Nương theo ngôi nhà nhỏ như ốc quỷ hoang vu kia đi đến, đúng là lần trước Tiêu Tử Y tại nhà họ Thẩm cùng phong Uyển Tình nhìn lén Thẩm Khúc Ngọc.

Hắn cứ đứng đó, sau lưng như có muôn vàn tia sáng xuyên qua, có cảm giác như cỏ cây cũng trở nên tươi tốt mượt mà hơn. Tiêu Tử Y nhìn hắn chằm chằm, hy vọng có thể nói vài lời với hắn, để hắn nghe chút phiền não của nàng. Hoặc là chỉ cần nghe cái giọng thánh thót như ngọc của hắn vang lên, hoặc là chỉ cần được xem nụ cười tươi làm cho con người ta trở nên được bình tĩnh hơn của hắn…

Đột nhiên Tiêu Tử Y hiểu rõ vì sao lại có Bồ Tát tồn tại trên đời này, cũng chỉ là vì trong lòng gặp vấn đề khó không giải quyết được, cho dù nói chuyện với một bức tượng thôi trong lòng còn thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Vì sao anh ta lại ở đây thế?” Trầm Ngọc Hàn sững sờ chút, lập tức cau mày. Thẩm Khúc Ngọc và hắn cũng không quen cho lắm, song một người nổi tiếng trong nhà như vậy mà hắn cũng mới chỉ gặp có vaà lần, laạ không biết rõ hắn còn đến Độc Cô Phiệt nữa.

Tiêu Tử Y nhìn người đi từ trong nhà nhỏ ra theo sau Thẩm Khúc Ngọc kia hiìn như là Thẩm Tịch Dạ vậy. Hắn đỡ cánh tay của Thẩm Khúc Ngọc, dẫn hắn chậm rãi đi ra ngoài. Bởi mắt Thẩm Khúc Ngọc có vấn đề nên Thẩm Tịch Dạ chăm sóc hắn rất cẩn thận, hai người họ đều không hướng về bên này nhìn.

“Đại để là ông nội của ta để cho công tử Thẩm Khúc ngọc đến xem vết thương ở chân thôi” Độc Cô Diệp không để ý lắm nói. “Những năm này tuy ông nội ta đóng cửa không ra ngoài, nhưng mà đại ca ta một mực thay ông tìm mọi danh y để chữa trị. Cuối cùng dược liệu của công tử Thẩm Khúc ngọc là có hiệu lực nhất. Tuy hiệu quả chậm nhưng tối thiểu cũng giaả bớt được thống khổ cho ông nội”

Tiêu Tử Y nhìn theo bóng Thẩm Khúc ngọc. Hắn coi nhưng không nhìn thấy đường song sống lưng cứ thẳng tắp đi như không có chuyện gì vậy. Sao nàng không theo trực giác của mình chứ nhỉ? Tiêu Tử Y mỉm cười, giơ tay lên chỉ về ngôi lầu nhỏ đằng kia, cười yếu ớt bảo, “Thay đổi chỗ đến, không đi gặp đại ca anh nữa, ta muốn đi gặp ông nội của anh”

Độc Cô Diệp ngẩn người không thể tin nổi chính tai mình nghe thấy điều gì, “Công chúa người chắc chứ?”

Tiêu Tử Y gật đầu, bắt giặc thì phải bắt vua trước, thông qua lời Độc Cô Diệp nói có thể đoán ra cho dù là đại tướng quân Độc Cô Rực thì cũng rất hiếu thuận, nghe lời cha ông ấy. ?Hơn nữa cho dù tính tình lão chủ Độc Cô Phiệt có kỳ lạ thế nào chăng nữa, ngay sau khi gặp nhân vật Thẩm Khúc Ngọc, chắc chắn là tâm tình sẽ khoan khoái dễ chịu vô cùng. Nàng lần nữa đã phá được mọt người, dĩ nhiên muốn cải biến thành kiến của Độc Cô Rực với nàng thì còn đơn giản hơn nhiều.

Độc Cô Diệp thấy vẻ mặt Tiêu Tử Y đã tính toán kỹ trước, cũng không khuyên nàng nữa, mà chỉ tốt nhắc nhở nàng, “Nếu người gặp đại ca ta, ta còn có thể nói hai câu hộ người được. Chỗ ông nội ta đó thì ta đành bất lực rồi. Ta ít nhất cũng đã ba bốn năm chưa từng được gặp ông lần nào cả”

Tiêu Tử Y cắn răng gật gật đầu một cái, nàng bất chấp tất cả rồi.

Độc Cô Diệp cũng không nói gì thêm nữa, dẫn họ quay lại ngôi nhà nhỏ kia.

Trầm Ngọc Hàn ở sau lưng Tiêu Tử Y nói khẽ, “Công chúa, ta không có tư cách đi vào ngôi lầu nhỏ này, biểu ca ta đây sẽ ở bên ngoài hộ giá cho người là được rồi”

“Huynh không phải là thiếp thân thị vệ của ta đó sao?” Tiêu Tử Y nghiến răng kèn kẹt hạ giọng nói ra. Thằng nhóc này, trước đây thì liều mạng nhẩy lên xe ngựa của nàng mà ngồi, còn “hát líu lo” nghe vui tai lắm mà.

“Khụ, ta sợ là huỷ sạc kế hoạch của người thôi! Người xem nè, ta là người nhà họ Thẩm, nhưng chẳng may Độc Cô Dương mà nhớ tới ân oán với nhà họ Thẩm, ông ấy không bắt người hả giận thì cũng sẽ tóm lấy ta cho hả giận thôi mà!” Dù gì thì Trầm ngọc Hàn cũng đã hạ quyết tâm rồi dứt khoát không đi vào cái tổ quỷ kinh hồn kia, thấy Tiêu Tử Y có dấu hiệu nổi sùng lên, lập tức nói lảng sang chuyện khác ngay, “Công chúa à, hoá ra lần trước ở nhà họ Thẩm người và đại tiểu thư Phong Uyển Tình lén đi ra ngoài, chỉ là vì muốn nhìn Thẩm Khúc Ngọc đó hả? Nếu không sao lại nhận ra hắn chứ? Chà chà, mắt thật sáng quá đi ha”

Tiêu Tử Y bị lời nói thẳng của hắn bắn ra là há họng, đợi lúc định cãi lại hắn thế nào thì đã thấy đoàn người họ tới trước công ngôi lầu nhỏ rồi.

“Mẫn Thúc, ta là Tiểu Diệp đây ạ” Độc Cô Diệp không gõ cửa, cứ cung kính đứng ở ngoài nói vóng vào.

Cánh cửa lại kêu “két” một tiếng mở ra, một ông lão sắc mặt nhợt nhạt đứng trong, mặc quần áo gia đinh của Độc Cô Phiệt, nhưng ống tay áo lại thêu cùng tông màu với người mà Tiêu Tử Y gặp.

Người này được gọi là Mẫn thúc nhấc cặp mắt trầm lặng lên liếc qua Tiêu Tử Y, cũng không hỏi gì thêm nghiêng người một bên, ý bảo nàng có thể đi vào.

Tiêu Tử Y nhìn thấy bên trong tối om mà không rõ cái gì, trong lòng bỗng thấy sợ hãi. Nhưng vừa quay đầu nhìn Trầm ngọc Hàn thì đã thấy tên nhóc đó đã lùi lại sau rất xa, vẻ mặt kiên quyết mà không khoan nhượng: nhất quyết không đi vào cùng nàng. Đến cả Độc Cô Diệp cũng chẳng nhúc nhích tý nào, ý hắn đã nói rõ hẳn chỉ có trách nhiệm dẫn nàng đến cửa mà thôi.

Gì thế này? Bên trong chẳng lẽ có yêu quái ăn thịt người sao? Tiêu Tử Y cũng đành phải trông cậy vào chính bản thân mình rồi, dù sao thì cũng chính nàng đã nói là muốn gặp lão chủ Độc Cô Phiệt đó đấy chứ, cũng không thể chưa vào mà đã hối hận nha. Mím chặt môi nghiến răng một cái rồi bước vào cánh cửa lầu nhỏ.

Tiêu Tử Y bị không khí nồng nặc trong phòng làm cho suýt không thở nổi, sau đó thì đi theo vị Mẫn thúc kia lên lầu hai. Thang lầu cứ kêu cót két, rung rinh, có thể thấy rõ đã nhiều năm nay hẳn chẳng có ai hoặc người nào đến sưar chữa hoặc thay qua. Tiêu Tử Y tự nói thầm, với tư cách là gia tộc có quyền thế nhất của triều Đại Chu, dù thế nào thì cũng không nên ở trong một căn phòng khổ sở như vậy mà.

Mẫn thúc dẫn nàng lên lầu hai, ý bảo nàng đợi chút, bản thân ông ta thì lách mình dđ vào một gian phòng bên trong bẩm bảo. Trong phòng truyền đến mấy câu nghe không rõ lắm, sau đó Mẫn thúc đi ra ý bảo nàng hiện giờ có thể đi vào.

Tiêu Tử Y cảm thấy có chút kỳ lạ, Mẫn thúc không biết thân phận của nàng, cũng không hỏi Độc Cô Diệp dẫn nàng đến có mục đích gì, cứ khinh địch vậy mà dẫn nàng đi gặp lão chủ Độc Cô Phiệt sao? Đem theo nhưng…nghi vấn trong lòng, tâm tình nàng không ổn định đi vào trong phòng, sau đó phát hiện ra đây là một gian phòng cực lớn.

Ánh sáng trong thư phòng rất tốt, khác hẳn vẻ âm u dưới lầu tựa như là hai thế giới vậy. Tiêu Tử Y liếc nhìn từng loạt từng loạt sách khắp nơi, bên trong đếm số lượng sách chắc còn nhiều hơn cả trong cung Trường Nhạc của nàng nữa, hơn nữa càng làm cho nàng thấy khác thường ở chỗ là ở đây rõ ràng có rất nhiều sách nhưng trên giá sách lại chẳng thấy tý bụi nào, đủ thấy chủ nhân ở đây là người yêu sách, bảo vệ sách đến mức độ nào.

Tiêu Tử Y nghĩ vậy, cảm thấy bình tĩnh lại, cất giọng hơi cao lên nói, “Vãn bối Tiêu Tử Y, cầu kiến lão chủ Độc Cô Phiệt”

Nàng vừa dứt lời, thì ở giá sách thứ ba thứ tư gì đó có tiếng bánh xe chuyển động truyền đến.

Tiêu Tử Y không dám tin mở to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn một ông lão xuất hiện trước mắt nàng, mà ông ấy lại đang ngồi chính là cái ghế kia, nếu như nàng không nhìn nhầm thì đó chính là xe lăn….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play