Tiễn La Thái Phó bụng dạ khó lường đi rồi, lúc Tiêu tử Y quay lại phòng học đúng lúc nhìn thấy bọn trẻ đang vây quanh Hạ Hầu Phụng Chương nhìn gì đó. Nàng vừa định đi qua nhìn một cái lại thấy Nam Cung Tiêu chặn trước mặt nàng.

“Công chúa, có phải người đã đi đến nhà Độc Cô rồi hả?’Nam Cung Tiêu ngẩng đầu lên, mong chờ hỏi thăm.

Tiêu Tử Y ngồi xuống xoa xoa cát trên mặt cậu, rồi đáp, ‘Ừ, đã đi rồi, ngày mai Độc Cô sẽ đến học như thường lệ với mọi người nha!”

“Thật sao?” Hai mắt Nam Cung Tiêu ngời sáng, cũng không hỏi gì nhiều đến cùng vì sao Độc Cô Huyền không đi học. Tận đáy lòng cậu đang nghĩ chắc tên nhóc đó lại trốn học đi chơi thôi. Công chúa phải đến tận nhà Độc Cô để bắt cậu trở lại rồi.

“Đương nhiên là thật rồi, ta đã bao giờ gạt các con chưa?’ Tiêu Tử Y vỗ vỗ đầu Nam Cung Tiêu, tò mò nhìn về phía những đứa trẻ kia hỏi, “Chúng đang làm gì thế?’

Nam Cung Tiêu theo tầm mắt nàng nhìn, sau đó khinh thường hừ khẽ bảo, ‘Không có gì, chỉ có điều từ trong ngực tên quỷ thích khóc nhè kia rớt ra mấy đồng tiền, mọi người ai cũng chưa từng thấy bao giờ, cả nhóm đều tới nghiên cứu xem rốt cục nó là gì nữa ạ”

“Hả? Đều chưa thấy bao giờ?” Tiêu Tử Y cảm thấy có chút khó tin, sau đó lập tức nhớ ra, hình như chính nàng từ lúc đến thời đại này cũng chưa từng thấy đồng tiền bao giờ cả. Toát mồ hôi, từ sau khi nàng tỉnh lại trong cung thì dù có cơ hội đi ra ngoài nhưng cũng chưa từng có dịp đi dạo xem những tiểu thương…ngoài phố kia. Còn những đứa trẻ này phần lớn đều cũng vậy, chưa từng thấy tiền cũng là chuyện rất bình thường.

Còn phần Nam Cung Tiêu và Độc Cô Huyền thường xuyên trà trộn vào hàng xóm láng giềng, đồng tiền chắc chắn đã từng được thấy rồi.

Đột nhiên Tiêu Tử Y cảm thấy chuyện này là chuyện tất yếu phải dạy cho bọn trẻ biết. Tuy chúng còn nhỏ nhưng trả giá bằng lao động thì sẽ được báo đáp; theo lý mà nói thì cũng rất rõ ràng minh bạch. Nghĩ đến đây, nàng liền đứng lên đi về phía bọn trẻ.

“Ừ, ba đồng tiền như vậy, có thể mua được đồ chơi bằng đường đó” Hà Hầu Phụng Chương đã không giống ngày đầu tiên tới đây rồi, hai mắt sáng ngời, vừa nghĩ đến đồ chơi bằng đường thì nước miếng của bé đã chảy xuống.

Lí Vân Tuyển nhịn không được lấy khăn tay ra lau nước miếng trên miệng cho bé.

Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai người đồng thanh hỏi, “Đồ chơi bằng đường là cái gì vậy? Ăn rất ngon sao?”

“Ăn ngon lắm” Hạ Hầu Phụng Chương lại ra sức gật gật đầu, nước miếng vẫn tiếp tục chảy càng nhiều.

Nét mặt của bé đã để lại cảm giác khắc sâu trong mắt bọn trẻ biết được cái gì là loại ăn ngon rồi, từng đôi mắt đen lánh cứ nhìn chằm chằm vào ba đồng tiền bé đang nắm chặt trong tay, phảng phất như ba đồng đó đã biến thành đồ chơi làm bằng đường rồi.

“Vậy….Vậy đồ chơi làm bằng đường có ngon bằng điểm tâm của Nam thúc thúc làm không ha?” Tiêu TRạm nuốt nước bọt ừng ực, bé cần một thứ để so sánh.

“Điểm tâm á? Ăn rất ngon. Nhưng đồ chơi bằng đường này, vừa trong suốt mà rất ngọt (Mình nghĩ cái này là kẹo), rất rất rất ngọt lắm đó!” Hạ Hầu Phụng Chương liếm liếm môi, từ ngữ thiếu bé tìm không được từ nào để hình dung ra, chỉ có thể nói mãi từ ngọt để diễn tả.

Nhưng rốt cục là ngọt đến thế nào cơ? Những bạn nhỏ khác đều bị bé giày vò đến mức trong lòng ngứa ngáy lắm rồi, hận hiện giờ không thể được nếm thứ đồ chơi bằng đường ấy ngọt đến cỡ nào nữa.

“Hừ. Các nhóc này ngày nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi hả????” Nam Cung Sanh bất ngờ xuất hiện bên cạnh, trên mặt đầy râu xồm biểu hiện trông rất dọa người.

Tiêu Tử Y thấy hắn đã nhanh vậy trở về rồi, bất giác khẽ nhếch môi lên. Nhưng đối lập với kiểu công tử tuấn tú tao nhã bên ngoài kia, sao nàng lại thấy chòm râu này trông rất lôi thôi cơ chứ?

Tiêu TRạm ngẩng đầu lên, cầu khẩn nói, “Nam thúc thúc à, có thể làm cho chúng con đồ chơi bằng đường có được không ạ?”

Nam Cung Sanh hừ khẽ một tiếng, Cái gì mà đồ chơi làm bằng đường chứ? Chỉ đơn giản là làm bằng nước đường thôi mà, đám nhóc này đến cùng sao không nhìn được hàng à? Đối với loại đó chỉ cần ba xu là mua được một cái làm bằng đường bên vỉa hè, hắn là ông chủ của Lan vị phường này tự mình làm điểm tâm nổi tiếng nhất trên thị trường sao mà so sánh với ba lượng bạc một cái kia chứ?

Tiêu Tử Y nghe hắn nói vậy, thì biết rõ trong lòng hắn nghĩ gì, khẽ nín cười nói, “Muốn Nam thúc thúc làm đồ chơi bằng đường thì rất đơn giản ha! Nhưng mà, đồ chơi bằng đường đó cũng cần phải có ba văn tiền để mua được một cái đó. Tiểu Phụng Chương coi như muốn ăn thì cũng lấy tiền để mua rồi, có đúng vậy không ha?”

Hạ Hầu Phụng Chương khẽ gật đầu, cầm tiền trong tay rất chặt, giơ cao lên về phía Nam Cung Sanh nói, “Ba đồng tiền, con muốn một đồ chơi làm bằng đường ạ!”

Chắc đây là kiểu bé vẫn hay chạy tới mua đồ chơi bằng đường đây. Sau khi Nam Cung Sanh sững sờ, lập tức phản ứng mới biết đây là ý Tiêu Tử Y muốn giáo dục cho bọn trẻ biết ý thức của chuyện mua bán, thầm khen ý tứ giáo dục của công chúa Trường Nhạc.

Hai chị em nhà họ Tô thấy Hạ Hầu Phụng Chương giống như sắp lấy được đồ chơi bằng đường vậy, lập tức rất nóng nảy, một trái một phải giữ chặt lấy tay bé, hỏi đồng thanh, “Tiểu Hạ Hầu à, nói đi, đồng tiền này là ngươi lấy ở đâu vậy hả?’

“Ta….Ông nội ta cho ta đó” Hạ Hầu Phụng Chương vừa nghĩ đến đồng tiền của ông nội mình, lập tức lại kìm không nổi mếu máo chuẩn bị nước mắt lưng tròng rồi.

“Chúng ta cũng cần đồng tiền nhá! Nhanh bảo ông nội của ngươi cho mấy đồng cho chúng ta đi! Chúng ta cần…bốn, năm, sáu, sáu cái!” Hai chị em họ Tô lòng tham vô địch, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai chiếm được đồ vật các bé muốn, nếu coi như không được dạy dỗ thì đã sớm xông lên cướp luôn rồi.

Tiêu Tử Y dở khóc dở cười nhìn hai tiểu mỹ nhân kéo trái lay phải tiểu Phụng Chương đến loạn, nàng không ngờ bọn trẻ lại có ý tranh chấp đồ vật kịch liệt đến thế.

“Nàng định làm thế nào đây?’ Nam Cung Sanh đi đến cạnh Tiêu Tử Y tò mò hỏi.

“À, vẫn đang nghĩ cách, nhưng đại khái như vầy nè” Tiêu Tử Y bịt chặt lỗ tai nói khe khẽ. Trong lớp học đang yên đang lành bỗng loạn hết cả lên. Hạ Hầu Phụng Chương đang cố giãy ra khỏi tay hai chị em họ Tô, nắm chặt ba đồng tiền chạy loạn trong lớp học. Còn chị em họ Tô thì dĩ nhiên là không chịu tha cho bé, hét chói tai chạy đuổi theo. Lí Vân Tuyển thấy thế vội vã đuổi theo để ngăn lại, còn Abe thì cũng nhịn không được nhảy vào đuổi người này người kia, còn làm cho chị em họ Tô sợ hét lên chói tái, thét bảo Diệp TẦm mau mau đem quản chó mình cho tốt. Thế rồi Diệp TẦm cũng đành phải chạy theo quản Abe khắp nơi, Tiêu TRạm cười hì hì đi giúp một tay, Nam Cung Tiêu cũng tránh không được xông vào cùng. Còn Hạ Hầu Phụng Chương thì cứ nhằm vào sau lưng Đàm Tinh Duyệt trốn, cũng làm cho Đàm Tinh Duyệt thả quyển sách trong tay xuống tham gia hỗn chiến.

“Tiếc là thiếu Độc Cô Huyền. Hôm nay nàng đi nhà Độc Cô Phiệt có thuận lợi không hả?” Nam Cung Sanh nghiêng đầu hỏi. Hôm nay hắn ở trên xe ngựa không tiện hỏi, nhưng thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của nàng thì hẳn là không vấn đề gì rồi.

“Vâng, cũng không tệ lắm” Tuy Tiêu Tử Y chỉ nói ra vậy nhưng vẫn nhịn không được mà cau mày lại. Cũng không phải chuyện của Độc Cô Phiệt, mà là mấy đứa trẻ trước mặt đây: lần này khó mà tránh khỏi cuộc đại hỗn chiến trong phòng rồi, bởi thanh âm ồn ào khiếp người, hơn nữa lại chỉ vang lên trong phòng không lọt ra ngoài, làm cho Tiêu Tử Y lần đầu tiên thấy đau đầu nhức óc, thủng cả tai. Hầu như tất cả mọi âm thanh lớn nhỏ đều tăng lên hết cỡ vậy, làm màng nhĩ nàng rất đau, dù nàng đã lấy tay bịt cả tai lại rồi.

Nam Cung Sanh thấy thế mỉm cười, vươn tay túm lấy nàng đứng lại, chậm rãi gỡ một tay che tai nàng xuống nắm lấy từ từ truyền chân khí vào.

Tiêu Tử Y lập tức cảm thấy một luồng khí mát mạnh mẽ truyền vào trong cơ thể, tiếng ồn ào bên ngoài cũng giảm đi rất nhiều.

“Hóa ra là thật ha, nàng có một thân nội lực mà lại không biết dùng ha!” Nam Cung Sanh thuận tiện xác nhận suy đoán trong lòng, thở dài nói một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play