Thế nhưng đợi lát nữa Tiêu Tử Y đuổi theo hỏi cho rõ, thì Tiêu Sách lại thề thốt phủ nhận là chú chưa có nói qua như vậy, cười tủm tỉm tổ chức cho bọn trẻ bắt đầu trận đấu nhảy cao.

Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng điềm nhiên như không của chú, bất giác cũng tự cười thầm chắc vừa rồi mình nghe nhầm thật.

TRận đấu nhảy cao là nhảy từ thấp lên cao, đến trên cao thì mới nhảy, đứa trẻ thua hai lần thì tự loại. Lúc vừa mới bắt đầu mọi người ai cũng đều thử, chỉ trừ Hạ Hầu Phụng Chương lại nhảy qua bên ngoài rất nhẹ nhàng.

Hạ Hầu Phụng Chương ngoác cái miệng nhỏ lên ngồi chồm hỗm gào khóc, được Lí Vân Tuyển tới dỗ dành. Cũng may tuổi bé còn nhỏ, căn bản cũng không có tính háo thắng, lặng lẽ đưa cho bé một viên kẹo ngọt thì đã thoả mãn liếm liếm rồi, rất thành thật đứng ra sân xem người khác thi đấu.

Gậy trúc thì cao gấp đôi, Đàm Tinh Duyệt cũng bị loại. Cậu chỉ phủi phủi bụi trên quần áo, rất yên lặng đi đên một chỗ cầm sách tiếp tục xem.

Gây trúc lại nâng lên cao lần nữa, Độc Cô Huyền và Tiêu Trạm cũng bị thất bại lần nữa, Diệp Tầm và Nam Cung Tiêu thì thành công nhảy qua.

Độc Cô Huyền đứng xa xa nhìn trừng trừng gậy trúc, nghĩ mãi không rõ vì sao cậu nhảy không qua, rõ ràng là cảm giác không cao mà!

“Hai người các ngươi ai lên trước đây?” Tiêu Sách đứng cạnh hỏi.

“Con tới trước ạ” Tiêu TRạm thấy Độc Cô Huyền vẫn nhìn gậy trúc mà ngẩn người, dứt khoát là người đầu tiên đứng ở vạch xuất phát. Bé còn nhớ hôm qua lúc bác nhỏ nhìn các bé nhảy cao, đã từng nói một câu tốt nhất đó là chạy xiên tới rồi nhảy. Xem mọi người trước khi nhảy đều chạy thẳng cả, Tiêu Trạm vừa rồi cũng không khác. Hiện giờ bé dù sao cũng đánh cuộc một lần xem, dứt khoát đi từ bên cạnh đến.

“Ồ? Ngươi không muốn nhảy sao?” Tiêu Sách khó hiểu hỏi han, lại bị Tiêu Tử Y đưa tay ra ngăn lại không cho chú hỏi tiếp.

“Dù sao thì quy định là chỉ cần nhảy qua thôi, bất kể là nhảy thế nào mà!”

Tiêu Tử Y cười khì khì nói ra, rất hài lòng với Tiêu Trạm đã dũng cảm để thử. Ngày hôm qua nàng nói một câu kia, đám nhóc này thấy rõ là chẳng ai chịu làm thí nghiệm gì cả.

Tiêu Sách nhếch miệng không hề lên tiếng, ôm tâm lý lo lắng nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Trạm nhẹ nhàng nhảy qua, kinh ngạc mở trừng to hai mắt.

Tiêu TRạm không qúa tinh tưởng chính mình khinh địch vậy mà lại nhảy qua, mừng rỡ như điên chạy tới ôm chầm lấy Tiêu Tử Y một cái.

Độc Cô Huyền nghiêng đầu cả buổi, vẫn quyết không chọn cái cách mà Tiêu Trạm đã dùng, bởi trong mắt cậu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nhảy chéo còn khó hơn nhảy thẳng nhiều.

