Tiêu Tử Y trợn ngược mắt lên, cũng không phát ra nổi âm thanh nào. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy nè?
“Đây chính là rượu độc thật đó! Không tin lát nữa ngươi uống sẽ biết” Hoàng Hậu cuồng vọng nở nụ cười thật tươi, lát sau lại ngừng, nói lạnh lùng, “Ngươi còn giả vờ gì nữa chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết vì sao ta lại giết ngươi ư?”
Tiêu Tử Y cười khổ, nàng xác thực là không biết mà! “Chả lẽ…Trước kia chuyện giết bằng thuốc độc và ám sát đều là…..”
“Đúng vậy, đều là ta” Hoàng Hậu chỉ đơn giản nói ra mấy từ, rồi cẩn thận ngậm miệng lại không nói nữa.
Trong phòng làm cho người ta thở không nổi, Tiêu Tử Y chân tay lạnh ngắt, nàng không thể trông cậy vào người khác tới cứu mình được nữa rồi. Bởi Hoàng đế chỉ âm thầm ban thưởng cho nàng là một ly rượu độc giả, với ngoài thì khẳng định với tất cả mọi người đây là ý chỉ của Hoàng đế, nàng vô luận thế nào cũng không giãy ra nổi, cuối cùng ly rượu này cũng phải rót vào bụng nàng. Hơn nữa coi như ngày sau hoàng đế giáng tội, tất nhiên Hoàng Hậu cũng chuẩn bị xong lý do để thoái thác.
Nói vậy là nàng không còn đường lui nữa rồi sao?
Hoàng Hậu thoả mãn nhìn khuôn mặt tuyệt vọng và bất lực của Tiêu Tử Y dưới ánh nến. BÀ ta nhàn nhạt thúc giục, “Nhanh lên chấm dứt đi ha, sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu”
Tiêu Tử Y vươn tay, đem bình rượu độc từ khay đến trước mặt mình, nhìn chăm chú, thật chẳng có cảm giác chân thật nào cả.
“Cám ơn ngươi đã chiếu cố TRạm Nhi, nó được ngươi dạy dỗ rất khá” Hoàng Hậu nhàn nhạt mở miệng, phảng phất như nói thế làm cho lòng bà ta an tâm hơn.
“Chai rượu độc này…Uống hết sẽ lập tức….À, lập tức đi ngay sao?” Tiêu Tử Y khàn giọng hỏi thăm.
“Yên tâm đi, sẽ không thống khổ đâu. Ngươi sẽ cảm thấy đau, rồi sau đó cũng tan thôi” Hoàng Hậu vì không muốn để cho Hoàng đế phát giác ra, nên chọn loại rượu độc không phải là loại độc kia.
Tiêu Tử Y tuyệt vọng, mắt tối đen lại, giọng buồn bã cầu xin, “Mẫu hậu, Tử Y có thể cầu xin người một chuyện được không?”
“Chuyện gì?” Hoàng Hậu lập tức đề phòng hỏi.
Tiêu Tử Y ngẩng đầu nói thê thảm, “Mẫu Hậu, Tử Y vẫn còn chưa cập kê, có thể giúp Tử Y hoàn thành một lễ cập kê được không?”
Hoàng Hậu thở phào nhẹ nhõ, nhưng vẫn không buông lỏng nói, “Ta ở đây cũng không có cây trâm nào phù hợp cả, có phải ngươi định kéo dài thời gian để cho người đi tìm cây trâm cho ngươi không? Ngươi đừng có hy vọng nhá….”
“Không, mẫu hậu, Tử Y có mang theo bên mình đó ạ”
Tiêu Tử Y cúi đầu móc một cây trâm trong ngực ra, Hoàng Hậu mượn ánh nến nhìn lại, thấy là cây trâm Phượng Hoàng tung cánh khắc rất sống động.
Tiêu Tử Y cố hết sức mình, mới có thể duy trì cầm cây trâm mà không run tay.
Đây là trong khoảng khắc nàng chợt nghĩ đến cách tốt nhất. Rượu độc này độc tính cũng không mạnh lắm, như vậy giải dược trong cây trâm này có lẽ cũng giải được độc. Tiêu Tử Y liều mạng nhớ lại những lời Kì Mặc trước khi giao cây trâm cho nàng.
Đây là một cây trâm được cải tạo rất tốt, bên trong có loại giải độc bình thường, dùng lượng độc trong tình huống trước mắt mà định ra, nhưng có chút độc cũng không có tác dụng nào.
Có chút độc…Hoàng Hậu nói sau khi uống hết chai rượu này sẽ mê man, vậy sau khi nàng uống thuốc giải độc rồi thì căn bản cũng chẳng có cơ hội, vậy nàng nhất định phải uống hết trước khi rót rượu vào bình. Vì thế nàng mới khẩn cầu Hoàng Hậu giúp nàng vấn tóc, bởi chỉ có vậy nàng mới lấy cây trâm này ra sẽ không bị đột ngột.
Hoàng Hậu chần chờ một lát rồi cuối cùng cũng đứng lên đi về phía nàng, mà Tiêu Tử Y thì chỉ đợi vào giờ khắc này, ngay lúc hoàng Hậu đi tới góc chết không nhìn thấy, nàng làm như không có việc gì vung tay lên, để cây trâm Phượng Hoàng nhắm ngay vào miệng bình, đồng thời dùng tay đụng vào con mắt Phượng Hoàng, thuốc bột màu trắng im lặng đổ xuống.
Hoàng Hậu cũng không phát giác ra, chỉ đi đến sau lưng Tiêu Tử Y, giúp nàng gỡ tóc, rồi chậm rãi dùng vật trang sức thay lược chải tóc, cứ nhu hoà mà bắt đầu chải. Ngày thường Hoàng Hậu chải đầu dĩ nhiên có cung nữ làm cho nhưng búi tóc bình thường thì không làm khó được bà.
Thuốc giải vào bình rồi, lòng Tiêu Tử Y mới bình phục chút ít, quyết định chọn tin tưởng Kì Mặc sư huynh lần này. Suy nghĩ của nàng bắt đầu hướng về Hoàng Hậu vì sao không thể để nàng đi một nơi khác.
Hoàng Hậu hận nàng thấu xương vậy sao? Rõ ràng là không mà, nếu không giọng điệu của bà ấy cũng không như vậy. Đến tột cùng là vì cái gì chứ? Tiêu Tử Y đột nhiên liếc mắt quét một vòng, phát hiện ra trong tay áo Hoàng Hậu có lộ ra một góc tranh vẽ.
Cái đó…Chính là bản nàng vẽ “nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ” đó mà!
Đến cùng là vì bức hoạ này sao? Lại còn để cho Hoàng Hậu phải mang bên người suốt thế sao?
Mẹ, con trai, Hoàng Hậu cưng chiều dị thường với Phong Uyển Tình…Hoàng Hậu phải quyết tâm diệt trừ nàng cho thống khoái….Có lẽ là từ rất sớm rồi, Tiêu Tử Y chợt loé lên suy nghĩ dị thường, ngày thường không dám nghĩ nhiều giờ xâu chuỗi lại mọi chuyện với nhau, Tiêu Tử Y lúc đó mở miệng thăm dò nói, “Mẫu Hậu, con thề sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào đâu”
Hoàng Hậu đang búi tóc cho Tiêu Tử Y bỗng run tay, tóc vốn búi sắp xong tự dưng lại tuột xuống toàn bộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT