Nam Cung Sanh giữ im lặng, cảm thấy lo lắng tất cả mọi khả năng đều phát sinh, càng nghĩ càng loạn. Hiện giờ hắn đã biết tình báo thật sự quá ít, huống hồ hiện tại theo lời Đàm Nguyệt Li nói trước mặt họ càng rõ sự tình là đơn phương làm theo lập trước Tiêu Cảnh Dương, căn bản chẳng có chút tin tình báo trọng tâm nào để tham khảo cả.

Nam Cung Sanh cũng biết rõ, chính hắn trên thực tế cũng không có cách tỉnh táo nào để phán đoán. Thực tế, Nam Cung Tiêu bị thương đã ảnh hưởng quá lớn với hắn, đến nay vẫn khó mà bình phục lại được.

Tiêu Tử Y cũng vậy, nhưng nàng biết rõ, hiện giờ nàng là người duy nhất bảo vệ bọn trẻ, nàng không muốn có bất kỳ tổn thương nào xảy ra với một bé nào cả.

Đàm Nguyệt Li thấy thần sắc kiên quyết của Tiêu Tử Y, chính hắn có muốn nói gì cũng đành chịu. Dù sao thì nàng cũng còn là công chúa, dù cá nhân hắn có muốn cường ngạnh ép nàng giao Độc Cô Huyền ra thì Trầm Ngọc Hàn và một số thị vệ ở bên cũng không đồng ý. Vì thế Đàm Nguyệt Li nghĩ ngợi, xếp quạt lại gõ gõ trong lòng bàn tay nói thản nhiên, “Tha cho Độc Cô Huyền cũng được, nhưng công chúa nên nghĩ cho thái tử điện hạ chút, tốt nhất nên phối hợp với đề nghị của ta” Thực tế hắn cũng không cho nhóm Tiêu Tử Y tự ý rời đi, tương đương với chuyện khống chế Độc Cô Huyền trong tay, vì thế cũng chẳng có gì khác nhau cả. Hắn cũng mượn cớ này để đưa ra một yêu cầu khác.

“Đề nghị gì?” Tiêu Tử Y thấy trên mặt Đàm Nguyệt Li lộ ra nét cười quen thuộc thì đề phòng hỏi.

“Mang Nam Cung Tiêu giao cho ta” Đàm Nguyệt Li dù bận nhưng vẫn ung dung nói.

“Cái gì?” Tiêu Tử Y quả thật không tin nổi mà hỏi lại.

Đàm Nguyệt Li vẫn kiên nhẫn giải thích nói, “Hiện giờ ở bên đó đều cho rằng Hoàng tôn điện hạ bị thương, chúng ta có thể tiếp tục để cho người khác tin như thế, Một là có thể bảo vệ tốt Hoàng tôn điện hạ, hai là cũng để cho Tiêu Nhi trị liệu cho tốt. Đương nhiên thái y chữa trị cho Tiêu Nhi ta đều khống chế nghiêm mật, nhất định không để cho bọn chúng biết được gì cả”

Tiêu Tử Y vô ý thức nhìn về phía Nam Cung Sanh, dù sao hắn mới là người thân của Nam Cung Tiêu.

Nam Cung Sanh trầm mặc một lát, rồi nặng nề gật đầu bảo, “Công chúa, vậy cứ làm theo lời công tử Đàm nói đi”

***

Tiêu Tử Y vẫn lo lắng vô cùng, vì thế yêu cầu Nam Cung Tiêu phải ở cùng một chỗ với nàng. Bởi vậy, cuối cùng thoả hiệp đạt thành là Tiêu Tử Y sẽ cùng ba đứa nhỏ cùng nhau trở về vườn Thượng Lâm, cùng ở một lầu nhỏ với nhau. Bên ngoài thì nói là Hoàng tôn điện hạ bị thương, còn lại sẽ bẩm báo thật với Hoàng đế và Tiêu Cảnh Dương.

Nam Cung Sanh thấy yêu cầu của Tiêu Tử Y thì thấy không hợp lễ lắm, nếu làm vậy lại càng làm to chuyện ra. Nhưng theo tình hình cho thấy không có ai để ý đến cử chỉ của vị Lan lão bản của Lan vị phường này.

Tiêu Tử Y vừa đến vườn Thượng Lân, thì đã biết rõ tình hình vô cùng khẩn cấp. Toàn bộ vườn Thượng Lâm đều tràn ngập một luồng khí bất thường, khẩn trương sốt ruột. Trên mặt mỗi người cũng không còn vẻ tươi cười như trước nữa, mà chuyển thành nôn nóng, bất an và sợ hãi.

“Từ chỗ Đàm Nguyệt Li thò ra cái gì sao?” Nam Cung Sanh canh giữ bên cạnh giường Nam Cung Tiêu, hai mắt vẫn không rời khuôn mặt nhỏ của cậu. Nam Cung Tiêu vẫn hôn mê, vừa rồi Đàm Nguyệt Li đi mời thái y đã tới rồi, đều nói cậu không có nguy hiểm gì.

Tiêu Tử Y đóng kỹ cửa lại, lắc đầu nói, “Muội hỏi hắn một câu, nhưng đều bị hắn nói úp mở. Hỏi người khác thì cũng không ra, thị vệ dưới lầu gần như không cho muội ra sân nửa bước nữa”

“Nên như thế, một khi xảy ra chuyện, đầu tiên có thể khống chế phạm vị hoạt động của mỗi người, phòng ngừa thông đồng náo loạn” Nam Cung Sanh nói nhàn nhạt.

“Nhưng mà ta lại nghe lén được chút, hình như bên kinh thành cũng xảy ra vấn đề đó” Tiêu Tử Y lo lắng nói. Mặc dù nàng không nghe được toàn bộ, nhưng tin này cũng đã đủ làm nàng khiếp sợ rồi.

“Yên tâm đi, đương kim thánh thượng cũng không phải dễ đối phó đâu” Nam Cung Sanh ngồi thẳng lên, có chút thả lỏng cơ mặt đang căng cứng.

Tiêu Tử Y đi ra sau lưng hắn, giúp hắn xoa bóp, có chút hỏi thăm, “Ta ngược lại thấy huynh đồng ý cho Tiêu Nhi thay thế Tiêu Trạm” Nàng cho rằng hắn sẽ vô cùng để ý đến chuyện đệ đệ mình thay thế chuyện Tiêu Trạm bị thương lần này chứ.

Nam Cung Sanh hưởng thụ chuyện nàng khó có được một lần phục vụ, thở dài bảo, “Chuyện đã xảy ra rồi, Đàm Nguyệt Li nói sẽ cho Tiêu Nhi được trị liệu tốt nhất. Hơn nữa, ta làm vậy cũng là để bảo hộ một người khác nữa”

“Một người khác ư?” Tiêu Tử Y bất giác thả tay chậm lại. Ai cơ?

Nam Cung Sanh quay đầu, nghiêm túc dừng ở Tiêu Tử Y nói, “Tử Y à, ta nhớ ta từng hỏi nàng, nàng cảm thấy quốc gia này nên giao cho ai mới là tốt nhất đây?”

“Vâng, muội nhớ rồi, câu trả lời của muội là Tiêu Cảnh Dương” Tiêu Tử Y thản nhiên bảo. Tuy nàng không cho Tiêu Cảnh Dương là người cần phó thác cả đời nhưng cảm thấy huynh ấy nếu quản lý một quốc gia thì nhất định sẽ thành thạo lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play