Tiêu Tử Y đi theo Kiều Tinh Tinh tới chiếc lều nhỏ của chính bà ta, lúc đi ra vẫn ngoảnh đầu nhìn lại trên lầu, cũng không thấy bóng Đàm Nguyệt Li bước ra.

Không rõ hai nam nhân đó có chuyện gì hay mà nói với nhau nhỉ? Tám phần là Đàm Nguyệt Li muốn dạy dỗ Nam Cung Sanh không được đối xử bất kính với nàng rồi chăng? Haizz, đồng chí Đàm Nguyệt Li này thật đau đầu quá đi! Tiêu Tử Y cảm thấy lòng tràn đầy chút hả hê tự tin, dĩ nhiên là tràn đầy tin tưởng với Nam Cung Sanh rồi.

“Công chúa.” Kiều Tinh Tinh ở ngay đằng sau Tiêu Tử Y thúc giục, vị tiểu công chúa này cũng đã làm chậm thời gian khá nhiều rồi, bà ta cũng không muốn hoàng hậu phải chờ đợi quá lâu đâu.

“Aizz, biết rồi” Tiêu Tử Y thu hồi tâm tư, đi theo Kiều Tinh Tinh đến chỗ ở của hoàng hậu.

Vườn Thượng Lâm cảnh sắc không tệ, trước cuộc đi săn, hoàng đế đều đến đây nghỉ mấy ngày, vì thế ở đây tương đương như biệt thự thứ hai của hoàng đế, nên ông xây dựng cũng không thể qua loa được. Nhưng lúc này người đi giữa vườn Thượng Uyển cũng chẳng có tâm tình nào mà thưởng thức cảnh đẹp nơi đây, ngược lại gió đìu hiu se sắt lại phù hợp bới tình hình thực tế hơn, thổi chạm vào lòng người càng thêm lạnh lẽo.

Tiêu Tử Y định dò xét một ít tin tức từ miệng Kiều Tinh Tinh xem Hoàng Hậu gọi nàng đi qua đó làm gì. Bởi vì có lẽ Hoàng Hậu cũng biết rõ Tiêu Trạm không gặp phải chuyện gì, chả lẽ muốn trách nàng bảo hộ không chu toàn sao? Cho dù Tiêu Tử Y có thay đổi nhiều cách hỏi đi chăng nữa, nhưng Kiều tinh tinh vẫn không nói một lời nào.

Đi không bao lâu thì đã đến chỗ ở của hoàng hậu. Viện nhỏ có một phong cách khác. Hoa hồng đỏ rực một mảng, cúc vàng óng ánh mê người. Gió thu ngẫu nhiên thổi tới, hồng đỏ và cúc vàng rập rờn theo gió, càng làm cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

“công chúa, hoàng hậu đang đợi ngài bên trong. ngài vào đi thôi” Kiều Tinh Tinh khẽ khom người cung kính mời.

Ô? Chẳng lẽ không cần thông báo sao? Tiêu Tử Y cảm thấy có chút nghi vấn, nhưng vẫn gõ gõ cửa, “Mẫu hậu, Trường Nhạc đã đến ạ”

“Vào đi” Mãi lâu sau trong phòng mới truyền ra một câu đáp mờ mịt. Nếu không phải Tiêu Tử Y định lực hơn người, thật đúng là không nghe được.

Tiêu Tử Y cảm thấy càng nghi hoặc thêm, thò tay đẩy cửa ra đã thấy trong phòng tối om, chắc là toàn bộ rèm trong phòng đã được kéo lên rồi.

Cánh cửa két một cái, đóng lại sau lưng nàng, che đi chút ánh sáng còn sót lại bên ngoài. Lúc này Tiêu Tử Y mới nhìn thấy trong phòng thật ra có tia sáng, ngay trước bàn thờ phật có hai cây nến đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Mà Hoàng hậu thì bản thân mặc quần áo màu trắng đang quỳ gối trước bàn thờ phật, vẻ mặt thành kính như đang cầu xin gì đó.

Nhất định là đang khẩn cầu giữ lấy vận mệnh quốc gia hưng thịnh, cầu phúc cho Hoàng đế và Hoàng tử đây mà! Trong nội tâm Tiêu Tử Y nổi lên tia vui vẻ, ánh mắt thích ứng với bóng tối nên nhìn lướt qua trong phòng một lượt, sau đó mắt nàng đột nhiên nhìn vào bình rượu đỏ đặt trên chiếc bàn tròn kia.

Cái màu đỏ này dưới ánh nến thật là chướng mắt, lại để trong lòng nàng nổi lên tia bất an mãnh liệt.

****

Tâm tình của Tiêu Cảnh Dương hôm nay không tệ. Nguyên nhân cũng không phải là cánh tay bị thương của hắn hết đau rồi, cũng không phải biết được vết thương của Tiêu SÁch nặng hơn hắn, lại càng không biết được Tiêu Trạm đã bình an vô sự không nữa. Chính hắn cũng không nói nên lời, tóm lại chỉ thấy tâm tình tốt vô cùng.

“Cảnh Dương, tâm tình của con không tệ lắm đâu!” Có người rõ ràng đã nhìn ra, nhưng câu này lại doạ cho Tiêu Cảnh Dương vội vàng xuống giường.

“Phụ hoàng! Sao người lại tự mình đến thế hả?” Tiêu Cảnh Dương dùng một tay nâng người lên, có chút kinh ngạc hỏi han.

“Ha ha, cánh tay của con không tiện, cứ nằm đi ha” Hoàng đế vui tươi hớn hở nói, thần sắc trên mặt rất hoà ái.

Tiêu Cảnh Dương tâm thần bất định gật gật đầu nói, “Chỗ ấy là thần xin được thất lễ ạ”

“Cha con có kế gì hay mà so chứ. Các ngươi đều lui cả đi, cứ để cho cha con ta nói chuyện riêng với nhau là được” Hoàng đế phất tay, thái giám cung nữ hầu hạ trong phòng lập tức lui cả ra.

“Phụ hoàng, có tra được tin Độc Cô rực ở đâu không ạ?” Thần sắc Tiêu Cảnh Dương biến đổi, nghiêm túc hỏi thăm.

“Vẫn chưa” Hoàng đế ngồi bên giường Tiêu Cảnh Dương, thò tay ra sửa lại góc chăn cho hắn.

Tiêu Cảnh Dương được yêu thương mà sợ, nhưng lại không biết nói gì cho phải.

Hoàng đế cũng coi như không có chuyện gì nói tiếp, “Nhưng có người xông ra vạch trần chuyện Độc Cô Diễm phản quốc mấy năm trước. Người đó công bố chính mình là tàn quân ngày đó, bởiợ gia tộc Độc Cô phiệt hại mình nên ẩn nhẫn cho tới tận hôm nay mới nói ra”

Tiêu Cảnh Dương gật gật đầu nói, “Nhi thần cũng đã nghe nói qua, không biết thật hay giả nữa”

“Kệ là thật hay giả, thời cơ này cũng không tránh khỏi quá trùng hợp rồi. Quả thật….dường như có người cố ý tìm động cơ của Độc Cô Phiệt vậy đó” Hoàng đế nheo nheo mắt, nhìn kỹ thần sắc trên mặt Tiêu Cảnh Dương.

Trong lòng Tiêu Cảnh Dương giật mình, nhưng vẫn không tránh mắt Hoàng đế, nói thản nhiên, “Nhi thần cũng cảm thấy như vậy ạ”

“Vậy sao?’ Hoàng đế ánh mắt cao thâm khẽ cười, giọng điệu bỗng chuyển ngay sang lạnh lẽo nói, “Còn dám nói láo sao! Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng trẫm không nhìn ra được vết thương hôm nay do chính ngươi tự tay tạo ra đó sao?”

Tiêu Cảnh Dương cả kinh, sợ tới mức vội lăn từ trên giường xuống, quỳ gối xuống chân Hoàng đế, mồ hôi đầm đìa giải thích, “Phụ hoàng…Nhi thần…Nhi thần cũng không bất kính với phụ hoàng…” Hắn cả kinh nên lời nói lộn xộn hết cả, căn bản giải thích không rõ ràng.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Dương rất lâu, mãi sau mới hừ mũi một cái, cũng không rõ là hối hận hay thất vọng mà thở dài nói, “Cảnh Dương ah! Trẫm thật sự không biết nên nói ngươi thế nào cho tốt đây”

Tiêu Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào mũi giày của hoàng đế, nghe ra trong giọng hoàng đế trống rỗng, vội vàng hít sâu một hơi bình tĩnh lại, nói cẩn thận từng li từng tí một, “Phụ hoàng….Nhi thần chỉ là tự ra tay với chính mình thôi, phụ hoàng, SÁch đệ, và cả Trạm Nhi nữa sát thủ không phải do nhi thần phái đi đâu ạ”

Hoàng đế không lên tiếng, ngay trước một giây Tiêu Cảnh Dương gần như chịu không nổi áp lực sụp đổ thì rốt cuộc mở miệng hừ lạnh nói, “TRẫm biết rõ, nếu không, ngươi còn tưởng ngươi bình an vô sự mà quỳ ở chỗ này nữa sao?”

Tiêu Cảnh Dương tim lại đập trở lại bình thường, biết rõ mạng mình tạm thời đã được yên ổn, dập đầu thật mạnh một cái, Tiêu Cảnh Dương hối hận tiếc nuối nói, “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi”

“Sai ư? Ngươi cũng biết ngươi sai ở chỗ nào rồi chứ?” Giọng Hoàng đế nhàn nhạt từ trên đỉnh đầu truyền xuống, khẩu khí nghiêm nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play