Cuối cùng thời gian dự định đi săn cũng bắt đầu. Trong cung phân thành mấy nhóm người cùng đi, đi cùng còn có các người hầu của các vương công đại thần tới dựng trại. Tiêu Tử Y thì phái mấy thái giám tới, dù sao tất cả đều đã có người khác an bài hết.

Tiêu Cảnh Dương và Tiêu Sách đang đợi chuẩn bị trước một ngày thì đi, còn Tiêu Tử Y thì lại đợi đến lúc đó đi sau Hoàng đế.

Nam Cung Sanh đã đi hai ngày trước rồi, lần này là hắn dùng thân phận ông chủ Lan vị phường tham dự cuộc đi săn của Hoàng gia. Trên thực tế thì trước đây cũng chỉ có lão gia họ Thẩm là có được vinh hạnh đặc biệt này, tại một số dạ yến của hoàng gia mấy năm trước, hoàng đế đã từng mở tiệc chiêu đãi lão gia nhà họ Thẩm. Lúc ấy vì là để báo đáp ông đã cứu trợ cho dân thoát khỏi ôn dịch, từ nay về sau nhà họ Thẩm một bước lên mây xanh trở thành một đời giàu có.

Còn lần này Nam Cung Sanh thì lại được vinh hạnh đặc biệt này, là vì hắn lợi dụng kinh thương tiện lợi, khiến cho Nam Man một quốc gia nhỏ cúi đầu cam nguyện làm một nước chư hầu của triều Chu. Lại tiến cống vô số ngọc ngà châu báu hiếm có, trong đó gồm cả hai con voi.

Phải biết rằng công lao dù lớn hay nhỏ, hướng đến tính toán lớn chính là một chuyện góp công vậy, huống chi triều đại Hoàng đế còn chú trọng quân công mà mở rộng ranh giới. Vì thế nói ra những ngày này sớm đã có vô số người đến Lan Vị phường, náo nhiệt không phải là vì muốn uống rượu mà là muốn nịnh bợ cái vị quyền quý tương lai này.

Xem lại quá khứ những kẻ này chỉ sợ chẳng coi một thương nhân nho nhỏ vào mắt rồi. Nhưng có Thẩm gia tiền lệ đi trước, coi như là kẻ quá bảo thủ thì cũng biết ông chủ Lan vị phường chỉ sợ là một bước mây.

Theo như kế hoạch ban đầu của Nam Cung Sanh thì đây là con đường mà hắn muốn làm quan. Hy vọng dùng buôn bán để trị quốc là một bước ngoặt quan trọng. Chỉ là không rõ hiện giờ hắn đi bước này có cần thiết nữa không. Tiêu Tử Y chỉ lo lắng cho an toàn của hắn, nhưng mà cũng không lo chuyện hắn cần làm.

Bởi vì không tiến thêm một bước nào so với căn cứ chính xác đã xác định trước, nàng thật sự không có cách nào đem suy đoán của mình nói ra khỏi miệng được.

Nói thế nào đây? Nói thế nào đây?

Hiện giờ mọi chuyện đã thay đổi tính chất cả rồi. Nếu là Lí Long Cơ định có mưu đồ gì trong cuộc đi săn này mà nói….như vậy nếu ông ta bày ra chuyện tiến cống một con voi là một chuyện, còn nhất định phải cho Nam Cung Sanh tham gia thì nghĩ…..lại khác rồi. Ông ta muốn Nam Cung Sanh sắm vai gì trong chuyện này đây?

Ngược lại, nếu khiến Nam Cung Sanh nhất định phải tham gia thành Hoàng đế, vậy Hoàng đế lại biết rõ mọi chuyện đến mức độ nào? Nam Cung Sanh có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không đây?

Tiêu Tử Y nhớ tới những lời Đàm Nguyệt Li nói trước đây, trong lòng lại thấy bất an. Hiện giờ nàng đang cùng Nam Cung Tiêu ngồi trong xe ngựa. Lắc la lắc lư chạy tới chỗ đi săn. Tiêu Tử Y nghĩ mà thấy phiền muộn, thò tay vén rèm lên. Nàng nhìn thấy phía trước có một khung xe ngựa màu vàng sáng chói, cảm thấy có chút lo lắng.

Hoàng đế đang ngồi xe ngựa đó đi đấy. Theo lý mà nói, cuộc đi săn nào cũng chỉ có thể cưỡi ngựa mà thôi. Thậm chí nàng ngay từ đầu cũng đã chuẩn bị ngựa đi rồi, nhưng cuối cùng lại được thông báo là ngồi xe ngựa đi. Nghe nói nơi đó cũng không phải xa lắm, sức khoẻ hoàng đế có thể duy trì được đến cùng hay không đây?

“Công chúa à, con muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa ạ!” Vẻ mặt Nam Cung Tiêu mất hứng, căn bản ngồi trong xe ngựa ngán lắm.

“Ngoan nào, sắp đến khu vực săn bắn sẽ cưỡi màĐội ngũ này đi chậm như vậy, con cưỡi Ngọc Lân thì chắc cũng không quen đâu” Tiêu Tử Y ôn nhu khuyên nhủ. Nam Cung Tiêu và nàng cùng ngồi một xe ngựa, Tiêu Trạm và Hoàng đế cùng ngồi một xe với nhau. May là hai nhóc này cùng tách ra, nếu không trên đường chắc phải cãi nhau kịch liệt ấy chứ.

“Được rồi” Nam Cung Tiêu dù không muốn cũng đành phải nghe lời yên tĩnh trở lại. Như Lan ngồi bên rót cho cậu chén trà. Lần này Tiêu Tử Y đi chỉ dẫn theo Như Lan. Nàng lấy cớ để Nhược Trúc ở lại quản lí cung Trường Nhạc nên để lại. Tiêu Tử Y vuốt lại quần áo, nàng thế nào cũng thấy không thể tin tưởng Nhược Trúc nổi.

Xe ngựa đi tốc độ còn chậm hơn cả người đi bộ chậm chạp chạy về trước. Dù họ đã xuất phát lúc trời chưa sáng rồi, đến tận chiều mới tới nơi. Nơi đi săn lần này được gọi là vườn Thượng Lâm, cũng không phải là nơi mà Hoắc Khứ Bệnh luyện binh thời Hán Cao Tổ, mà là Hán Cao Tổ vì tưởng nhớ Hoắc Khứ Bệnh nên cố ý trùng tu lại thành bãi đi săn. So với bãi săn Mộc Lan thì xa hơn chút, các con thú ở đây đều được người thuần dưỡng cả, cũng không nguy hiểm lắm.

Dưới trời thu mặt trời chiếu xuống sáng lạn, lúc này tại vườn Thượng Lâm cũng đã tập trung đội ngũ lớn, có rất nhiều nhóm vương tôn quý tộc đã tới từ lâu. Đợi lúc Tiêu Tử Y xuống xe ngựa, chứng kiến trước tiên là cả đám đông nghịt đang quỳ dưới đất.

Lúc khi lấy lại tinh thần, Tiêu Tử Y tranh thủ thời gian nhìn về phía xe Hoàng đế, đã thấy Hoàng đế xuống xe ngựa rất nhanh rồi nhảy lên ngựa. Động tác liên tục gọn gàng, nhanh nhẹn, chẳng giống cái người có vấn đề lần trước nàng gặp trong điện Thanh Lương kia chút nào.

Tiêu Trạm ngay sau khi Hoàng Đế nhảy xuống xe ngựa thì bé cũng đã đi dắt con Thuỵ Kỳ của mình, tranh thủ thời gian dắt Thuỵ Kỳ đến chỗ nhóm Tiêu Tử Y.

“Công chúa, hiện giờ người nghỉ ngơi ở vườn Thượng Lâm chứ ạ? Hay là nên đi theo Hoàng đế dựng trại ở bên kia sườn núi Bình Kiều ạ?” TRầm Ngọc Hàn tiến lên hỏi.

“Sườn núi Bình Kiều à?” Tiêu Tử Y để ý thấy ở đây còn có một sơn trang nghỉ hè xa xa xen lẫn giữa núi non trùng điệp, ở đó có một mảng kiến trúc xa hoa.

“Nơi này chính là vườn Thượng Lâm ạ, thường thì vào thời điểm đi săn cũng là nơi các vị Vương gia đại thần nghỉ ngơi. Còn bên sườn Bình Kiều lại là khoảng đất trống của khu vực săn bắn, rất thích hợp để dựng trại trú quân. Mỗi lần đi săn cũng đều dựng trại ở đó nghỉ ạ” Trầm Ngọc Hàn kiên nhẫn giải thích.

Nàng mệt mỏi quá à! Ngồi xe ngựa không thể thư thái như ngồi xe hơi được mà! Tốt hơn hết là nàng nên đi nghỉ ở một phòng trong sơn trang nghỉ hè kia tắm suối nước nóng ha! Nhưng mà Tiêu Tử Y lại nhìn thấy hoàng hậu đều mặc quần áo cưỡi ngựa đuổi theo sau Hoàng đế mà đi, thì nàng đành giận dữ nói, “Ta cũng đi ha, nhưng mà nhớ đi chầm chậm chút, cố gắng chăm sóc đến Trạm Nhi và Tiêu Nhi nha”

Tiêu Tử Y cưỡi là một con ngựa màu lông đỏ sẫm, hình thể tương đối nhỏ, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn. Hôm nay nàng cũng mặc toàn thân bộ quần áo đi săn đỏ sẫm, rất xứng với ngựa. Hai nhóc Tiêu TRạm và Nam Cung Tiêu thì cưỡi đi sau nàng, tiến về sườn núi Bình Kiều kia.

Ơ đây là một nơi bằng phẳng, địa thế phức tạp, xung quanh là cánh rừng mêng mông bạt ngàn, cũng có một mảng sườn núi đầy cỏ, cách đó không xa còn có một hồ nước trong veo, cánh rừng bao la, bạt ngàn bên trong xa xa vẳng đến tiếng nước chảy từng đợt từng đợt, chắc hẳn ở đó là thác nước rồi. Lúc này đang là đầu thu, màu xanh hoa cỏ vẫn còn nguyên, thậm chí còn nhìn thấy đám hoa dại trong đó. Cũng do cánh rừng ở đây xum xuê, đồng cỏ và nguồn nước bạt ngàn nên cũng là nơi dã thú sinh sống.

Tiêu Tử Y cưỡi trên lưng ngựa, tuy kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng cũng đã được học sơ, nhưng lúc giơ roi giục ngựa chạy, lại xuyên qua cánh rừng bị gió quật mạnh qua đôi má, ngửi thấy mùi bùn đất và cây cỏ thơm ngát, tâm tình Tiêu Tử Y cũng đổi thành nhẹ nhõm khoan khoái.

Trách không được Hoàng Đế cũng muốn thỉnh thoảng đi ra ngoài giải sầu thế này! Chuyện đi ra ngoài này tâm tình bỗng thấy khác hẳn. Aizz, chỉ sợ giải sầu này lại biến thành náo loạn thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play