Tiêu Tử Y ngồi trước điện Vĩnh Thọ, cùng kiểm kê lại từng đồng bọn nhỏ thu hoạch được ngày hôm nay. Chẳng qua sự chú ý của nàng không phải vào những việc này, mà thỉnh thoảng lo lắng nhìn sang phòng bên, trong đó có tiếng hai người to nhỏ thì thầm truyền tới.

Đó là Hạ Hầu Linh và lão tướng quân Hạ HẦu.

Ngay sau khi Hạ Hầu Linh bị tóm, nàng ta cự tuyệt về nhà, nói là sợ bị giam lại. Nhưng bất kể thế nào thì lão tướng quân Hạ Hầu cũng sẽ biết chuyện này, vì thế Tiêu Tử Y mới dứt khoát cho người gọi ông đến, đến địa bàn của nàng để hai người nói chuyện tử tế.

Thế mà cũng không phải nói chuyện tử tế là xong, Tiêu Tử Y móc móc lỗ tai đau nhức, quyết định không bao giơ…đi nghe lén hai người đó nói chuyện với nhau nữa, vì hầu như chẳng cần nghe lén cũng đều có thể nghe thấy rất rõ. Chỉ là… những kiểu nói chuyện này vượt quá mức cho phép, nên chẳng có ai để ý nữa.

“Nè thằng quỷ khóc nhè! Không phải ngươi nên cho ta một đồng tiền đó sao?” Độc Cô Huyền lấy hết mấy đồng tiền của mình xong, sau đó chìa tay về phía Hạ Hầu Phụng Chương nói bừa bãi.

Hạ Hầu Phụng Chương chẹp chẹp miệng, miễn cưỡng cho cậu một đồng, “Ừ, đây là của ngươi này. Lúc ấy ngươi rống lên rất doạ người đó nha! Rõ ràng chỉ là diễn kịch thôi mà!”

“Doạ người á? Ngươi hù ta thì có! Nói khóc thì khóc ngay, lợi hại quá đi!” Độc Cô Huyền ném đồng tiền từ trên xuống túi, cười khì khì nói ra.

Cho dù Tiêu Tử Y biết rõ là hai nhóc quỷ này diễn trò thôi, nhưng vẫn chịu không nổi mà ấn ấn thái dương, nói lặp lại liên tục, “Sau này cấm dùng lệ này nữa. Cấm không được làm loại giao dịch như thế nữa, có nghe không hả?”

Độc Cô Huyền và Hạ Hầu Phụng Chương đều cùng đồng loạt đồng ý, chỉ có điều Tiêu Tử Y nghe sao mà thấy rất giả dối thế không chứ.

Những tên nhóc này học được nhanh quá đi, hơn nữa lại còn phát triển đến mức quá nhanh, vượt hẳn sức tưởng tưởng của nàng nữa.

Tiêu Tử Y đưa mắt quăng về phía Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu, mặc dù hai nhóc này nói là cãi nhau nhưng nàng xem sắc mặt hai nhóc có vẻ không tệ lắm. Tiêu Trạm vì dư ra một đồng nên đã phân cho Nam Cung Tiêu, Nam Cung Tiêu cũng vì thừa ra hai đồng nên hai nhóc hợp lại cũng đổi đổi một chiếc kẹo đường để ăn.

Thật tốt quá, như vậy mới gọi là hợp tác chứ! Rõ ràng đôi này còn bớt lo hơn đôi trẻ kia nhiều. Tiêu Tử Y thấy hiểu nỗi khổ tâm của Nam Cung Sanh lúc ấy ngăn nàng tham gia vào thì mỉm cười.

“Bác nhỏ à. Kẹo đường của chúng con đâu rồi?” Tiêu TRạm kiểm lại đồng tiền của mình rất cẩn thận, tổng cộng bé có sáu dồng, có thể dễ dàng đổi được hai cái kẹo đường. Bé quyết định chỉ ăn một cái thôi, còn một cái thì để giành cho phụ vương.

Tiêu Tử Y xoa xoa đầu bé, cười đáp, “Đừng vội, lát nữa Nam thúc thúc sẽ làm xong ngay thôi” nhưng nàng lại bận tâm chút về một đồng trước mặt Độc Cô Huyền, hoài nghi cậu nếu mà ăn quá nhiều kẹo đường, sợ rằng răng cậu lại rụng thêm mấy chiếc nữa.

Bọn trẻ hào hứng vô cùng vì chuyện trao đổi hôm nay lại dễ dàng thế. Bỗng nghe thấy một tiếng gầm khiến bọn trẻ dừng lại, rồi có tiếng cửa đóng sập lại rất mạnh trước mặt vậy.

Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên thì thấy lão tướng quân Hạ Hầu đang rống to mà đi ra, tựa như ăn phải thuốc nổ vậy. Tiêu Tử Y thề rằng nàng dường như còn thấy trên đầu ông ấy bốc cả khói nữa đó. “Lão tướng quân Hạ Hầu?” Nàng kinh ngạc nhìn ông lão phất tay áo mấy cái rồi bỏ đi, vội vàng kêu lên khi ông ra đến cửa điện.

“Sau này cứ để Phụng Chương học ở chỗ công chúa, mỗi ngày sẽ đưa đón như những đứa bé khác” Lão tướng quân Hạ Hầu lúc này mới chợt nhớ ra hình như ông quên mất chuyện gì, xoay đầu lại vỗ vỗ đầu cháu mình khen ngợi, “Làm tốt lắm! Không hổ là cháu của ta!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hầu Phụng Chương bừng lên vui sướng, Tiêu Tử Y thật sự bó tay. Mấy giờ trước nàng còn khuyên bảo Hạ Hầu Linh bảo nàng ta nên nói chuyện với ông nội của mình cho công bằng, rồi cũng nghe qua nàng ta nói một chút chuyện của nàng ta.

Cha Hạ Hầu Linh chỉ có một vợ, cho dù có ở nhà Hạ Hầu không có con đi chăng nữa cũng nhất quyết không nạp thiếp. Vì quá thất vọng nên Hạ Hầu lão tướng quân cứ đem nàng trở thành cháu trai để dạy dỗ. Hạ Hầu Linh cười khổ bảo với nàng, từ bé nàng ta đã rất hâm mộ những bé gái kia có thể được mặc váy đẹp đeo khuyên tai, ngồi uống trà tán chuyện trong đình mát. Còn nàng ta thì lại phải khổ cực luyện võ dưới ánh mặt trời, đem bản thân phơi nắng đến đen thui, chẳng khác gì một thằng con trai cả.

Đúng, là ông nội nàng ta hận nàng ta không phải là con trai, hận nàng ta không thể thừa kế nhà Hạ Hầu được. Nhưng nàng ta liều chết đoạt được công danh, song bây giờ lại không để ý đến cảm xúc của nàng ta cứ bắt nàng ta lập gia đình.

Nói cho cùng con cái là một phần đồ vật của cha mẹ, thích đặt con ở đâu là tuỳ cha mẹ.

Tiêu Tử Y biết rõ, coi như nàng cùng các gia trưởng tranh luận chuyện này thì cũng chẳng có kết quả gì. Dù sao con trai chính là kéo dài tính mạng của họ, họ muốn bọn trẻ phải hoàn thành những gì mà họ không hoàn thành được, muốn bọn nhỏ làm những việc mà họ không làm được.

Có đôi lúc hy vọng bọn nhỏ hiểu được lòng cha mẹ, cũng là một loại mong muốn rất tham lam.

Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Hạ Hầu Phụng Chương cứ tràn đầy hưng phấn là cũng bởi câu nói tán thưởng của ông nội cậu nói ra. Tiêu Tử Y nhìn trong mắt mà thở dài. Gia trưởng chỉ cần một câu thôi, có đôi lúc lại như tiếp thêm một sức mạnh cho bọn trẻ vậy.

Còn có một số đứa trẻ, thậm chí đến cả một lời cũng không có chẳng hạn như Hạ Hầu Linh, như Diệp Tầm hay là Lí Vân Tuyển, hoặc là như nàng….

“Công chúa? Công chúa Trường Nhạc?”

Tiêu Tử Y phục hồi tinh thần, thấy lão Tướng quân Hạ Hầu đang nghi hoặc gọi nàng, vội vàng đứng lên đi ra ngoài điện nói chuyện với ông.

“Công chúa, cháu gái bất tài kia của ta, đành phiền công chúa người chiếu cố cho mấy ngày nữa nhé” Vẻ mặt lão tướng quân Hạ Hầu trông méo mó khổ sở, chẳng còn chút phẫn nộ như vừa nãy, dường như cũng già thêm chục tuổi.

“Lão tướng quân, có cần ta đi khuyên bảo nàng ấy không ạ?” Tiêu Tử Y không đành lòng, ý thức được người đứng trước mặt nàng là lão già sáu bảy mươi tuổi, nói mềm nhẹ.

“Không cần, hy vọng nó qua một hồi sẽ thông, lão thần xin cáo từ” Lão tướng quân Hạ Hầu thở dài một tiếng, run rẩy đi về trước. Trời chiều kéo dài chiếc bóng ông lão trên đường, lưng ông lão vốn nhìn rất thẳng nhưng giờ lại thấy còng đi một chút.

Tiêu Tử Y nhìn thấy hình ảnh này, cảm giác mờ mịt. Đấu tranh trong nội bộ gia đình, cả hai bên đều bị tổn thương, hơn nữa là tổn thương gấp bội lần. Thật ra nắm tay nhau cùng chung sống hoà bình vui vẻ không khó, mà cần gì cứ phải làm khó nhau đến thế chứ?

Mãi cho đến khi bóng lão tướng quân Hạ Hầu biến mất sau rừng cây, Tiêu Tử Y mới quay người lại vừa lúc thấy Hạ Hầu Linh đang dựa người vào khung cửa khoanh hai tay trước ngực nhìn theo chỗ bóng ông nội mình biến mất.

Mặt trời đang chiếu những tia sáng chói lọi cuối ngày, vừa lúc chiếu vào trên mặt Hạ Hầu Linh, lại làm cho Tiêu Tử Y nhìn không rõ thần sắc trên mặt nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play