Xuất giá? Tiêu Tử Y nghe thấy hai chữ này ước chừng ngây người ba
giây. Lập gia đình là cái khái niệm gì a? Vấn đề này bất kể là đối với linh hồn
hai mươi ba tuổi của nàng hay là cái thân thể mười bốn tuổi này mà nói, cũng
không phải chuyện gì khẩn cấp cho lắm. Cho nên nàng căn bản ngay cả lo lắng
cũng chưa lo lắng qua, hai chữ này căn bản có thể nói không có xuất hiện qua
trong đầu của nàng.
“Đúng vậy a, đợi cho công chúa sang năm mười lăm tuổi đến tuổi cập kê rồi,
là có thể xuất giá.” Nhược Trúc động tác nhanh chóng đem tóc Tiêu Tử Y chải
xong, nghĩ rằng cho dù công chúa đến tuổi cập kê có thể xuất giá, hoàng đế
phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Nhưng là nàng hiện tại lo lắng công
chúa mà sẽ làm lấy lệ, vấn đề này thật sự là quá nghiêm trọng, nàng chỉ là một
cung nữ nho nhỏ căn bản xử lý không được.
“Xuất giá a. . . . . .” Tiêu Tử Y thấy nàng thật là lo lắng thái quá. Hù
Nhược Trúc chạy nhanh xoay người đi đến phòng ăn bưng bữa sáng, chuyển hướng
câu chuyện.
Tiêu Tử Y ăn cháo cá nóng hầm hập, bắt đầu moi ruột gan ra so đo. Xuất giá
không khó, vấn đề là nàng muốn gả cho ai đó? Mà vị Phò mã này phải chịu
nghe lời của nàng, theo ý của nàng, ngoan ngoãn trở thành cái cầu để nàng rời
khõi hoàng cung này. Ân, sau khi xuất giá thì có thể bỏ trốn.
Mà yêu cầu khó như vậy, rốt cuộc là ai mới phù hợp đây?
Tiêu Tử Y đến khi ăn xong chén cháo cá vẫn còn đang suy nghĩ, còn không có
nghĩ đến đến tột cùng ai mới thích hợp. Không có biện pháp, ai bảo nàng vốn
không quen biết nhiều người làm chi. Lại nói nàng ở Hải Đường yến nhìn thấy vài
vị soái ca, Đàm Nguyệt Li nhìn qua phong lưu phóng khoáng hoa đào không ngừng,
căn bản là loại hình không đáng tin cậy, càng khỏi nói hắn hình như là nhìn
thấu được nàng, hoặc là biết cất dấu cái gì, nàng căn bản ngay cả gặp cũng
không muốn gặp lại hắn. Còn cái tên Độc Cô Diệp kia, lạnh như băng lại cao ngạo
là loại người không kềm chế được, khuôn mặt lại biểu hiện khá khinh thường
nàng, nàng cũng khinh thường hắn đây chứ! Bộ dạng xuất sắc hơn người thì rất
giỏi sao? này, còn cái tên Lí Vân Thanh kia. . . . . . Được rồi, tuy rằng
nàng mở miệng thay hắn giải vây, nhưng là vấn đề là, nàng căn bản ngay cả mặt
của hắn cũng không thấy được. . . . . .
Ăn xong, nàng lại chẳng nghĩ ra được nam nhân nào có điều như hội viên VIP
tiêu chuẩn, cư nhiên bởi vì một người đều chưa thấy qua nên đã đánh vỡ kế hoạch
của nàng. Ngẫm lại liền muốn nôn a!
Tiêu Tử Y càng nghĩ càng buồn bực, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui ngược lại cảm
thấy tiểu Chính Thái Tiêu Trạm về sau trưởng thành nhất định là trượng phu tốt.
Bất luận là tròn hay dẹp thì nàng cũng biết rỏ, hơn nữa nhìn diện mạo tuyệt đối
anh tuấn, tính cách lại tốt. . . . . . Ách, nàng đang suy nghĩ gì, đó là cháu
của nàng a!
Di? Bất quá theo suy nghĩ kia, lựa chọn một tiểu Chính Thái làm đồ chơi cũng
không sai. Nếu mà xuất giá… bất kể việc gì cũng không ai quản, vì chỉ là thê tử
trên danh nghĩa mà thôi, sau đó dưỡng tiểu Chính Thái trưởng thành, chờ hắn
trưởng thành lại trả tự do cho hắn.
Tưởng tượng một tiểu Chính Thái phấn nộn thiên chân vô tà ngẩng đầu
lên hướng nàng thét lên: “Nương tử. . . . . .”
Phun!
Ai nha nha, ý nghĩ tà ác ẩn tàng nhiều ngày như vậy, rốt cục bắt đầu có dấu
hiệu sống lại. Tiêu Tử Y cắn thìa bạc đối với cái chén cười đến thực dọa
người, đem Như Lan ở bên cạnh hù cho lao ra phòng ăn bưng tới thêm vài bát cháo
cá.
“Làm cái gì a?” Tiêu Tử Y nhìn thấy trước mắt vài bát cháo cá nóng nữa thì
không hiểu hỏi.
“Ách, nô tỳ nghĩ công chúa vẫn chưa ăn đủ. . . . . .” Như Lan trợn to đôi
mắt to trong veo, sợ hãi nói.
“Ăn no, ngươi đem cho những người khác ăn đi. Đúng rồi, Nhược Trúc đâu?”
Tiêu Tử Y cầm lấy khăn lụa trong tay lau miệng, nhìn chung quanh trái phải mới phát hiện Nhược Trúc cũng không có ở bên trong phòng.
“Cái kia, Nhược Trúc tỷ đi. . . . . . Đúng, đi ra ngoài làm việc. . . . .
.” Như Lan lắp bắp nói.
Nói dối không biết, Tiêu Tử Y thở dài, cũng lười truy vấn. Trên thực tế việc
Nhược Trúc đi đâu làm gì nàng điều biết được, Nhược Trúc chính là đi đến chổ
của Tiêu Cảnh Dương bẩm báo việc nàng muốn xuất cung.
“Công chúa, nô tỳ thật sự là không biết vì sao công chúa lại có ý niệm xuất
cung, nên sợ hãi mà nghĩ cho tới trưa, vẫn cảm thấy phải cho thái tử biết
chuyện này. Công chúa có đối nô tỳ không thể nói…, đối thái tử có thể sẽ nói ra
được.” Nhược Trúc quỳ trên mặt đất, từng chữ từng chữ chậm rãi nói. Thái
độ hèn mọn mà thành kính, đủ thấy này dụng tâm lương khổ.
Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Dương ở bên cạnh, không khỏi thở dài.
Nàng thế này mới bắt đầu YY, đã bị người ta cắt đứt hay sao sao? Không có YY,
vậy còn gọi người sao?
( A Tử: YY=> ý dâm, từ này chắc nh bạn biết ời há. Nên đọc ời nghĩ câu
trên lại sẽ hiểu nên câu trên ta k ed rỏ nhá.)
“Ngươi đứng lên đi. Việc này chúng ta sau này hãy nói, ngươi trước lui ra
đi.” Tiêu Tử Y thản nhiên nói. Nhược Trúc cũng là do làm tròn chức trách của
mình, huống hồ lời nói uyển chuyển như vậy, nàng ngay cả soi mói thế nào
đều tìm không ra.
Nhược Trúc quy củ đứng dậy, sau đó vung tay lên làm cho cung nữ thái giám
trong điện toàn bộ lui ra, nàng là người cuối cùng đi ra ngoài, từ từ đem cửa
điện đóng lại.
“Tử Y, ngươi đừng trách Nhược Trúc, là ta phân phó nàng nếu ngươi có chuyện
gì thì đến tìm ta.” Tiêu Cảnh Dương thấy mặt Tiêu Tử Y băng bó, cười khẽ
giải thích nói.
Tiêu Tử Y cắn cắn môi, áo não liếc mắt nhìn hắn “Nói đi, tưởng giáo huấn ta
cái gì? Ta điều sẽ chăm chú lắng nghe.”
Tiêu Cảnh Dương dở khóc dở cười lắc đầu nói: “Tử Y, lại nói tiếp, ta đã sớm
suy nghĩ muội có một ngày sẽ như thế, trong cung trụ không được một ngày. Chính
là không nghĩ tới muội có thể nhẫn lâu như vậy.”
“!” Tiêu Tử Y trừng lớn hai mắt, hắn lời là có ý tứ gì?
“Muội trước đừng nóng vội, nghe ta từ từ nói.” Tiêu Cảnh Dương nở nụ cười ôn
nhu, từ từ nói, “Kỳ thật lúc trước cho muội tiến cung, ta cũng phải suy tính
thật lâu. Bản thân muội ở trong giang hồ lớn lên, tính tình cũng không thích
hợp trong hoàng cung đầy mưu mô xảo trá này, ta cũng từng nghĩ có nên đem muội
đến một viên trang nào đó để muội ở và ta sẽ bảo vệ muội ở nơi đó thật tốt,
hoặc là làm bộ như không biết, mặc cho muội tự do đi lại trên giang hồ.”
Tiêu Tử Y liên tục gật đầu, này hai loại hình này kỳ thật cũng không tệ a!
“Nhưng là cuối cùng ta vẫn là lựa chọn đem muội trở về cung. Trong đó có một
nguyên nhân là phụ hoàng thương nhớ muội nhiều năm như vậy, tìm được muội cũng
không nói cho người biết, vậy không khỏi quá tàn nhẫn.” Tiêu Cảnh Dương hai mắt
bắn ra thần sắc thương cảm, lưỡng lự nói.
“Còn có nguyên nhân khác thì sao?” Tiêu Tử Y nghe được Tiêu Cảnh Dương không
có đem lời nói cho xong, nhăn mày đôi mi thanh tú hỏi.
Tiêu Cảnh Dương bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, sau một hồi lâu mới trầm giọng
nói: “Còn có một nguyên nhân, chính là muội nhất định phải kết thúc trách nhiệm
của nữ tử hoàng thất.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT