Trong tay Đàm Nguyệt Ly vuốt ve cái chặn giấy Kỳ lân làm bằng ngọc được chạm chổ tinh xảo, có vẻ như suy nghĩ gì đó nhìn Tiêu Cảnh Dương đang đi đi lại lại quanh phòng như dã thú bị nhốt vậy.
Vị đương kim thái tử này thế mà lại có chút ít biểu hiện nhăn nhó khổ sở như hiện giờ, cũng đừng có nói hắn có bộ mặt này cùng với cảnh đi đi lại lại thế này mất hơn nửa canh giờ rồi.
Nhưng Tiêu Cảnh Dương không nói, Đàm Nguyệt Ly lại càng không nên hỏi.
Với tư cách là phụ tá kiêm bạn thân của Thái tử điện hạ như vậy, dĩ nhiên Đàm Nguyệt Ly biết rõ không nên tự mình hỏi. Nếu như mình muốn biết, Tiêu Cảnh Dương tất nhiên là sẽ nói cho hắn biết ngay. Còn nếu như hắn không được biết thì có hỏi cũng không hỏi được chuyện gì cả.
Nhưng mà hôm qua hắn cũng đã đền bù được sinh nhật cho Đàm Tinh Duyệt cùng chơi cờ với nó đến tận nửa đêm rồi. Thằng nhóc Tinh Duyệt này hôm nay xin nghỉ không đi học, nhưng mà hắn thì trời chưa sáng đã phải tới cung Minh Quang để báo cáo tình hình rồi, tinh thần hắn uể oải quá đi!
Ngay lúc Đàm Nguyệt Ly gần như chịu không nổi muốn nhắm mắt ngủ thì hắn rốt cuộc cũng nghe được tiếng Tiêu Cảnh Dương do dự mở miệng nói, “Nguyệt Ly, Tiêu Húc về rồi”
“Ha” Đàm Nguyệt Ly miễn cưỡng động đậy đầu, mãi lâu sau mới đem cái tên Tiêu Húc và Ngũ hoàng tử lên ngang hàng. Hắn lười biếng ngáp một cái, ‘Không phải huynh ấy đi quan ngoại đó sao? Sao nhanh vậy đã về rồi chứ?’
Tiêu Cảnh Dương rặn từng từ một trong kẽ răng nói ra, “Hắn về là đi gặp phụ hoàng, định đem Tiêu Tử Y gả cho Đột Quyết hòa thân đó!”
“Bụp!” Chiếc chặn giấy Kỳ lân bằng ngọc trong tay Đàm Nguyệt Ly rớt xuống mặt bàn, lập tức làm hắn tỉnh ngủ ngay. Tranh thủ thời gian cẩn thận đem chặn giấy cầm lên soi kỹ thấy không bị sứt mẻ gì mới yên lòng. Phù, đây là món bảo bối quý giá chặn án mà Hoàng đế đã ban cho Thái tử tại lễ làm quan đó, nếu mà chẳng may hắn làm vỡ thì hắn chết cũng đền không nổi mà!
“Mặc kệ đi, vỡ thì cũng vỡ rồi” Tiêu Cảnh Dương cau mày lại, không vui nhìn Đàm Nguyệt Ly sau khi nghe được tin này xong thì lại đang lo một cái chặn giấy rơi xuống.
“Không sao không sao, cất kỹ lắm rồi” Đàm Nguyệt Ly đem chiếc chặn giấy đặt cẩn thận, đầu ngón tay không nỡ lại muốn sờ soạng cảm nhận chất ngọc mát rượi kiểu này. Thật tốt quá ha! Không biết mấy ngày nữa hắn mà được cái khối Ngọc Như Ý kia thì có tốt hơn cái này không nhỉ? “Khụ, vừa rồi điện hạ nói đến đâu rồi ạ? A, hòa thân ạ? Hòa thân tốt lắm! Nhưng mà….a, nhưng điều này không thể để cho công chúa Trường Nhạc đi được ạ. Không được, điện hạ người nhất định phải ngăn lại nha”
Đàm Nguyệt Ly thấy càng nói càng hăng, vừa thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Dương xầm sì, lại tranh thủ thời gian dò hỏi.
“Hả?” Tiêu Cảnh Dương đang bực bội bỗng thay đổi hẳn, hai tay cắp sau lưng, mắt thâm sâu nhìn Đàm Nguyệt Ly dò xét, đồng thời còn muốn nghe thêm xem hắn nói thế nào nữa.
Đàm Nguyệt Ly biết rõ vị thái tử điện hạ này, tuy nhiên trước mặt Tiêu Tử Y thì rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không có nghĩa là vị thái tử này cứ mặc người khác muốn nặn ra sao thì nặn. Trước mặt hoàng đế hắn trông như là một đứa con ngoan cực kỳ hiếu thảo, lại là đứa cháu rất ngoan ngoãn nghe lời Hoàng thái hậu, là trò ngoan tôn sư trọng đạo trước mặt Thái phó, nhưng bạn bè kiêm hạ thần trước mặt này…thì cũng không phải là người dễ thân thiết gì. Vì vị trí thái tử cũng không phải dễ mà được ngồi yên ổn trên đó. Một đường hắn đi tới cũng đã gặp không ít chuyện xảy ra hoặc những chuyện không đáng đã xảy ra.
Đàm Nguyệt Ly chấn chỉnh lại đầu óc hỗn loạn, nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Dương, rồi thăm dò nói, “Nguyệt Li không rõ tại sao Ngũ điện hạ lại tích cực thúc đẩy chuyện này, nhưng mà Nguyệt Li dám chắc việc này nhất định không thể được”
“Nói xem” Tiêu Cảnh Dương đi tới ngồi xuống sau chiếc bàn, vươn tay cầm chiếc chặn giấy Kỳ lân bằng ngọc lên, chậm rãi vuốt ve.
Đàm Nguyệt Ly ngồi thẳng người lên, trịnh trọng nói chậm rãi, “Thứ nhất, quan hệ giữa Đột Quyết và triều đình phức tạp vô cùng, hiện giờ kẻ thừa kế Khả Hãn Đột Quyết kia tuy còn rất trẻ nhưng cũng chưa kết hôn, song triều thần hai bên tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà tiến hành thuận lợi trôi chảy đâu. Dù sao thì điều này đã liên luỵ đến ân oán mấy năm nay rồi. Hơn nữa người thừa kế Khả Hãn Đột Quyết kia nghe nói phong cách vô cùng kém cỏi, rất nhiều bộ lạc đều lén coi thường hắn lắm”
“Tiếp tục” Thần sắc trên mặt Tiêu Cảnh Dương vẫn không thay đổi tý nào.
“Thứ hai là…..thông qua ý kiến triều thần, dựa theo tính tình của thánh thượng, cũng tuyệt đối không cho con gái của mình đi hoà thân với dị tộc đâu. Hơn nữa lại là….một công chúa Trường Nhạc được yêu quý nhất” Đàm Nguyệt Ly nói chậm rãi.
Tiêu Cảnh Dương hơi nhếch mép lên khẽ cười. Con gái phụ hoàng ư? Công chúa được yêu nhất sao? Đúng vậy, nếu ai không biết rõ nội tình thì dĩ nhiên sẽ cho là vậy đấy. Nhưng mà hắn đã hiểu rõ những chuyện xảy ra năm đó, và đang đến gần với sự thật, hắn lại càng thấy cả người rét run.
Ngũ đệ của hắn còn không phải nhìn ra là hắn thích Tử Y đó sao? Tại sao lại bỗng dưng tích cực đi tác động hoà thân chứ? Nói đi nói lại cũng có ý là phụ hoàng cũng muốn đẩy Tử Y đi xa đây
Đàm Nguyệt Ly thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Dương ngày càng khó coi, lại tiếp tục kiên trì nói tiếp, “Đây cũng là điều thứ ba nhá! Công chúa Trường Nhạc vẫn chưa đến tuổi cập kê mà…”
“Chỉ còn một tháng nữa thôi” Tiêu Cảnh Dương lạnh lùng nói, còn một tháng nữa thì Tiêu Tử Y đã đến tuổi cập kê rồi.
“Hả? A!” Đàm Nguyệt Ly sửng sốt rồi mới phản ứng kịp. Hoá ra là trùng hợp ngẫu nhiên thế ha! Hắn mẫn cảm phát hiện ra tại đây có những chuyện hắn cũng không biết nữa.
Tiêu Cảnh Dương nắm chặt chiếc chặn giấy bằng ngọc trong tay lạnh buốt, luồng khí lạnh này lan tràn thẳng xuống tận đáy lòng.
Đàm Nguyệt Ly ngơ ngác nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Dương hồi lâu, mới nặng nề thở ra một hơi, “Cảnh Dương à, huynh có chuyện gì trong lòng thì nói ra đi” Tuyệt đối là có chuyện rồi, cho dù Tiêu Cảnh Dương không nỡ với muội muội của mình thì cũng không có biểu hiện ra như thế.
Tiêu Cảnh Dương biết rõ lúc Đàm Nguyệt Ly thay đổi cách gọi hắn thì đã khôi phục lại thân phận bạn bè rồi. Nhưng chuyện trong lòng hắn, sao có thể nói ra dễ dàng vậy chứ? Tiêu Cảnh Dương thả từ từ chiếc chặn giấy bằng ngọc xuống, đột nhiên chuyển sang đề tài khác, “Dạo này làm ăn thế nào rồi?”
Đàm Nguyệt Ly thất vọng thở dài, nói thản nhiên, “Yên tâm di, tài chính điện hạ vẫn tiếp tục sinh lời tốt. Ta biết rõ điện hạ không tán thành chuyện ta đem đồ trong nhà trẻ đi phục chế bán ra ngoài…”
Đàm Nguyệt Ly cả kinh, nhưng lời này là đại diện cho gì đây? Nhưng mà hắn cũng chỉ phụ trách những việt vặt trong tài chính của Tiêu Cảnh Dương thôi, còn những chuyện khác thì cũng không hiểu rõ cho lắm. Lí Vân Thanh và Độc Cô Diệp hai tên khốn kiếp đó căn bản là chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu cả, muốn tới hỏi thăm chút cũng chẳng thấy.
“Điện hạ, Trầm công công đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng ạ” tiểu thái giám trông coi bên ngoài cất giọng bẩm báo.
Đàm Nguyệt Ly vẫn nghi hoặc mãi, nhưng không hỏi được câu nào đành khom người cáo từ.
Trước khi đi, hắn lơ đãng liếc mắt nhìn qua trong mắt Tiêu Cảnh Dương loé lên một tia sáng quỷ dị mà chưa thấy bao giờ, làm hắn thấy không rét cũng run…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT