Tiêu Tử Y ngồi trong thư phòng, tuy mắt thì nhìn vào sách vở nhưng sự chú ý lại lang thang trên người Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển đang sắp xếp lại giá sách trong thư phòng.
Hôm nay kà ngày bọn nhỏ làm công, Độc Cô Huyền cũng được lão chủ Độc Cô Phiệt hứa đưa tới nhà trẻ, Tiêu tử Y mừng vì đối phương đã giữ đúng lời hứa, nhưng mặt khác lại có lo lắng chút. Bởi nàng phát giác ra, Độc Cô Huyền đã có thay đổi ít nhiều. Thì ra nét tươi cười sáng lạn trên mặt cậu cũng đã bớt đi rất nhiều.
Nếu là ngày làm công thì tất cả bọn trẻ đều không phải đi học, cũng coi như một ngày đi thực tế. Đàm Tinh Duyệt, Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển cùng lúc chọn thư phòng của Tiêu Tử Y quét dọn giá sách, song tên nhóc Đàm Tinh Duyệt kia chỉ làm vài cái rồi rút một quyển sách ra xem, làm Tiêu Tử Y rất giận đuổi thẳng bé ra ngoài.
“Trạm Nhi, tiểu Vân Tuyển à, hết giờ rồi, đừng làm nữa” Tiêu Tử Y nhìn hai vóc dáng không cao lắm đang bò lổm ngổm lau giá sách, thoáng đau lòng chút.
“Đã qua một phút rồi sao ạ?” Tiêu TRạm hơi mệt ngồi xuống ghế dài, chẳng nghĩ ngợi gì.
Thật ra thì Lí Vân Tuyển biết rõ là còn chưa hết một phút đồng hồ, do công chúa đau lòng chúng lắm nên mới nói vậy thôi. Cô bé có chút khinh thường với Tiêu Trạm nói buột ra, “Trạm Nhi, thể lực của người chán ghê ha! Ta vẫn còn chưa thấy mệt mà!”
Tiêu TRạm xoa xoa cánh tay, thấy kỳ lạ nói, “Ừ nhỉ, không biết vì sao mà gần đây rất buồn ngủ đó”
Nửa ngày mà mệt rã rời! Hơn nữa tiết thể dục của thầy Độc Cô diệp cũng lâu chưa thấy đâu, chẳng có người nào bắt bọn trẻ luyện tập, vì thế mời lười biếng. Tiêu Tử Y nghĩ ngợi phải mau bảo Trầm Ngọc Hàn thay vào mới được.
“Bác nhỏ, bác nhỏ à, đồng tiền của chúng con!” Tiêu TRạm chỉ nghỉ ngơi một lúc mới nhớ đến chúng lau dọn giá sách là vì cái gì.
Tiêu Tử Y cười khẽ lấy hai đồng tiền đặt vào lòng bàn tay nhỏ của bé. Tiêu Trạm chia cho Lí Vân Tuyển một đồng, sau đó rất cẩn thận cất vào trong ngực.
Lí Vân Tuyển đem đồng tiền nắm trong tay, nhớ tới trước đây ca ca từng dẫn theo cô bé đi mua đồ, chẳng hiểu sao cứ ngẩn cả người.
Tiêu Tử Y chỉ cần liếc mắt một cái đã biết trong lòng đứa bé này nghĩ gì rồi, nàng định thăm dò mới đề nghị, “Tiểu Vân Tuyển à, nếu con muốn ca ca con như thế, hay con cũng giống như Tiêu TRạm vậy, ngày nào cũng về cùng ca ca con có được không?”
Lí Vân Tuyển lắc lắc đầu bảo, “Nghe bảo gần đây ca ca bận việc lắm, đều ở chỗ làm việc suốt”
Tiêu Tử Y nghe vậy thì chợt nhíu mày, có phải nàng không thể giải thích nổi quy củ trong cung không nữa? Trước đây nàng mới lấy được tin từ Nhược Trúc chỗ đó, có nói là ngày sinh của Hoàng Thái Hậu song vốn cũng không phải sinh nhật, hơn nữa bà lão Hoàng Thái Hậu có nói cấm không được lãng phí quá, vì thế mới làm nhỏ thôi. Chả lẽ xử lý nhỏ mà cũng lại chính là xử lý lớn sao?
Tiêu TRạm vuốt ve đồng tiền nằm trong ngực áo, thân thể đang lười bỗng như có thêm sức mạnh, cười khì khì bảo, “Tiểu Tuyển Tuyển à, ngươi nghỉ ở đây lát đi, ta ra ngoài vườn hoa tưới nước nhá!” Nói xong thì lại như trận gió chạy vọt ra ngoài.
Tiêu Tử Y cười khẽ một cái, xem ra hoạt động này của nàng còn được hoang nghênh nhiệt liệt ha! Trong cung nàng đã bố trí nhiều chỗ cho cung nữa và thái giám, cứ giống như là qua cửa game vậy, chỉ cần hoàn thành một việc là có tư cách được thưởng một đồng tiền. Có rất nhiều nơi cũng không cần phải tốn sức lực lắm, chỉ cần đầu óc nhanh thì có thể hoàn thành rồi. Hôm qua nàng cùng Đàm Nguyệt Li cân nhắc suốt, cảm thấy có thể dùng một hạng mục ở trong công viên, chỉ duy nhất tiếc là bọn trẻ hiện giờ còn quá nhỏ. Có rất nhiều điểm thú vị quan trọng mà chẳng có cách nào cho bọn trẻ được tới chơi.
Thời đại này không có trò chơi máy tính, nàng đây đành phải dùng cách khác để đền bù tổn thất này thôi.
Đột nhiên Tiêu Tử Y nhớ tới một chuyện, thấy trong phòng chỉ còn có nàng và Lí Vân Tuyển, vội nghiêng người về trước tò mò hỏi, “Tiểu Vân Tuyển à, con có biết hiện giờ Tiêu TRạm muốn gì không? Là đồ vật nhẹ một chút hay nặng một chút vậy?”
Lí Vân Tuyển nghĩ ngợi, lắc lắc đầu nói, “Không rõ lắm ạ! Nhưng mà, mấy hôm trước có nghe nó nói muốn bầu trời ánh trăng mà! Hì hì, công chúa, ta cũng đi ra ngoài tưới hoa nha!” Nói xong cũng lon ton chạy ra ngoài để lại Tiêu Tử Y một mình cô độc trong thư phòng ngẩn ngơ.
BẦu trời ánh trăng ư? Loạn rồi! đó là loại đồ vật nhẹ một chút sao? Tiêu Tử Y chẳng nói được câu nào, tranh thủ móc tờ giấy của Tiêu Trạm ra, xem xét kỹ càng.
Quả nhiên, lòng thành đã dễ dàng nhìn ra những…dấu vết này có hai chữ “ánh trăng”. Tiêu tử Y bó tay thở dài, đúng lúc có tiếng đập cửa vang lên, Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn thấy Nam Cung Sanh đang bưng đĩa điểm tâm đứng bên ngoài cửa.
“Anh đến đúng lúc quá. Hãy giúp ta nghĩ xem làm cách nào hái ánh trăng bầu trời xuống cho TRạm Nhi được đây” Tiêu Tử Y vẩy vẩy tờ giấy trong tay, nói lào phào.
“Ánh trăng ư?” Nam Cung Sanh cũng cả kinh, sau đó thì buồn cười bảo, “đúng là kiểu Hoàng Tôn điện Hạ tưởng tượng đồ vật mình thích nhất”
“Hôm qua lúc ta có hỏi bé, bé nói là đồ vật nhẹ một chút, nhỏ một chút, sao lại có thể là ánh trăng chứ?” Tiêu Tử Y cẩn thận nhìn tờ giấy trong tay, lòng còn thấy may, may là Trạm Nhi thích ánh trăng mới xoá phần viết đầu đi.
Nam Cung Sanh đặt đĩa xuống, có vẻ suy nghĩ nói, ‘Ánh trăng có thể là đồ vật nhỏ nhẹ một chút sao? Trong mắt trẻ con, nếu không nhẹ như vậy sao lại có thể bay trên bầu trời được chứ, hơn nữa lúc giơ tay lên để so sánh thì thấy ánh trăng cũng không to hơn bàn tay của bọn nhỏ mà”
Lúc này Tieê Tử Y cũng nhận ra thôgn điệp bên trong tờ giấy, bỏ bút vẽ “ánh trăng” kia ra, còn lại chính là hai chữ “Mẫu phi”. Yên lặng, lễ vật này nàng không cách nào thành toàn cho bé được rồi. Nhất địn là TRạm Nhi viết xong mới nghe được nàng nói là không thể viết người, nên mới bỏ từ đó.
Nhưng ánh trăng này nàng cũng không có cách nào hái xuống cho bé được mà!
“Hay thế này, lấy một chậu nước, trong có bóng trăng, như vậy được không?” Nam Cung Sanh vẫn ngồi đối diện với Tiêu Tử Y, hai người nhìn nhau qua chiếc bàn,
“Thôi đi, mựac dù TRạm Nhi còn nhỏ nhưng vẫn nhìn thấy caá gì gọi là bóng đó, lúc trước tại bên hồ bé đã từng hỏi ta vì sao trong nước lại cũng có bé, ta đã sớm dạy cho bé biết rồi. Chiêu này không thể thực hiện được đâu” Tiêu Tử Y nhướng mày lên, đưa tay qua giật lấy râu hắn xuống. Hây da da, nhìn đẹp trai vẫn sướng mắt hơn. Sau này quyết định nếu chỉ có hai người nàng chỉ nhìn đẹp trai cho đã mắt thôi.
Nam Cung Sanh gạt râu sang một bên, xoa xoa chiếc cằm bóng loáng, cười khổ bảo, “Rất đau đó, ta sợ bị bọn trẻ túm được nên gắn rất nhiều keo vào”
Tiêu Tử Y nghĩ đến cảnh lúc trước hắn bị Hạ Hầu Phụng Chương túm mất râu, cười nghiêng ngả, “Trong nhà anh cũng để râu như vậy sao? Cả người nhà cũng chưa từng thấy bộ mặt thật của anh sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT