn hơn nàng một chút, nhưng nhìn qua bất quá cũng chỉ
mười bảy mười tám tuổi , thái độ trầm ổn, khí chất hào phóng, nhìn ra được nàng
cũng là tiểu thư con nhà khá giả. Như Lan cũng kém nàng không nhiều
lắm chỉ có mười ba mười bốn tuổi, xem vẻ mặt hẳn là người thực hoạt bát
giống như Tiêu Tử Y bộ dạng lúc bình thương khi lớn, bất quá mới tới nơi
này, Tiêu Tử Y cố giả bộ làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Tiêu Tử Y cũng không có cách nào cùng các nàng nói chuyện, chỉ có thể
gật gật đầu. Hai người đều thật hiểu ý, rất nhanh liền khéo léo thăm dò được
thói quen của nàng, chỉ cần một ánh mắt một động tác của Tiêu Tử Y cũng biết
nàng muốn gì .
Quả nhiên là cung nữ được lựa chọn kĩ lưỡng mới được đưa tới.
Tiêu Tử Y được hầu hạ chu đáo , không có việc gì, liền bắt đầu tò mò nàng
rốt cuộc là đang ở niên đại nào. Nếu nàng không có nghe sai, nàng hiện tại cũng
mang họ Tiêu, nhưng là trong lịch sử Trung Quốc vương triều của Tiêu vương mà
nàng nhớ rõ cũng chỉ có Nam Bắc triều.
Suy nghĩ một hồi, Nam Bắc triều là nơi hỗn loạn đến như thế nào? Nàng cũng
không nên ở một nơi mà ngay cả hoàng đế cũng ngủ không yên giấc, ngày đêm lo
lắng hạ thần phản loạn trong hoàng cung.
Bất quá tò mò cũng không có cách làm rõ, Tiêu Tử Y cho dù là có thể mở miệng
nói chuyện cũng quả quyết không dám tùy tiện hỏi người bên ngoài bây giờ là
triều đại nào. Cho nên chỉ có tự mình tìm hiểu nghe ngóng xung quanh.
Đầu tiên từ người khác nói chuyện nàng nghe được nàng được phong là Trường
Nhạc công chúa, nơi nàng đang ở là Trường Nhạc cung.
Có thể xuống giường đi lại một chút, Tiêu Tử Y mới biết được chỗ ở của nàng
, Trường Nhạc cung thật sự rộng lớn . Không thể không nói đến Trường Nhạc
cung kiến trúc được bố trí vô cùng tinh mỹ. Nhược Trúc cùng Như Lan
chỉ là cung nữ theo hầu hạ bên người nàng, phụ trách chăm lo những việc cá nhân
hàng ngày của nàng, trong khi đó quản lý Trường Nhạc cung cùng cung nữ thái
giám ước chừng mười mấy người, hơn nữa nàng lúc trước bị hạ độc, Trường Nhạc
cung lại thêm vào trong cung người thử độc ở phòng ăn, phái tới thêm 10 cung nữ
.
Tiêu Tử Y vừa nhìn vừa choáng váng, cho dù nàng không biết cổ đại cung đình
như thế nào, cũng biết nàng thật sự được đãi ngộ rất tốt. Bất quá cuộc sống như
thế nàng tình nguyện không cần. Chẳng qua nếu như cho nàng lựa chọn, nàng cũng
không muốn quay về cuộc sống hiên đại, thân phận kia đã sớm muốn từ bỏ.
“Công chúa, Huệ phi phái người đưa tới “uyên ương mạn thảo văn ngân hạp”
cùng “lưu kim ngư long hí” mỗi thứ một cái.” Nhược Trúc khom người đứng ở ngoài
cửa thư phòng, ôn nhu bẩm báo nói. Tiêu Tử Y sớm đã phát hiện thư phòng
phía sau Trường Nhạc cung, liền mấy ngày mấy đêm ở bên trong, không gặp
người ngoài.
Bên trong thư phòng không có bất kỳ hồi âm, Nhược Trúc kiên nhẫn chờ, sau
một hồi lâu trong thư phòng truyền đến thanh âm tiếng bàn tay gõ lên mặt bàn.
“Dạ, đã biết.” Nhược Trúc cung kính trả lời, xoay người đi cự tuyệt
Huệ phi.
Tiêu Tử Y ở bên trong thư phòng không tiếng động thở dài, ngẩng đầu nhìn bên
ngoài ánh nắng mặt trời chiếu rọi, cảm thấy ý nghĩ một mảnh hỗn loạn. Mấy
ngày nay trong cung liên tiếp có phi tử hay hoàng thân quốc thích mang
tặng phẩm đến cho nàng, nhưng là không có ngoại lệ, toàn bộ nàng đều từ
chối.
Không có biện pháp, ai biết trong vật phẩm có hay không trộn lẫn độc,
hoặc là xen lẫn ám khí phi tiêu . Nàng nào dám thử a? Bất quá bởi vì nàng
trừ bỏ vật phẩm do Hoàng Đế và Hoàng Hậu ban tặng, một mực cự tuyệt
tất cả lễ vật, ngay cả hoàng thái tử Tiêu Cảnh Dương đưa tới vật phẩm cũng
cự tuyệt, ngược lại khơi dậy trong hoàng cung từ cao đến thấp ra sức
tặng lễ nhiệt tình. Tất cả mọi người đều đoán vì những vật phẩm đó không
hợp sở thích của công chúa, hay là bởi vì nguyên nhân nào đó không nhận quà
tặng, dù sao tất cả mọi người đang đợi xem rốt cuộc Tiêu Tử Y sẽ nhận vật
phẩm của ai, làm cho mấy ngày này các loại trân phẩm đã từng nghe tên hay
chưa từng nghe tên đều được đưa đến Trường Nhạc cung, rồi tất cả lại
đều được trả trở về.
Tiêu Tử Y ngáp một cái, đứng dậy đem thư phòng tràn ngập ánh sáng, kéo
rèm cửa sổ xuống một nửa, làm cho bên trong ánh sáng không còn đặc
biệt chói mắt. Trở lại nhìn đến trên bàn bày biện sách sử, Tiêu Tử Y cảm
thấy càng thêm đau đầu.
Thật là làm khó nàng khi phải đọc từng chữ từng chữ một cái
đống cổ văn tối nghĩa , nhưng cũng không uổng công hiện tại nàng đã
biết bản thân đang ở triều đại nào.
Nguyên lai nơi này cũng không phải là nơi nàng biết trong lịch sử, ở nơi
này cũng có Xuân Thu Chiến quốc, cũng có Đại Hán vương triều, nhưng là lịch sử
ở Tùy hướng thời điểm xuất hiện lệch lạc, cuối cùng lên làm hoàng đế là Dương
Dũng mà không phải Dương Quảng*, Tùy hướng có thể kéo dài thời Ngũ Đại**, bất
quá cũng không phải không có đời thứ hai Tùy Dương đế *** rồi, thời Ngũ Đại
sau đại loạn. Tiêu gia vốn là tướng quân nhà Tùy, khởi nghĩa vũ trang, sáng lập
vương triều Đại Chu.
Đây cũng chính là triều đại của Tiêu Vương.
Tiêu Tử Y xuyên qua thành đến nơi này trở thành công chúa cũng là kêu Tiêu
Tử Y, dung mạo cùng tên cũng không thay đổi, chính là tuổi mới có mười bốn
tuổi. Nghe nói là lúc bốn tuổi, theo phụ hoàng và mẫu phi đi Thái Sơn Tế Tự bị
người ta bắt đi, từ đó lưu lạc dân gian. Mà mẫu phi của nàng tưởng vì niệm đến
nàng- hai năm sau củng rời khỏi nhân gian. Hoàng đế khổ tâm tìm mười năm, mới
đem nàng một lần nữa đem về cung, kết quả trở lại trong cung không tới mười
ngày, liền đã xảy ra việc ám sát bằng thuốc độc cùng sự kiện mưu sát.
Xem ra nàng ở kiếp trước cùng nàng hiện tại vận mệnh đều rất kém cỏi, đều có
người trăm phương ngàn kế mà hại nàng. Tiêu Tử Y một lần nữa ngồi trở lại trước
bàn đọc sách, nhìn trên mặt bàn Tiểu Hương lô chậm rãi tỏa ra hương tuyến, từng
đợt từng đợt tiêu tán ở trong không khí.
Thật sâu hít một hơi có chứa có chứa hương thơm có tác dụng an thần Tiêu Tử
Y ý nghĩ cũng chầm chậm khôi phục thanh tĩnh. Nàng vài đêm đều liên tục
nằm mộng, mộng ở hiện đại nàng kỳ thật không chết, nguyên lai linh hồn
của thần thể này nhập vào thân thể của nàng, đã trải qua thời gian khó khăn học
tập tri thức, sau đó dưới sự trợ giúp của bạn bè của nàng đã đoạt lại tập đoàn
tài chính cùng quyền kế thừa, thậm chí còn xây lại cô nhi viện Tình
Thương.
Nàng nằm mộng thất rất nhiều nhưng chỉ nhớ được một đoạn ngắn mà thôi. Nhưng
là có thể xác định là, đây không phải do nàng tùy tiện phán đoán.
Nàng tình nguyện tin tưởng đây là thật, nàng cùng Tiêu Tử Y ở thời cổ đại
nào đó trùng hợp trao đổi linh hồn, từ nay về sau bắt đầu một cuộc sống khác
không lien quan đến nhau.
Mà giấc mộng đêm qua cũng đã cho nàng biết tất cả, Tiêu Tử Y cho rằng mọi
chuyện đã xong rồi, và lần này đến lược nàng cố gắng sinh tồn.
Nhưng là, rốt cuộc phải làm như thế nào? Ai cho nàng một quyển chỉ nam sinh
tồn trong hậu cung a? Tiêu Tử Y đem cái trán nặng nề mà cúi xuống mặt bàn, ánh
mắt lại đột nhiên trông thấy một đôi mắt to đen trong suốt.
Tiêu Tử Y cả kinh dưới lập tức đứng lên. Tiểu hài tử? Khi nào thì tiến vào
thư phòng của nàng và ở dưới bàn của nàng ?
Cặp mắt tràn ngập thuần khiết, đôi mắt to chớp hai cái, theo sau là
thanh âm thánh thúy hướng Tiêu Tử Y nói: “Hoàng cô cô, nhĩ hảo!”
“. . . . . .”
Cô. . . . . cô cô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT