Một ngày nghỉ hè đã trôi qua, mặt trời vẫn nóng nực, Diệp Tầm một mình tìm một chỗ trên thao trường ngồi ngẩn người, bên cạnh có Abe ngồi cùng.

Gần đây Diệp Tầm trải qua cũng không tệ lắm. Mấy tháng này trong hoàng cung, kể từ khi bé biết chuyện là quãng thời gian mà bé thấy vui vẻ nhất.

Bé vẫn muốn học Hán ngữ, luyện tập và còn muốn học cả võ công nữa. Có bạn cùng tuổi học và chơi với nhau thật thích, lại có Abe làm bạn bên cạnh cũng sXông cảm thấy cô đơn nữa. Chỉ duy nhất có chuyện không hoàn mỹ là bé không được nhìn thấy phụ thân của mình.

Diệp Tầm cũng không hề tìm công chúa để cầu xin chuyện này vì bé mờ hồ biết rõ nguyên nhân bé được ở lại trong hoàng cung không đơn giản chút nào. Hơn nữa ngoài bé ra thì những bạn học nhỏ mỗi ngời đều có bối cảnh vô cùng khác thường, vì thế bé chỉ có thể nói ít chuyện, có chuyện gì thì lại kéo Abe trốn một góc, lấy sách ra xem cùng một chỗ với Đàm Tinh Duyệt. Bé cũng không phải là thích ngồi một chỗ với Đàm Tinh Duyệt đâu, nhưng trùng hợp là hai bé không them quan tâm lắm, bởi vậy lúc Đàm Tinh Duyệt đi nghỉ hè du ngoạn ở núi Chung Nam, bé lại rất nhớ bé ấy.

Chỉ có điều sau khi Tinh Duyệt trở về, lại giống như lúc ban đầu rồi.

“Gâu! Gâu!” Abe liếm liếm khuôn mặt nhỏ không vui của Diệp Tầm, nó đã lớn hơn nhiều so với chủ của nó rồi. Một ngày mà ăn rất nhiều thịt, may là giờ bọn bé ở trong hoàng cung nếu không thật đúng là không đáp ứng nổi nó nữa. Hơn nữa cái vị La Thái phó kia trước đây vẫn còn hay phàn nàn muốn đuổi Abe ra khỏi cung, nhưng sau khi hết hè về cũng chẳng thấy nhắc lại nữa.

Diệp Tầm thấy Abe thì rất là vui, cữ vỗ vỗ đầu nó, ra vẻ người lớn nói giận dữ, “Tốt rồi tốt rồi, lại cùng đợc chơi với mày” Nói xong thì cầm lấy chiếc phi tiêu gỗ phi vào chỗ vườn hoa.

Abe sủa vang một tiếng rồi lập tức chạy đuổi theo ngay lúc phi tiêu vừa rời khỏi tay, nhảy vào bụi cỏ.

Diệp Tầm vẫn ngồi trở lại tảng đá đợi, hai mắt đen xanh cứ chớp chớp nhàm chán ngẩn ngơ. Hôm nay là ngày nghỉ của nhà trẻ, bé Vân Tuyển lại tự mình nhốt trong phòng thêu thùa gì đó. Hình như là mấy ngày trước công chúa đã làm ra một loại thêu được gọi là “thêu chữ thập”, rất mất thời gian. Lúc đầu thêu rất đơn giản, đặc biệt rất thích hợp với con gái học thêu. Hơn nữa công chúa coò vẽ rất nhiều bản vẽ đáng yêu, khiến cho nhiều cung nữ đều tập trung một chỗ thêu chữ thập.

Còn bạn học nhỏ khác thì ngày nào cũng về nhà, hôm nay cứ như là cùng hẹn vậy, chẳng thấy ai đến chơi nhà trẻ cả, nên chỉ còn lại có bé và Abe thôi. Tuy bình thường bé chẳng hợp tý nào nhưng mà cùng họ ở chung một chỗ cũng không tệ lắm, thoáng cái mà chẳng thấy một ai rồi, cả thao trường và phòng học lạnh tanh làm cho bé thấy rất khó thích ứng.

Diệp Tầm dùng bàn tay bé nhỏ quạt quạt gió, thấy một đoàn kiến cứ chậm rãi bò qua trước mặt bé, mãi lâu sau mới phát hiện ra Abe đã hình như đi rất lâu rồi mà chưa thấy về.

“Abe! Abe!” Diệp Tầm hơi cất cao giọng gọi, nhưng lại thật không dám lớn tiếng, bởi vùng này thật sự quá yên lặng, yên lặng đến nỗi bé thật chẳng biết làm sao nữa.

Ngay sau lúc Diệp Tầm gọi vài tiếng, trong bụi cỏ rung rung, Abe hình như đang ngậm một thứ gì đó vọt ra.

“Abe! mày chạy đi đâu thế? Không phải phi tiêu ta ném rất gần sao? Ồ? Mày ngậm trong mồm không phải là phi tiêu à? Đây là cái gì? Sao đen sì sì thế hả?” Diệp Tầm bất mãn nói lầm bầm.

Abe ngoe nguẩy đuôi chạy tới trước mặt cậu chủ nhỏ, hiến vật quý lên.

Đợi lúc Diệp Tầm nhìn thấy rõ thứ gì trong mồm Abe thì đã doạ cho bé chết khiếp rồi, mồm cứ lắp bắp nói không ra hơi, “Cái này….Đây chẳng phải là chòm ….râu dài của nam đầu bếp đó sao? Abe, mày đem người ta làm sao rồi vậy …”

Abe vô tội kêu ư ử hai tiếng, mở mắt to khờ dại nhìn cậu chủ nhỏ của nó, cái đuôi càng ngoáy tít hơn.

Diệp Tầm bình tĩnh lại, cầm bộ râu trong miệng Abe lên xem, nhớ tới trước đó hình như Hạ Hầu Phụng Chơng có lần đã từng giật râu của đầu bếp xuống. Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Diệp Tầm vỗ vỗ đầu Abe, bảo nó dẫn bé đi tới cái nơi đã phát hiện ra bộ râu này.

Abe hạ giọng ư ử một tiếng rồi quay người đi trước dẫn đường. Diệp Tầm đi theo nó chui vào bụi cỏ, xuyên qua một hòn non bộ, bé phát hiện ra tại góc bồn hoa trong đình viện có bóng hai người ngồi sóng vai nhau ở chỗ đó. Diệp Tầm có thể nhận ra cô gái mặc quần áo xanh kia là công chúa Trường Nhạc Tiêu Tử Y. Bé cũng không bước lên trước bước nào, bởi bé nhớ rõ bất luận lần nào bé đi nhẹ ra sao thì công chúa cũng đều nghe được hết. Nhưng mà bé cũng đã làm thí nghiệm, nếu là Abe thay vào thì công chúa sẽ không phát hiện được nữa.

Chỉ là người bên cạnh công chúa kia là ai vậy nhỉ? Gương mặt thì có chút nhìn không rõ, nhưng nhìn quần áo thì có vẻ hình như là của nam đầu bếp vậy.

Nhưng bé nhìn từ góc độ này nhìn sang, người này hình như là không có chòm râu dài nha! Diệp Tầm đập lộn một nhịp mới nghĩ ra. Cái mà Abe vừa ngậm trong mồm không phải là chòm râu dài của nam đầu bếp hay sao….

Háo ra, cái vị có bộ râu dài là giả ha! Diệp Tầm còn không hề nghĩ ra được vấn đề rất phức tạp vậy. Chỉ là trong đầu cứ nghĩ nếu mà Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu rất mực sùng bái bộ râu dài đó thì nghĩ gì đây? Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Tầm thở gắn chòm râu dài lên mặt mình, giả vờ bắt chước động tác ngày thường của nam đầu bếp.

Abe mở to hai mắt nhìn mà chẳng hiểu cậu chủ nhỏ của mình, mãi đến khi Diệp Tầm bị nó nhìn chằm chằm mới thấy xấu hổ chút, lúc này mới tháo râu xuống. “Đi nào, Abe, trả về cho họ đi ha..” Diệp Tầm lại đặt chòm râu dài vào miệng Abe, vỗ vỗ đầu nó hạ giọng dặn dò.

Đoán chừng vị nam đầu bếp kia cũng hiểu được đeo râu mới thật đẹp trai vì thế mới lấy râu giả đeo vào. Lớn lên trên thảo nguyên Diệp Tầm vốn đã quen nhìn râu quai nón rồi, nên thấy mà không dám trách. Nếu thay bằng bất kỳ bạn nhỏ nào ở chỗ này đều cảm giác không thể hiểu nổi.

Abe nhìn cậu chủ nhỏ của mình chỉ vào hai người xa xa kia, thì biết là để cho mình mang thứ đó đưa trở lại, cất giọng ư ử một tiếng rất nghe chạy về hướng đó.

Diệp Tầm vẫn trốn trong núi giả, nhìn xuyên qua khe hở hòn non bộ ra ngoài, chỉ thấy Công chúa hình như phát hiện ra Abe, cũng nhìn thấy đồ vật trong miệng Abe, thì bật cười nghiêng ngả.

Còn vị nam đầu bếp kia thì vội vàng nhảy dựng lên, cướp vật trước mặt Abe, còn Abe thì lại càng hoảng sợ, quay người định chạy, công chúa cũng đứng lên giúp hắn chặn lại, hai người một chó cứ đuổi nhau chạy trong đình viện khiến người khác buồn cười chết lên được.

Diệp Tầm chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì lắm cứ nhìn hai người lớn đó xen giữa ngôn ngữ tay chân có cảm giác vô cùng thân mật nha! Dưới ánh mặt trời, hăn giữ tay nàng trong tay hắn, nàng thì đụng vào chóp mũi hắn, giọng hai người đan xen, động tác tương hợp, bóng một xanh một lam thật giống như bướm vờn hoa chơi đùa đuổi nhau nhảy múa.

Đây là chuyện gì vậy nhỉ? Diệp Tầm nhìn mà chẳng hiểu chỉ cảm thấy không muốn nhìn nữa, song lại cầu nguyện cho Abe không bị bắt được.

Họ cùng Abe chơi đùa một lát rồi sau đó rất dễ dàng bắt được Abe, rồi nam đầu bếp giật lấy chòm râu dài trong miệng nó, còn công chúa thì cứ cười ngặt nghẽo ở bên cạnh mãi không ngừng.

Lúc này Diệp Tầm mới có nhìn rõ mồn một tướng mạo của đầu bếp nam, bé cứ ngơ ngác nhìn mãi, nếu bé nhớ không nhầm thì người này có lẽ chính là ông chủ của Lan vị phường rồi. Người này biết cha của bé nha!

Diệp Tầm không quên được cảnh cái người này cùng nói chuyện với cha bé ở ngoài cửa Lan vị phường kia, lúc này bỗng dưng nhìn thấy, kìm lòng không được mà “a” lên một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play