Trong phòng im lặng tới vài giây đồng hồ, Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh cùng nhìn mặt nhau.
Một người thì giật mình tại chỗ muốn biết vấn đề này, còn người kia thì lại tâm thần bất định.
Sau đó Tiêu Tử Y bật cười một trận, xoay người một cái ngồi luôn lên đùi Nam Cung Sanh, dùng móng tay búng mạnh vào cằm bóng loáng của Nam Cung Sanh, thú vị hỏi han, “Huynh không yên tâm sao?”
Nam Cung Sanh thành thật gật gật đầu bảo, “Một mặt rất sợ nghe được đáp án ngoài ý muốn, mặt khác lại sợ nàng tức giận”
“Tức giận gì chứ? Tức giận chuyện huynh hoài nghi tuổi của muội sao?’ Tiêu Tử Y cảm thấy người nam nhân này từ sau khi thổ lộ tình cảm với nàng lại càng thêm đáng yêu, định nói gì thì nói, khác hẳn trước đây mặt mũi lúc nào cũng cao thâm khó dò giờ cười nhiều hơn thấy thú vị ghê lắm.
“Nàng lại tức giận sao?” Nam Cung Sanh biết rõ còn cố hỏi. Hắn chỉ cần nhìn thấy cặp mắt loé lên tia hứng thú của nàng thì đã biết rõ đáp án rồi. Hắn cũng không chút yếu thế lấy cả hai tay ôm chặt eo nàng, kéo nàng lại gần hơn chút.
“Đương nhiên là không rồi. Muội rất vui vì huynh hỏi đến vấn đề này, nói rõ là huynh quan tâm tới muội mà!” Tiêu Tử Y cười tươi như hoa, “Nhưng mà muội xin không trả lời trước đâu, mà hỏi huynh trước cơ, huynh bao tuổi rồi?”
“Hai mươi ba” Nam Cung Sanh đáp rất nhanh.
“Ừm, muội đây còn kém huynh hai tuổi đó” Tiêu Tử Y mở to hai mắt, cười khì khì nói ra. Được lắm được lắm, không nói quá lên.
Nhưng Nam Cung Sanh cũng không buông lỏng, mà thần sắc lại nghiêm trọng hơn. Hắn đem nàng kéo vào trong lòng gần hơn, giọng vội vàng hỏi thăm tiếp, “Nàng đã lập gia đình rồi hả?”
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, bị hắn dùng giọng cứng rắn áp lên làm cho tim đập lỗi nhịp chưa kịp hiểu ý hắn, liếc mắt nói, “Không có mà, ở chỗ đó của chúng ta, con gái 30 tuổi kết hôn là chuyện rất bình thường, còn đại khái bình quân thì khoảng 25 đến 26 tuổi mới kết hôn đó!”
Lúc này Nam Cung Sanh mới thả lỏng người, tuỳ lúc cũng đủ để hắn cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống lỗ vậy. Những chuyện này hắn để trong lòng rất lâu rồi, nhưng mỗi khi muốn hỏi thì lại nuốt trở lại. Hắn muốn đợi chính nàng mở miệng nói, điều này lại làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy bất an. Hắn sợ mình không biết quá khứ của nàng tý nào, càng sợ mình có một ngày cứ thế đột nhiên mất đi nàng.
Tiêu Tử Y tách hắn ra chút, đủ để thấy biểu hiện nhỏ của hắn hiện lên trong mắt. Nàng thở dài, nghiêng người hôn lên mặt hắn, đầu rúc vào ngực hắn, cười nhẹ nhàng bảo, ‘Là lỗi của muội, sau này muội sẽ từ từ nói cho huynh biết. Thực ra thì, bởi vì muội thật sự chẳng nói được với người thân nào, thật đó”
Lòng hai người gần nhau đến vậy, tim đã đập trên cả mức bình thường gần như hợp nhất. Nam Cung Sanh lập tức hiểu rõ vì sao Tiêu Tử Y lại để ý đến bọn nhỏ như vậy, hay là lúc nhỏ có một tuổi thơ hoàn mỹ, hoặc là bởi chính nàng không có….
Hai người không ai nói thêm gì nữa, sự kinh hãi và khủng hoảng trong một ngày dần dưới nhiệt độ cơ thể của đối phương đã chậm rãi hoà tan. Mãi cho tới khi có tiếng đập cửa rồi sau đó có người đẩy cửa vào thì Nam Cung Sanh và Tiêu Tử Y chẳng ai muốn tách nhau ra, Tiêu Tử Y càng tựa sát vào ngực Nam Cung Sanh hơn, rồi đành miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại cửa phòng.
Đàm Nguyệt Li cả kinh quên mất chuyện hắn tới đây để làm gì, bởi thần sắc trên mặt hai người đó tựa như hắn đột nhiên xông vào không đúng lúc vậy, cũng không cảm thấy hành vi xông vào của mình là xấu.
Nè! Hai người các ngươi làm trò gì vậy trước mặt trẻ con thế? Cứ coi như còn đang hôn mê thì cũng không được mà! Đàm Nguyệt Li kháng nghị lặng yên tận đáy lòng, nhưng đến miệng thì lại biến thành một tiếng ho khẽ.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Tử Y thật sự là lười lắm rồi, Nam Cung Sanh tựa như chiếc ghế sofa ngồi thật êm ái quá cơ.
“Khụ! Khụ! Công chúa, Hoàng hậu muốn gặp người. Khụ!” Đàm Nguyệt Li ra sức ho khù khụ, không biết để mắt vào đâu nữa. Cái vị Lan lão bản đáng giận đó, hoá ra lại là dê xồm ha! Xem lát nữa hắn thu thập hắn ta thế nào nhá!
“Đàm Nguyệt Li, cổ họng anh sao thế? Không nhanh nhanh đi cho thái y xem xem thế nào đi, đúng lúc ông ấy cũng chưa ra mà” Tiêu Tử Y ra vẻ khờ dại nói ra. Nàng cũng đâu biết Đàm Nguyệt Li sao lại ho khù khụ vậy, nhưng mà nàng làm những chuỵện này….cần gì phải giấu đầu hở đuôi chứ? Thích làm gì thì làm cái đó thôi mà!
“Công chúa, đừng để Hoàng hậu đợi lâu ạ” Đàm Nguyệt Li thở dài, may là hắn đi tới gọi nàng đấy. Nếu đổi lại là cung nữ Kiều Tinh Tinh bên cạnh Hoàng hậu kia thì chẳng phải chuyện không thể cứu được rồi còn gì?
“Được rồi” Tiêu Tử Y thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng lên từ trong lòng Nam Cung Sanh. Trước khi đi vẫn không quên sờ qua trán Nam Cung Sanh, phát hiện ra hắn đã hết sốt thì vui mừng ười cười.
Đợi sau khi Tiêu Tử Y lại đóng cửa xong, Nam Cung Sanh phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, khoé mắt liếc nhìn thấy Đàm Nguỵêt Li vẫn chưa bỏ đi, dứt khoát nói lãnh đạm, “Đàm công tử, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. Giấu trong lòng khó chịu lắm đó”
Tiêu Tử Y đã dạy cho hắn một chuyện, đó là nếu quan tâm đến người ta thì cứ việc nói ra là tốt nhất. Bất kể là nói lợi hay hại, chỉ cần nói ra, còn tốt hơn nhiều so với để trong lòng.
Đàm Nguyệt Li suy nghĩ chuyện trên mặt Nam Cung Sanh dù bận bịu nhưng vẫn ung dung, mãi sau mới giật giật môi nói, “Ngươi…..”
“Dừng đi, để ta đoán xem nhé, có phải huynh muốn nói, hôm nay ngươi sẽ rất xui xẻo hay không hả?’ Nam Cung Sanh cắt ngang lời Đàm Nguyệt Li….nói rất ranh mãnh. Vết thương của Nam Cung Tiêu đã không còn nghiêm trọng nữa, Tiêu Tử Y cũng thản nhiên nói ra cho hắn biết mọi chuyện, vì thế tâm tình bây giờ của Nam Cung Sanh bắt đầu khôi phục lại như cũ, rất thoải mái.
Đàm Nguyệt Li kìm nén lửa giận trong lòng, lộ ra nụ cười trên mặt bảo, “Lan lão bản nói đúng lắm, hôm nay ngươi sẽ rất xui xẻo đó”
“Hả? Có gì mà xui xẻo chứ nhỉ?’ Nam Cung Sanh đứng dậy dạo bước tới trước mặt Đàm Nguyệt Li, lộ ra nụ cười tươi y như thế nói, “Hay là….chuyện Huyết quang tai ương đây hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT