La Thái phó nói không cần học trong lúc nghỉ hè, bọn nhỏ triệt để bình tĩnh lại, Nam Cung TRanh lại đề nghị với Tiêu Tử Y tổ chức một tiệc sinh nhật cỡ nhỏ, tất cả mọi ngời giơ hai tay đồng ý.

Tiêu Tử Y cũng không mời nhiều người, chỉ đi gọi Diệp Tầm và Abe bị La Thái Phó cố ý an bài ở ngoài về. Abe giơ đã là một chú chó rất đẹp rồi, lông trắng mềm mại như tơ lụa thượng hạng vậy, còn vóc dáng Diệp Tầm cũng bất giác cao hơn Độc Cô Huyền, điều này lại để cho nỗi buồn thứ hai ập tới trong một buổi tối nghiêm chỉnh.

Vui chơi giải trí, chơi đùa mãi, đã nhiều ngày Tiêu Tử Y không được rơ một chỗ cùng bọn trẻ rồi, nghe được tiếng cười đùa vui vẻ thánh thót của chúng, tâm tư cũng đỡ hơn rất nhiều. Những mãi cho đến lúc trời đã quá muộn, Nam Cung TRanh mới dẫn Độc Cô Huyền và Nam Cung Tiêu trở về. Tiêu TRạm thì được Huyễn Hà dẫn đi, nàng cũng không thấy bóng dáng Nam Cung Sanh đâu.

Nàng đứng tại trước cảư điện Vĩnh Thọ, ngửa đầu nhìn ánh trăng mêng mông trên bầu trời, bỗng nhấc váy lên chạy về hướng cung Trường Tín. Sao Nàng lại không nghĩ đến nơi này chứ? Người đó nhất định là đang ở trên nóc cung Trường Tín đợi nàng mà.

Tiêu Tử Y không kiểm soát được tim đập bùm bùm, chiếc dây chuyền ánh trăng trên cổ nàng cứ nhảy tưng tưng theo từng bước chạy.

Suốt một ngày sợ hãi nếu hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng nên có biểu hiện thế nào với hắn đây? Nàng nên nói gì, nàng nên…. Hoá ra kỳ thật chiín mình lại muốn thấy hắn đến vậy.

Tiêu Tử Y bước nhanh hơn trong bóng tối, mãi đến khi có người đột nhiên túm lấy cổ tay nàng ngăn lại.

“Ai đó?” Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy cổ tay lạnh buốt, doạ nàng lập tức đứng sững lại ngây dại.

Dưới ánh trăng đang nặng nề ló ra từ những rặng mây thò ra một cái đầu. Giọng Tiêu Cảnh Dương trầm thấp thốt ra cùng lúc với sự xuất hiện của khuôn mặt hắn, ‘Tử Y, là ta”

“Hoàng huynh? Huynh là muội sợ chết lên được” Làm hại nàng còn tưởng là yêu ma quỷ quái gì đó. Tiêu Tử Y định hỏi hắn sao lại tới chỗ tối om chẳng có tý đèn này đợi nàng làm gì, lại nhớ lại những lời nói vớ vẩn của Nam Cung TRanh nói với nàng. “Hoàng huynh à, huynh vẫn nên về đi, hiện giờ lời đồn thổi trong cung muội cũng nghe thấy hết rồi”

Tiêu Cảnh Dương tặng lực cầm chặt tay, ngăn không cho Tiêu Tử Y rút ra. “Ta biết rõ, vì thế ta mới không đi vào tìm nàng hôm nay. Tử Y, thật xin lỗi, ta không thể đàng hoàng đi chúc mừng sinh nhật nàng được” Giọng Tiêu Cảnh Dương đắng chá có người không như ý ra chiêu bài lại để cho hắn đi ứng phó rất mệt mỏi.

TRăng đã lộ ra khỏi đám mây hoàn toàn, làm Tiêu Tử Y có thể nhfin thấy rõ Tiêu Cảnh Dương, cũng hiểu được hai người họ gần nhau tới mức độ nào, gần tới mức đã vượt qua khoảng cách huynh muội vốn có. Tiêu Tử Y tránh ánh mắt nóng rực của hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bóng hai người dưới trăng, nói nhàn nhạt, “Cảm ơn hoàng huynh còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của muội”

Tiêu Cảnh Dương móc từ trong lòng ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo đặt vào lòng bàn tay nàng, có chút ngại ngần cúi đầu nói ngập ngừng, ‘Đây là quà sinh nhật, ta nghĩ tới kiểu gì cũng phải đem đến tận tay cho nàng”

Tiêu Tử Y nắm chặt chiếc hộp ngọc còn hơi ấm của hắn, còn bàn tay lạnh buốt của hắn nữa. Không biết hắn đã đứng đây bao lâu rồi…. Lòng Tiêu Tử Y mềm nhũn, cúi đầu mở chiếc hộp ra, ‘Đây là đôi hoa tai màu tím, ta biết nàng rất thích màu tím, nên ta bảo người ta khắc cho nàng…” Tiêu Cảnh Dương đang nói bỗng dừng lại bởi hắn nhìn thấy dưới chiếc cổ của Tiêu Tử Y có một sợ dây chuyền lóng lành hình trăng lữơi liềm. Tiêu Cảnh Dương giật giật khoé môi, ôm một tia ảo tưởng cuối cùng cời cười bảo, “Tử Y, nàng đeo vòng cổ thật đẹp quá, là cùng bộ với Trạm Nhi đó sao? Nó là trăng rằm còn nàng là trăng khuyết”

Tiêu Tử Y đóng nắp hộp lại, tiếng hộp ngọc phát ra lạch cạch vang lên trong bóng đêm yên tĩnh truyền ra xa. “Không phải. Đây là của Nam Cung Sanh tặng cho muội” Tiêu Tử Y lại ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt tràn đầy sự ngọt ngào rồi mỉm cười. Thật tinh xảo, hai người họ đều tặng là vòng cổ cả.

“Chỉ là quà sinh nhật thôi mà” Sự bất an trong lòng Tiêu Cảnh Dương dần lớn, hai mắt không hề chớp nhìn nàng, “Chỉ là một món quà sinh nhật có đúng không?”

Tiêu Tử Y thò tay khẽ vuốt ve mảnh trăng lưỡi liềm, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm qua Nam Cung Sanh đeo giúp cho nàng, lại cười bảo, “Muội cần có lễ không phải là một món quà sinh nhật”

Tiêu Cảnh Dương chăm chú không mở miệng nổi, trước mặt hắn là ai đây? Người này đang nghĩ đến một người đàn ông khác mà cười sẽ là ai đây? Người này không phải là Tử Y của hắn!

Tiêu Tử Y cầm chiếc hộp ngọc trong tay lắc lắc, cười tự nhiên, “Hoàng huynh, vậy đây là quà sinh nhật của huynh hả. Muội đây thu luôn nhá. Nếu không phải thì muội đây cũng không thể nhận nổi” Nàng tối qua đã đồng ý với Nam Cung Sanh rồi, vậy cũng nên chặt đứt bên Tiêu Cảnh Dương này đi. Nàng biết rõ loại tình cảm này, đau ngắn còn hơn đau dài.

Hơn nữa, nàng thật sự không biết mình đáng để Tiêu Cảnh Dương làm thế.

Hắn đến tột cùng có biết là hắn phải đối mặt với cái gì hơn nữa không đây?

Nếu thái tử thất đức mà được chứng thực, cứ coi như được hoàng đế che chở thì cũng không tránh khỏi bị triều thần áp bức mà phế truất hắn. Phế thái tử kết cục tốt nhất chính là bị nhốt cả đời, không gì thì cũng phải liên luỵ tới tính mạng chứ!

Tiêu Tử Y bị Tiêu Cảnh Dương nhìn tràn ngập hy vọng, chỉ thấy như bị áp lực đập vào mặt. Nàng vốn không đáng để hắn mạo hiểm như thế, nhất là hiện giờ nàng chưa cùng bao giờ cùng hắn tâm đầu ý hợp cả.

Trong lúc Tiêu Tử Y đã rõ sự khác nhau giữa Tiêu Cảnh Dương và Nam Cung Sanh, Nam Cung Sanh sẽ không bảo giờ bắt nàng phải làm gì, lúc nào cũng cẩn thận để ý từng chuyện nhỏ mà nói ra tâm ý của mình với Tiêu Tử y, như tối qua vậy, hắn cũng rất cẩn thận mà hỏi thăm ý kiến của nàng. Còn Tiêu Cảnh Dương lại khác, cho tới giờ hắn cũng chẳng hỏi tâm ý của nàng mà giống như đứa trẻ hư vậy, càng khong chiếc được đồ lại càng muốn chiếm.

“Tử Y, ta thích nàng” Tiêu Cảnh Dương cố chấp nói.

“hoàng huynh, Người muội thích không phải huynh” Dưới ánh trăng, sắc mặt Tiêu Tử Y dần dần kiên quyết, nói rất rõ ràng mạch lạc. Tiêu CẢnh Dương chuyện gì cũng xử lý thành thạo, nhưng về mặt tình cảm thì hắn lại rất ngờ nghệch.

“Không, muội là thích ta đó, chỉ là muội không chịu thừa nhận thôi” Tiêu Cảnh Dương cười vôc ùng tự tin mà nói, hắn biết rõ.ê

Tiêu Tử Y im lặng, biết rõ nàng có nói gì hắn cũng không nghe, vì thế đành cầm chiếc hộp ngọc nhét trả lại Tiêu Cảnh Dương, không muốn hắn đuổi theo mà sử dụng khinh công.

Tiêu Cảnh Dương nhìn bóng nàng lẫn voà trong bóng tối, sự tự tin trên mặt tuấn tú sụp xuống. Mãi cho tới lúc không còn nhìn thấy bóng Tiêu Tử Y và cả âm thành về nàng nữa, hắn mới thật vọng ngưng nhìn. Cúi đầu nhìn chiếc hộp ngọc trong tay, nhớ tới thần sắc kiên quyết của nàng như thế, bất chợt lửa giận dâng lên chiếm hết lý trí, đem vật trong tay đập mạnh xuống nền đá xanh.

“Bụp!” Chiếc hộp tinh xảo vỡ thành hai mảnh, lộ ra đồ vật dây chuyền thuỷ tinh tím bên trong càng lóng lánh dưới ánh trăng chiếu sáng.

“Điện hạ?” mấy thị vệ thủ hộ trong tối lách mình ra, bọn họ đã một mực làm hết trách nhiệm canh giữ bên cạnh Tiêu Cảnh Dương, bất kể là hắn có muốn hay không.

“Không sao” Tiêu Cảnh Dương lập tức khôi phục lại vẻ hoàn mỹ của thái tử điện hạ, nhìn chằm chằm vật trên mặt đất, cúi người nhặt chiếc dây chuyền thuỷ tinh tím lên, ngón tay thon dài dính bùn cát nắm chặt vật quý.

Mấy thị vệ đều cúi thấp đầu, không ai dám nhìn thần sắc trên mặt vị thái tử tôn quý này là dạng gì nữa.

Thất thần rất ngắn, Tiêu Cảnh Dương đem sợi dây chuyền bỏ vào ngực, nhìn về phía thị vệ quỳ trên mặt đất cất giọng lạng lùng. “Sau này không cần các ngươi ở bên cạnh ta nữa. Nếu lại xuất hiện ta sẽ giết chết không cần luận tội”

“Nhưng mà, thái tử điện hạ…”

Tiêu Cảnh dương chẳng có lòng nào mà nghe giải thích của họ, quay đầu phẩy tay áo bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play