Kết quả một lúc sau, Độc Cô Huyền quỳ một gối xuống đệm, nhìn hoa văn thêu tinh xảo trên đệm, thấy gậy trúc rơi đánh “tinh” một cái xuống đấp, chép chép miệng.

“Đứng lên di, hôm qua nếu ngươi cùng luyện tập với nhóm Tiêu Trạm thì sao có thể bị như vậy chứ?” Bên cạnh cậu xuất hiện bàn tay nhỏ, nhìn theo cánh tay lên thấy Lí Vân Tuyển đối diện cậu mỉm cười.

Độc Cô Huyền…thấy chẳng còn mặt mũi nào cứ âm thầm ủ rũ để Lí Vân Tuyển kéo dậy, cúi đầu bắt mình phải tỉnh táo thật nhanh.

Gậy trúc lại tiếp tục được đặt lên, vốn định tính toán thấy thất bại một lần rồi mới chạy đến vạch xuất phát, lại thấy Tiêu TRạm thành công thì cũng bắt đầu chọn cách nhảy này. Chẳng bao lâu Tiêu TRạm cũng bị thua, chỉ còn lại có Diệp Tầm và Nam Cung Tiêu quyết đấu với nhau thôi.

“Hôm nay Trạm Nhi thật lợi hại quá ha! Ha ha, đã biểu hiện được rất tốt, cuối cùng không phải là thua vì động tác không làm được mà do con chưa cao bằng họ thôi ha!” Tiêu Tử Y cầm khăn tay lau mồ hôi cho Tiêu Trạm, vui vẻ nói.

Tiêu Trạm cố gật đầu, nắm chặt tay thề, “Sau này con nhất định sẽ phải cao hơn bọn nó mới được!”

Tiêu Tử Y vỗ vỗ đầu bé khen ngợi, lúc này là thời điểm Diệp Tầm và Nam Cung Tiêu cũng đều thua một lần, cả hai cùng đứng lên thở phì phò, nói thật cái này còn mệt hơn cả nhảy xa rất là nhiều.

Lúc này có rất nhiều người đều ngồi không yên trên khán đài, cứ nhao nhao cả lên, ai cũng muốn biết cuối cùng ai mới là người nhảy qua được.

“Hoàng tỷ à, nếu hai người họ đều nhảy không qua thì làm sao bây giờ?’

Tiêu Sách với tư cách là trọng tài làm hết phận sự hỏi dò.

“Vậy thì bằng cách lại nhảy hai lần, nếu mà vẫn không có ai qua nổi mà nói, vậy đặt hai người hoà nhau, chia đôi điểm cho mỗi người đi” Tiêu Tử Y thấy Nam Cung Sanh thừa dịp mọi người đang chú ý, ngồi xuống thì thầm vào tai Nam Cung Tiêu gì đó, hình ảnh này lại làm cho nàng bị phân tâm một chút.

Tiêu Sách nhìn theo mắt nàng, nhưng do nhiều người quá nên nhìn không thấy gì.

Trận đấu lại rất nhanh bắt đầu lần nữa, Diệp Tầm nhảy trước, nhưng đáng tiếc lúc vượt qua chân lại chạm vào gậy trúc.

Sau đó Nam Cung Tiêu đứng tại vạch xuất phát, hít sâu mấy hơi, nhấc chân tạo đà chạy ra sau, ngay lúc mọi người thán phục thì lướt lên trên cây trúc, sau đó lộn một vòng trên không trung, cuối cùng cả người thuận lợi nhảy qua. Nhìn độ cao cậu nhảy: rất cao. Nếu có nhích cây trúc lên cao tý nữa thì cũng vẫn nhảy qua dễ dàng.

Tiêu Tử Y thật ra cũng không phản đối được, điều này không cần nghĩ cũng có thể đoán được Nam Cung Sanh vừa mới dạy cho cậu, mà càng khó chính là Nam Cung Tiêu trong thời gian ngắn vậy lại có thể vận dụng rất tự nhiên.

“Hoàng tỷ, cái này cũng coi là được sao?” Tiêu Sách vẫn là lần đầu tiên chứng kiến kiểu nhảy như vậy, hơi băn khoăn hỏi.

“Không phải ta vừa mới nói rồi đó sao? Cứ nhảy qua là được mà” Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn bóng trắng Nam Cung Sanh ở xa xa, nam nhân này nhất định là nghe được những lời nàng nói vừa rồi, nhưng cũng phải bội phục hắn có thể nghĩ cách lộn vòng cả người trên không như thế để vượt qua, còn đường đường chính chính vượt qua xịn hơn cả mình nghĩ nữa.

Tiêu SÁch “a” một câu, nhìn đâu đó chỗ gậy trúc mà thấy kích động chút. Nhưng hắn cũng không thể lại đi so với trẻ con được, vì thế đành bắt mình thu tầm mắt lại.

Tiêu Tử Y dùng khoé mắt có thể nhìn ra thằng nhóc này đang nghĩ gì, cười tủm tỉm khuyến khích nói, “Thử chút đi! Nói không chừng ở độ cao này ngươi cũng nhảy không có qua được nha!”

“Ta không thèm” Tiêu Sách theo phản xạ cự tuyệt, sau đó lại thấy mình trẻ con quá, vội ho khẽ một cái hạ giọng thì thào, “Hoàng tỷ nói đùa hả”

Tiêu Tử Y nhìn chú có vẻ suy nghĩ, sau đó lại nhìn gậy trúc không xa, trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, lại nói, nàng giờ đã có khinh công rồi, nhảy ở độ cao này có lẽ cũng không thành vấn đề chứ nhỉ?

“A, hoàng tỷ, tỷ định thử sao?’ Tiêu Sách nhìn thấy biểu hiện trên mặt Tiêu Tử Y, cau mày có vẻ băn khoăn hỏi.

“Có gì mà không thể chứ?” Tiêu Tử Y kéo váy lên toét miệng ra cười. Nàng thấy Nam Cung Sanh quăng mắt nhìn về phía mình, định để cho hắn biết thế nào mới gọi là nhảy. Trong miệng nàng nói với Tiêu SÁch, “Coi được á, ….có lẽ còn có cách khác đó”

Tiêu SÁch ngạc nhiên nhìn vị hoàng tỷ kia như một trận gió chạy tới nhẹ nhàng bay vút lên nhảy, xoay người đã vượt qua cây sào sang bên kia, sau đó trong tiếng hô hoảng sợ của mọi người rơi xuống trên chiếc đệm êm. À….đồng thời còn có thêm cả chiếc gậy trúc nữa…

“Tại sao vậy chứ?” Tiêu Tử Y ngửa mặt nằm trên nệm êm, nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, tức giận bất bình lầm bà lầm bầm.

“Khụ, động tác công chúa quá hoàn mỹ, nhưng mà váy công chúa rườm rà quá” Nam Cung Sanh mỉm cười nói trêu nương theo chòm râu xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Tử Y, lúc này thấy thế nào cũng cảm giác nhất định là hắn đang giấu mình trong chòm râu dài cười hả hê.

Tiêu Tử Y nắm chặt tay lại, dùng hết sức để kiềm chế mình không đưa tay ra giật lấy chòm râu của hắn.

*** Tiểu phẩm của nhà trẻ Hoàng gia***

Độc Cô Huyền (chỉ chỏ): “công chúa! Người xem đi! Tóc trên đầu La Thái phó rơi sạch cả rồi kìa!”

Tiêu Tử Y (xấu hổ): “tiểu Huyền à, nhỏ giọng chút đi, nói nhiều không tốt, người ta nghe được đó”

Độc Cô Huyền (khó hiểu): “Sao cơChính ông ấy cũng không biết mình bị hói đầu nhanh thế ạ?”

Mọi người: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play